Giây phút đầu tiên nhìn thấy Hoắc Tuấn, Tần Khả gần như là muốn trốn đi theo bản năng.Đáng tiếc đã không kịp.Hoắc Tuấn vốn đang đứng bên cạnh một nam sinh khác nói gì đó, lúc này anh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía hàng ngũ đằng trước.Đứng ở đầu hàng cơ thể Tần Khả hơi cứng lại, trước tiên nhìn xuống dưới.
Nhưng bản thân vẫn cảm thấy ánh mắt kia vô cùng mạnh mẽ.Người vừa nói chính là Kiều Cẩn, lúc này cậu đã cười hì hì đi đến bên cạnh Tống Kỳ Thắng."Thầy Tống, dù sao cũng đã từng là thầy trò, cho bọn em đi nhờ lớp thầy một đoạn đường, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?"Tống Kỳ Thắng nhíu mày, "Xe lớp em đâu?""Đi rồi.""...""Thật sự không thể trách bọn em được, chỉ đến muộn một hai tiếng đồng hồ mà thôi, vậy mà họ cho rằng bọn em không đi, trực tiếp lái đi luôn."Biểu cảm Kiều Cẩn còn vô cùng tủi thân.Tống Kỳ Thắng biết mấy công tử nổi danh trong trường học này, nên lười dây dưa với bọn họ, anh ta phất phất tay."Lên đi."Kiều Cẩn đáp lại một tiếng, quay lại, cợt nhả làm bộ làm tịch khom người với các tân nữ sinh đứng bên trái:"Lady first."Hai người phía sau dừng lại, Kiều Du nhịn cười không được nhấc chân đá mông Kiều Cẩn: "Tuấn ca đang ở đây, bớt giả bộ.
Có giả bộ thì mấy học muội cũng không nhìn anh."Kiều Cẩn: "..."Đây là sự thật.Từ lúc Hoắc Tuấn xuất hiện, tiếng nói chuyện của nữ sinh lớp mười Tinh Anh đã đè đến mức thấp nhất.
Ngay cả Cố Tâm Tình vẫn luôn lải nhải bên cạnh Tần Khả cũng ngậm miệng lại.Ánh mắt của các cô nàng đều sáng hoặc tối, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt lại bướng bỉnh của thiếu niên dẫn đầu ba người.——Mà không bao lâu sau khi người nọ xuất hiện, ánh mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm một hướng.Tần Khả nỗ lực cúi đầu.Cố Tâm Tình chần chờ: "Tần Khả, cái đó...!Hoắc Tuấn đang nhìn bên chỗ chúng ta phải không?"Tần Khả: "Không phải, cậu nhìn nhầm rồi."Cố Tâm Tình: "?"Cố Tâm Tình: "À...""Đừng lề mề nữa, hàng nam sinh bên phải lên xe.
Tiếp theo là phía sau."Tống Kỳ Thắng cất tiếng.Các tân học sinh đều lấy lại tinh thần, từng hàng một bước lên xe.Theo thời gian trôi qua, trái tim treo ngược của Tần Khả mới dần thả lỏng.Lời đồn Hoắc Tuấn thích cô chỉ có ít người truyền, hoàn toàn không đáng tin.
Hơn nữa người đó với cô không hề có tiếp xúc gì, nói không chừng qua một kì nghỉ hè, Hoắc Tuấn đã không còn nhớ cô là ai.Tự an ủi bản thân như vậy, tâm trạng Tần Khả ổn định hơn không ít, cô đi sau người cuối cùng của hàng nam sinh trong lớp, dẫn hàng ngũ của mình đi đến cửa xe.Các nam sinh lên xe xong, Tần Khả còn cách 2m là đến cửa xe buýt, nam sinh đang đứng ở cạnh cửa đột nhiên di chuyển.Anh bước lên phía trước một bước, chặn hết một nửa cửa xe.Môi mỏng khẽ cong lên."Cô bé ngoan." Trong trí nhớ của Tần Khả đó là nụ cười và giọng điệu quen thuộc khiến cho người khác bất an, "Ngày đó ở quán bar, em nói đúng —— em đã cứu tôi một mạng.""..."Tần Khả mím môi, "Không cần khách sáo."Cảm giác được đằng sau có những ánh mắt tò mò, Tần Khả lại cất bước lần nữa, định vòng qua Hoắc Tuấn để lên xe.Nhưng lúc gần sát vai, người nọ bỗng xoay người, đối diện với cô."Tôi nhất định ——".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...