Bốn giờ chiều, Cao Minh Khải đã đáp chuyến bay sớm nhất tới nước M.
Hắn đã có sẵn kế hoạch trong đầu rồi, bây giờ việc đầu tiên hắn muốn làm là đi tới trường tiểu học để đón con trai Tony của hắn.
Chiếc xe phiên bản giới hạn đậu trước một trường tiểu học làm thu hút không ít người, Tony đang lủi thủi đi ra, nhìn thấy sự xuất hiện của Cao Minh Khải từ ủ rũ cậu bé đã tràn đầy sức sống nhào tới ôm cổ hắn, hô to:"A! Cha Khải!!!"
Hai cha con ôm nhau, trong sự chứng kiến của rất nhiều người bao gồm cha Trần.
Ông đi tới trước mặt hắn, gương mặt ông vẫn nghiêm nghị như ngày nào...
"Cha...!Con tới đón Tony, con của con." Hắn từ tốn nói.
"Ừ, con Châu nó biết chưa?"
"Vẫn chưa, đợi lát nữa con chở Tony cùng đi đón cô ấy.
Cha lên xe đi, con đưa cha về."
"Không cần, cha đi bộ được rồi.
Già cả rồi, đi bộ tập thể dục."
Nói rồi cha Trần quay lưng bước đi, bóng dáng đơn bạc lúi cuối trên đường.
Chuyện đã tới nước này, ông ấy cũng không có ý định xen vào chuyện của bọn trẻ.
Vì ông biết rõ trong lòng con gái ông đang có ai, Trần Ngọc Châu con gái ông nó đã khổ nhiều rồi.
Ông không muốn vì sự phản đối của mình lại khiến nó càng thêm khổ, thôi thì cứ để bọn nhỏ tự giải quyết với nhau đi...
*
"Anh tới đăng ký học cho con hả?" Một người phụ nữ dắt tay một đứa bé gái cũng trạc tuổi Tony tiến tới bắt chuyện với hắn.
Vốn Cao Minh Khải ở bên ngoài lớp học chờ đợi, tại vì hắn không muốn làm cô mất tự nhiên khi giảng dạy cho bọn nhỏ.
Ai mà ngờ, lại có phụ nữ tới hỏi chuyện hắn, Cao Minh Khải có thể thề là mình chưa từng liếc nhìn cô ta một cái nào.
Cái này cũng không phải do lỗi của hắn, tại vì gương mặt của hắn quá mức đẹp trai mà thôi, không thể nào trách tội hắn được.
"A, mẹ ra rồi kìa cha." Tony reo lên.
Không chỉ có một mình Cao Minh Khải mà ngay cả người phụ nữ cũng hướng ánh mắt về phía cửa ra vào, cố ý nhìn người phụ nữ mà đứa trẻ này gọi là "mẹ" rốt cuộc là có nhan sắc thế nào.
Chứ cha của nó quả thật cực kì đẹp trai, trông không khác gì diễn viên điện ảnh cả.
Trần Ngọc Châu đi ra khỏi lớp, cô đi tới chỗ bọn họ.
Nhìn Cao Minh Khải rồi nhìn người phụ nữ đang đứng gần hắn, chân mày cô nhíu lại.
Hắn đào hoa phong lưu, vừa tới đã trêu ghẹo phụ nữ rồi?
"Mẹ, mẹ xong việc chưa.
Cha nói muốn đưa cả nhà đi ăn." Tony ôm chân của Trần Ngọc Châu, cái mỏ chu lên nói.
"A, là chồng của cô giáo Trần à? Tôi tưởng cô giáo là mẹ đơn thân chứ?" Người phụ nữ nói bóng nói gió, rõ ràng đây là thái độ ghen ghét của phụ nữ đối với phụ nữ.
Không đợi cô lên tiếng, Cao Minh Khải đã cướp lời nói trước:"Tôi hay thường xuyên đi công tác, cô nói như vậy chẳng khác nào đốt cháy nhà tôi? Để vợ tôi giận dỗi tôi, thì phần lỗi này là của cô rồi đấy!"
"A, tôi thật là hồ đồ mà...!Thật ra tại vì thấy cô giáo Trần khá là cởi mở với phụ huynh nam, cho nên tôi mới nghĩ là cô ấy bật đèn xanh.
Xin lỗi nha, hiểu lầm rồi." Một lời xin lỗi, nhưng lại gián tiếp châm lửa "đốt" nhà người khác.
Trần Ngọc Châu đứng im như pho tượng nhìn hắn, lời cô gái này càng nói càng ra chuyện.
Cô cũng muốn xem Cao Minh Khải xử lý thế nào, có còn bình tĩnh được không?
