Bây giờ đang là giờ cao điểm, xe trên đường tấp nập ngược xuôi, muốn lấy xe ra khỏi bãi cũng mất mười phút, làm sao chạy về nhà kịp bây giờ?
Đúng rồi! Không phải đã có Grabbike đó sao?
Một cuộc gọi nhanh chóng, cô được chở thẳng về tận nhà. Vội vàng lấy tập tài liệu ở trên bàn, cô tiếp tục tới công ty.
Mấy người đồng nghiệp trố mắt nhìn. Anh chàng có cái mũi đỏ liền trêu chọc cô, “Giám đốc, sao hôm nay chị đi xe ôm vậy?”
Đông Hạ liếc anh ta một cái, nói, “Có vấn đề gì à?”
Anh chàng bị cái liếc xéo làm cho giật mình, “Dạ không, em thấy lạ nên hỏi thôi.”
...
Phòng họp rộng rãi, thoáng mát vô cùng. Đồng hồ điểm bảy giờ bốn mươi tám phút.
Đông Hạ cảm thấy đầu óc quay cuồng, có lẽ là do tối qua uống rượu hơi nhiều. Cô bước vào toiler rửa mặt, sau đó mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động.
Vị đắng của cà phê, vị nồng của rượu, cô sa đà hơi quá rồi.
Lúc Trịnh Đông Lâm còn ở nhà, cậu vẫn thường nhắc cô không nên uống rượu khi trời trở gió. Sau khi cậu đi du học, cô liền quay trở lại thói quen cũ của mình. Áo xống mỏng manh, gió lạnh thổi ngược mái tóc dài, vị nóng của rượu thật khiến người ta thèm khát biết bao.
Cô luôn cố tỏ ra mình là một người mạnh mẽ, tự lập. Nhưng mà bây giờ, đầu óc cô choáng váng đến mức đáng sợ.
Keng...!!!
Lon cà phê rơi xuống đất, nước chảy lênh láng. Trịnh Đông Hạ bất tỉnh nhân sự, không còn biết gì nữa.
...
Trong giấc mơ, Đông Hạ nhớ lại đêm định mệnh đó.
Cô bị những người bạn “tốt” ở chỗ làm thêm chuốc rượu cho say, sau đó ném vào một căn nhà nghỉ. Để rồi khi tỉnh lại, cô đã không còn là chính mình.
Bên chiếc giường cô nằm là một xấp tiền thật dày và mảnh giấy ghi lời hứa hẹn: Năm năm sau, hãy tìm đến Hành thị gặp tôi. Hiện giờ tôi không thể lo cho cô bất cứ cái gì, nhưng tôi hứa tôi sẽ chịu trách nhiệm với việc làm của mình.
Cô đã vò nát tờ giấy đó rồi quăng vào thùng rác. Một người đàn ông không dám đối mặt với việc làm sai của mình ngay lập tức thì không đáng làm đàn ông, cô cũng chẳng cần phải đi tìm hắn làm gì!
Đáng tiếc, nếu như chỉ có bấy nhiêu, cô đã không đau khổ đến vậy. Trong bụng cô đã có mang đứa con của anh ta vào lúc ấy.
Vừa phải đi làm, vừa phải đi học, vừa lo tiền thuốc thang cho mẹ, tất cả vắt kiệt sức lực của một người mẹ trẻ như cô. Cô chịu đựng ánh mắt chế giễu của mọi người, âm thầm vượt qua tất cả. Sức tàn lực kiệt, cô phải chọn biện pháp sinh mổ ở giây phút cuối cùng.
Đứa bé trai được sinh ra. Cô và em trai – Trịnh Đông Lâm quyết định đặt tên cho nó là Trịnh Vũ.
Trịnh Đông Lâm đi du học. Con trai lên mười tuổi tròn, cô không tìm ra Hành thị ở đâu. Người đàn ông năm xưa thật độc ác, anh ta đã chơi cô một vố đau đớn.
Trịnh Vũ được dì Hạnh đón về quê chơi. Thời gian này, ít ra cô có chút thời gian rảnh rỗi.
Giấc mơ lưng chừng kết thúc, Đông Hạ tỉnh lại.
...
