Cùng lúc đó.Ở một góc khác bên trong khu căn cứ huấn luyện quân sự, bên ngoài văn phòng Đoàn.Cố Tâm Tình hít một hơi thật sâu, khẩn trương gõ cửa trước mặt.
“Mời vào.”Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói như giếng cổ không sóng* của Ngô Thanh Việt.(Giếng cổ không sóng*: Tâm trạng tĩnh lặng không bị thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng.)“Thầy Ngô.”Từ trước bàn Ngô Thanh Việt ngẩng đầu lên, sửng sốt, “Em là… À, bạn học của Tần Khả đúng không?” Ông để bút xuống.
“Em tới có việc gì sao?”“Thầy Ngô, tối nay Tần Khả vẫn chưa về kí túc xá, di động của em cho cậu ấy mượn nhưng lại không thể liên lạc được với cậu ấy, cho nên em rất lo lắng.”“Sao? Em ấy vẫn chưa về kí túc xá?”“Đúng vậy.” Cố Tâm Tình khẩn trương nắm chặt tay, “Trước đó cậu ấy có nói là muốn tới đây tìm thầy để được cố vấn về vấn đề học thuật, nên em mới tới đây xem cậu ấy có ở đây không…”Sắc mặt của Ngô Thanh Việt cứng lại.“Tối nay Tần Khả không có tới đây.”“Sao ạ?… Vậy cậu ấy có thể đi đâu được chứ?” Cố Tâm Tình nói đôi câu giống như tự hỏi tự trả lời, lập tức nhìn Ngô Thanh Việt, “Vậy thầy Ngô em có thể mượn di động của thầy một chút được không ạ, em định gọi đến điện thoại của em, xem có thể liên hệ với Tần Khả được không?”“Đương nhiên có thể.”Ngô Thanh Việt đưa điện thoại cho cô nàng.“Cảm ơn thầy.”Cố Tâm Tình nhận lấy di động liền nhấn số điện thoại, chỉ thử vài lần dường như đều không thể kết nối.Vào lúc Ngô Thanh Việt nhịn không được lo lắng mà đứng lên, Cố Tâm Tình ngạc nhiên khẽ hô một tiêng.“Bắt máy rồi!”“…”Thân người Ngô Thanh Việt dừng lại, nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.Chỉ là ngừng một lúc, Cố Tâm Tình đang ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã thay thế bằng vẻ nghi ngờ.Cô nàng nhìn Ngô Thanh Việt.“Thầy ơi, đầu bên kia điện thoại hình như có gì đó không đúng.”“Hả? Làm sao vậy?”Nét mặt Ngô Thanh Việt trầm xuống.Cố Tâm Tình hơi do dự, mở loa điện thoại lên.
Từ loa ngoài điện thoại truyền tới, tiếng ma sát… Phòng công tác Ban Tin Tức.Từ sau khi Tần Khả ngồi xuống bên cạnh bàn, đã không còn chủ động mở miệng nói thêm một chữ nào.Mà bởi vì phản ứng của cô thật sự là hết sức bình tĩnh, làm cho Cao Hạo nhất thời chần chừ, cho nên cậu ta cũng không nói chuyện.
Trong phòng yên lặng khiến người ta xấu hổ.Qua một phút đồng hồ, cuối cùng Cao Hạo nhịn không được.Cậu ta hắng giọng một cái, “Học muội Tần, em…”“Học trưởng, lại đây ngồi đi.”Cô gái nhỏ đột nhiên mở miệng, ngắt lời cậu ta.Cao Hạo sửng sốt.Mấy giây sau, cậu ta vui mừng bước tới —— Quả nhiên Tần Yên nói không sai, Tần Khả rõ ràng cũng có ý với cậu ta.Cao Hạo kiềm chế kích động, bước nhanh đến bên cạnh bàn, ngồi xuống chỗ ngay bên cạnh cô gái nhỏ.“Có phải anh ngồi gần quá không?”Sau khi ngồi xuống cậu ta mới không có thành ý gì hỏi một câu, còn ra vẻ dịch nửa người ra.Tần Khả không nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt.“Không sao.”“…”Trong mắt Cao Hạo đều là ý cười vui vẻ.Cậu ta đang muốn tìm một câu chuyện, mượn cơ hội dựa sát gần thêm một ít, lại đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh nói chuyện.Không giống như vừa rồi, lần này cô gái nhỏ nói chuyện mang theo ngữ khí lạnh lẽo không chút che dấu ——“Tối hôm nay, thật ra là học trưởng lừa tôi tới đây đúng không?” “——!”Giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống đầu, trong nháy mắt dập tắt tất cả nóng bỏng và kích động dưới đáy lòng Cao Hạo.Cậu ta sợ hãi nhìn Tần Khả, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nặn ra một nụ cười khó coi, “Tần… Học muội Tần Khả, em đang nói gì vậy? Em không thấy sao, anh cũng giống như em, cũng bị khóa ở trong này mà?”Vẻ mặt Tần Khả hờ hững, ánh mắt rét run.“Tôi nhìn thấy, cho nên sau khi bước vào tôi đã suy nghĩ.”“Nghĩ, nghĩ gì?”“Nghĩ nhốt chúng ta lại để làm cái gì.”“…”Ánh mắt Cao Hạo lóe lên, chật vật né tránh ánh mắt của cô gái.Mà giọng điệu của Tần Khả vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.“Chúng ta ở trong phòng vẫn còn đang nói chuyện, người ở bên ngoài không thể nào mà khóa nhầm được.
Cho nên chỉ có thể là cố ý.”Cao Hạo cười lúng túng, “Đúng vậy, không biết ai lại quá đáng như thế…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...