Trải qua hơn nửa buổi bị huấn luyện quân sự dã ngoại tra tấn, đột nhiên Tần Khả mới ý thức được một vấn đề —— Kiếp trước ngoại trừ ba năm ở cao trung nghệ thuật luyện tập vũ đạo, thể lực của cô vẫn không được tính là tốt.Mà lúc này mới vừa lên cao trung, vừa bị một năm thi cử hành hạ, thể lực của cô càng kém hơn.Nếu như nói học sinh còn lại chỉ bởi vì lặn lội đường xa cùng với việc phơi dưới ánh mặt trời chói chang nên có chút không khỏe, vậy thì lúc này đây phản ứng của thân thể cô càng ngày càng giống với...Tần Khả duỗi tay thử độ ấm trên trán mình.Sau đó cô không tiếng động thở dài.——Bị cảm nắng nhẹ.Vừa rồi vẫn luôn cắn răng đi theo đội ngũ nên không có cảm giác gì, lúc này dừng lại nghỉ ngơi, dây cung cũng đã buông lỏng, trái lại tay chân đã không còn sức lực, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể yếu ớt ngã xuống.Tất cả mọi người đều bất chấp mệt mỏi, ngồi trên mặt đất, lấy ra cơm trưa mà từng người đã chuẩn bị.
Đủ thứ mùi hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, xông vào mũi.Tần Khả nhíu mày, theo bản năng duỗi tay đè lên vị trí dạ dày ——Cảm giác buồn nôn nổi lên cuồn cuộn trong bụng."Khả Khả, sao cậu không ăn đi?"Ngồi bên cạnh Tần Khả, Cố Tâm Tình thấy từ sau khi ngồi xuống Tần Khả dường như không có thêm bất cứ động tác nào, không khỏi tò mò lại gần hỏi cô.Nhưng vừa nhìn thấy, Cố Tâm Tình liền sửng sốt."Sắc mặt của cậu sao lại...!Nhất là khuôn mặt, hình như hồng lên rồi?""Chắc là do phơi nắng." Tần Khả giơ tay, đè nhẹ lên khuôn mặt nóng rực, "Da tớ khá...!Mẫn cảm."Làn da của Tần Khả chỉ cần véo một cái là sẽ để lại dấu ấn màu hồng.
Phơi nắng cả một buổi sáng, làn da mềm mại trên mặt đã sớm chịu không nổi, hiện lên màu hồng nhạt xinh đẹp.Hơn nữa thể lực của cô lại kém, kiếp trước đã chọc cho Hoắc Trọng Lâu phát "Điên" không ít lần...Tần Khả lắc lắc đầu, đôi môi khô khốc khẽ nhếch lên.Xem ra thật sự phơi nắng đến choáng váng rồi.Nếu không sao lại nhớ tới anh ta chứ..."Vậy cậu là bị phơi nắng sắp bệnh rồi?"Cố Tâm Tình phản ứng kịp, lo lắng hỏi: "Có cần tớ đi tìm huấn luyện viên không?""Không phải huấn luyện viên đang mở họp sao?" Tần Khả lắc đầu, "Chờ thầy ấy trở về đi.""Được.
Nhưng mà giọng cậu nghe ỉu xìu quá, có phải là thân thể cũng không thoải mái không?""Không có gì, nhịn một chút là được..."Tần Khả vẫn chưa nói xong, từ phía trên xuất hiện một bóng người thon dài, chiếu xuống trên mặt đất trước mặt cô.Bóng người đó dừng lại.Tần Khả ngẩng đầu nhìn.
Người nọ đứng vị trí ngược sáng, phía sau là mặt trời chói chang màu vàng kim, sáng chói làm cho người ta hoa mắt.Theo bản năng Tần Khả giơ tay lên, che ở trước mắt.
Lúc này nương theo bóng râm mới thấy rõ người tới.Mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lạnh lùng.Hoắc Tuấn.Đương nhiên Tần Khả cũng không phải là người đầu tiên phát hiện anh đi tới, một giây trước khi bước tới đây, tiếng oán giận đối với huấn luyện dã ngoại và thời tiết này, đều đã dần dần không còn nghe thấy.Ngay cả tiếng người đang ăn cơm bên cạnh cũng gần như đè ép đến nhẹ nhất.Mà bây giờ Tần Khả thật sự không còn sức cũng không còn tâm trạng để ứng phó với Hoắc Tuấn.
Cho nên sau khi cô và Hoắc Tuấn nhìn nhau vài giây, thì nhẹ giọng mở miệng."Anh có chuyện gì không?"Hoắc Tuấn lại không nói chuyện.Ánh mắt của anh khiến người khác run sợ, lúc này tầm mắt của anh nhìn cô gái nhỏ đảo từ trên xuống dưới, mày nhíu lại."—— Em bị cảm nắng?""..."Tần Khả nghẹn lại.Cô quả thật không nghĩ tới Hoắc Tuấn có thể nhìn ra, hơn nữa chỉ dùng thời gian hai giây.Vì thế căn bản không cho cô thời gian sắp xếp lại từ ngữ, Hoắc Tuấn đã xách ống quần, mặt mày nghiêm nghị ngồi xổm xuống.Anh duỗi tay, đốt ngón tay thon dài khép lại dán lên trán cô gái nhỏ.Tần Khả ngẩn ngơ.Bị nhiệt độ trên tay anh làm cho hơi lạnh, cũng bị hành động thân mật này khiến cho ngây ngốc bối rối.Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần muốn tránh đi thì đã không còn kịp.Lúc này Cố Tâm Tình ở bên cạnh cũng bất chấp việc sợ hãi Hoắc Tuấn, sốt ruột hỏi: "Khả Khả thật sự bị cảm nắng??"Mặt mày Hoắc Tuấn hơi lạnh lẽo.Đôi con ngươi đen nhánh mang theo tia tàn bạo liếc mắt nhìn Tần Khả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...