Khi đó, thân hình thiếu niên thon gầy một tay xách đầu một người đang nửa quỳ trên đất, năm ngón tay giương ra, gân xanh trên tay nổi lên.
Anh nắm lấy đầu của người ta, hung hăng đập lên tường, sau đó khom người tránh thoát nguy hiểm sau đầu, chân gập lại nghiêng qua đạp một cách tàn nhẫn.Vì vậy tiếng kêu thảm thiết lại thêm hai người.Trong trận đánh nhau một đấu với nhiều người chỉ có mỗi mặt anh hoàn toàn không có biểu cảm gì, thấy máu cũng không nhíu mày.Lúc ấy Tần Khả sợ đến choáng váng.
Ôm sách vở trong ngực, không nhúc nhích đứng tại chỗ, mãi đến lúc trận đánh dữ tợn này kết thúc, vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt đi ngược dưới bóng đèn đường đến trước mặt cô.Ra khỏi đầu hẻm, anh dừng lại, chậm rãi nghiêng người liếc mắt qua.Ước chừng qua hai ba giây.Tần Khả thấy khóe miệng anh hơi cong.
Nụ cười kia vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt đen như mực hiện lên tia tàn ác như băng tuyết.Anh giơ tay lên, ngón trỏ để ở trên môi.Mắt đen như mực nhìn cô."Suỵt.""...Cô bé ngoan."Ngữ điệu khinh thường nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, sau đó người nọ quay người rời đi......."King Coong ——!"Đột nhiên trong sân trường có tiếng chuông đồng hồ vang lên, bất ngờ kéo ý thức Tần Khả về.Cô cau mày lấy lại tinh thần.Trong trí nhớ đó là lần đầu tiên cô và Hoắc Tuấn gặp mặt, không lâu sau cô sửa lại nguyện vọng, vào cao trung nghệ thuật Kiền thành, không còn gặp lại người đó.Mãi đến sau này, cô theo sắp xếp của trường học, đến một đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết quả trong lúc quay phim thì đạo cụ đột nhiên nổ mạnh.——Nếu không phải bỗng nhiên Hoắc Tuấn xuất hiện, như vậy ở kiếp trước, cô đã sớm chết trong lúc làm diễn viên quần chúng rồi.Chỉ tiếc rằng, sau khi Tần Khả tỉnh lại ở bệnh viện, Hoắc Tuấn đã không thấy bóng dáng.Kiếp trước đến lúc trước khi chết, cô cũng không thể gặp mặt người đó, nói một câu "Cảm ơn".Tâm tình Tần Khả phức tạp bước chậm, lại nghi ngờ mà nghiêng đầu —— cô cảm thấy, hình như bản thân đã quên chuyện gì đó."Tiểu Khả! Sao cậu lại ở trong trường học vậy?""..."Bỗng một giọng nói truyền tới tai Tần Khả.Cô ngẩng đầu nhìn, đối diện là khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ mơ hồ nhớ rõ là bạn học sơ trung, nhưng lại không nhớ nổi tên.May mà nữ sinh kia cũng không chú ý tới cô đang mờ mịt, chỉ hưng phấn kéo tay Tần Khả ——"Cậu nghe gì chưa, tối nay dưới danh nghĩa của Hoắc Tuấn trong trường sẽ có buổi biểu diễn đặc biệt ở quán bar Hell, học sinh Kiền Đức đều có thể tới, toàn bộ rượu trái cây đều được miễn phí —— hơn nữa nghe nói Hoắc Tuấn sẽ đàn dương cầm đó!""...!Tống Lệ Lệ, mau đi thôi, tới trễ sẽ không kịp!""Tới đây tới đây —— Tiểu Khả, cậu cũng đi chung đi!""..."Tần Khả còn đang giật mình, thì nữ sinh kia đã bị bạn của cô ấy kéo chạy về phía sau cô.Mà trong trí nhớ của Tần Khả, cũng chậm rãi nhảy ra một chuyện cũ đã được chôn rất nhiều năm.Quán bar Hell...Buổi biểu diễn đặc biệt trong trường...Con ngươi của Tần Khả đột nhiên co lại.Trong trí nhớ, kiếp trước cô không có đi.Mà Hoắc Tuấn của buổi tối năm đó, uống phải rượu bị người ta bỏ thuốc.
Ban đêm ở trong hẻm sau quán bar, bị mai phục bởi mười mấy nam sinh ngoài trường có thù oán từ trước, đánh anh gãy ba cây xương sườn, khiến anh nằm viện nửa năm.Quan trọng nhất là, những người đó còn bẻ gãy mười ngón tay, từ đó trở đi không thể đàn ra được tiếng đàn dương cầm êm tai nhất.Những việc đó đều là do sau này Tần Yên vô cùng thương xót nhắc tới.Ánh mắt Tần Khả hơi lay động.Cô tiếp tục đi về phía trước vài bước.Đến lúc trước mắt cô, đột nhiên lướt qua hình ảnh ở kiếp trước sườn mặt người đó tuấn tú lại dữ tợn vọt vào phòng hóa trang của đoàn phim rồi kêu tên cô."..."Bước chân của Tần Khả bỗng dừng lại.Đứng tại chỗ chần chờ hai giây, người con gái xoay người lại.Theo hướng mấy nữ sinh kia vừa rời khỏi, Tần Khả nhanh chóng đuổi theo.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...