“Mười năm trước, cô từng sinh mổ đúng không?”
“Phải.”
Sau đó, bác sĩ kê cho cô một toa thuốc bổ, dặn dò kỹ lưỡng về việc chăm sóc cơ thể. Mười năm trước, sau khi sinh con thì cũng là lúc mẹ cô qua đời. Cô bỏ ăn bỏ uống mấy ngày liền, khóc lóc không ngừng, đến khi Trịnh Đông Lâm bế con đến trước mặt cô thì cô mới thôi.
Kể từ đó, Đông Hạ luôn tự nhủ rằng mình phải thật mạnh mẽ, không bao giờ được phép yếu đuối.
Lao vào học tập, lao vào làm việc, thân thể không được nghỉ ngơi tốt, dẫn đến tình trạng suy nhược ngày hôm nay.
Bác sĩ còn nói, “Chồng cô đang đợi ở bên ngoài. Anh ta cứ luôn mồm đòi vào đây.”
Đông Hạ sửng sốt, cô định nói mình còn độc thân nhưng rồi lại thôi.
...
Khi bước ra ngoài cửa, Đông Hạ trợn mắt khi nhìn thấy toàn bộ nhân viên bộ phận marketing đang đứng đợi mình.
“Trời đất... Mọi người, sao mọi người đều... Cuộc họp đã bắt đầu hay chưa?”
Mọi người cười để trấn an cô. Giám đốc đột ngột bất tỉnh, họ không hoảng mới lạ.
Sực nhớ đến lời bác sĩ vừa nói, Đông Hạ liền hỏi, “Lúc nãy... thật ngại quá, không biết là ai đã giúp tôi...?”
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía người đàn ông ngồi trên băng ghế. Khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt âm trầm, dung mạo lại rất... rất soái. Anh chính là Hàn Thiên Lạc – Tổng Giám đốc mới của Hàn thị.
Đông Hạ bước tới trước mặt anh, cúi đầu, “Cảm ơn Hàn tổng.”
Anh bình thản đáp lại, “Không có việc gì. Về công ty.”
Nói xong, anh đứng dậy, rảo bước thật nhanh về phía cửa bệnh viện. Ai nấy đều buông một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đông Hạ không hiểu, cô hỏi mọi người, “Có chuyện gì sao?”
Anh chàng mũi đỏ nói nhanh, “Em cũng chẳng hiểu. Lúc bọn em hay tin chị nhập viện thì liền chạy tới, đứng ở ngoài thấp tha thấp thỏm, sau đó thì tám chuyện với nhau.”
Thu Hồng chen miệng vào, “Khi ấy có ai biết anh ta là Tổng Giám đốc đâu? Ngồi nói chuyện rôm rả cả lên.”
Trầm Linh cũng đáp lời, “Phải phải. Tui nghĩ là bà bị di chứng sau lần sinh đó, cho nên mới nói nhỏ với mọi người.”
A Lực gật gật, “Đúng đó chị. Tụi em vừa nói tới câu “Không biết thằng cha chết tiệt nào lại khiến Giám đốc của chúng ta khổ sở như vậy”...”
Khả Ngâm đứng đó tiếp tục, “Em liền nói “Chết tiệt thì chết tiệt, ít ra Tiểu Vũ cũng rất ngoan, còn nhỏ mà đã rất đáng yêu”...
Thu Hồng thở dài, “Tổng Giám đốc lập tức chạy tới hỏi từng người về chuyện của em, bọn chị không biết phải mở miệng thế nào thì bác sĩ đi ngang qua, anh ta chạy tới hỏi bác sĩ luôn, kế đó thì quay lại ghế, vẻ mặt căng thẳng như vậy đó...”
Trầm Linh xuýt xoa, “Đang căng thẳng mà vừa thấy chị là trở nên lạnh lùng à... Đúng là khó tưởng tượng đó nha!”
Đông Hạ trợn ngược mắt!
Cả buổi hôm đó, cô làm việc với một tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Tổng Giám đốc vừa nghe thì đã giật mình, có khi nào là...???
Bất thình lình, tiếng loa phát ra từ tầng cao.
“Mời Giám đốc Trịnh đến Văn phòng Tổng Giám đốc có việc cần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...