"Tính tình vợ tôi ôn hoà, dễ chịu.
Cô...!Dùng từ hơi sai, "cởi mở" không nên dùng trong tình huống này.
Mà phải dùng vào tình huống vừa rồi cô trực tiếp tới bắt chuyện với tôi, như vậy mới gọi là cởi mở, cô hiểu chưa?"
Sắc mặt cô gái kia hết xanh rồi trắng vì lời phản hồi của hắn, sau đó vì quá mất mặt nên mới giả bộ là nhà có việc nên cần về trước.
Cô ta rời đi, lúc này chỉ còn một nhà ba người bọn họ.
Trần Ngọc Châu thật sự rất muốn cười, không ngờ miệng lưỡi của hắn cũng ghê gớm thật.
"Anh tới đây làm gì?" Cô cố tình dùng thái độ lạnh nhạt hỏi hắn.
Cao Minh Khải vốn định nói là hắn tới tìm cô, nhưng lại suy nghĩ một hồi về "kế hoạch" mà Trần Huy vạch ra cho hắn.
"Cô ấy chắc chắn sẽ hỏi anh tới đó làm gì, thì lúc này anh không được quá sổ sàng.
Bạn học Châu bây giờ đang không có thiện cảm với anh, cho nên anh phải từ từ, chậm rãi mới mong lấy lòng được người đẹp."
"Thế phải nói cái gì đây?" Hắn chán chường hỏi lại, hắn còn định sau khi gặp lại sẽ ôm cô hôn cho thoả nổi nhớ nữa đấy.
"Nói là...!Anh tới tìm gặp con trai anh."
Quay lại với hiện tại, Cao Minh Khải cũng tin tưởng "cố vấn tình cảm" Trần Huy mà đáp:"Anh tới tìm Tony, anh...!Nhớ thằng bé rồi."
"Tìm Tony?" Cô khá ngạc nhiên đấy, người ta vì nhớ con nên mới chạy đến đây, chứ không phải muốn níu kéo gì cô đâu.
Trần Ngọc Châu tự mình đa tình, thì ra hắn không hề nhớ nhung gì cô.
"Đúng vậy, con trai cũng nhớ anh mà.
Phải không Tony của cha?" Hắn tìm đồng minh.
"Đúng ạ, con nhớ cha Khải lắm.
Cha đi công tác lâu ơi là lâu luôn!" Tony ngây thơ đáp lời.
Trần Ngọc Châu kiềm nén tức giận, cô cố bình tĩnh đáp:"Được, vậy cha con anh đoàn tụ.
Em về nhà trước đây."
"Tony nói muốn đi ăn chung cả nhà, chúng ta cùng về đi rồi đón cả cha mẹ cùng đi."
"Ừ."
Cao Minh Khải thấy Trần Ngọc Châu không vui, cũng không biết vì sao cô lại tỏ vẻ không vui trên gương mặt.
Hắn rõ ràng không có dồn dập ép buộc cô, vậy mà cô vẫn cảm thấy khó chịu sao?
Cô ghét hắn đến như vậy thật??
Nghĩ cũng đúng, những chuyện hắn đã làm ở quá khứ, ngay cả hắn còn không thích hắn thì cô đương nhiên sẽ ghét hắn.
Không sao, Trần Huy nói cứ bình tĩnh từ từ "mưa dầm thấm lâu".
Anh ta quen biết nhiều bạn gái như vậy, hẳn là rất biết cách lấy lòng phụ nữ đi?
*
Bữa cơm gia đình ngoài Tony ra thì hai người lớn cũng rất vui vẻ, Cao Minh Khải cũng vui vẻ.
Chỉ có Trần Ngọc Châu là không vui, cô chỉ im lặng ăn thôi chứ không thích nói chuyện.
Hắn nhìn thấy hết, nhưng vẫn lựa chọn im lặng, trước tiên phải để cô thoải mái đã.
Trần Huy nói không nên quá vồ vập, sẽ làm cho phụ nữ hoảng sợ.
"Cậu Khải, cậu đây là đi công tác sao?" Mẹ Trần ôn tồn hỏi.
"Vâng ạ, công ty con sẽ đặt trụ sở ở đây nên sẽ thường xuyên bay qua, bay lại."
"Vậy cậu ở khách sạn, tối nay đó?" Mẹ Trần lại hỏi bóng hỏi gió.
"Vâng ạ, tạm thời thuê một phòng."
"Có gần đây không? Như vậy tốn kém quá." Mẹ Trần lại tiếp tục hỏi thêm, rõ ràng là bà ấy cố ý hỏi cho Trần Ngọc Châu nghe.
"Cũng đành vậy, con không có quen ai ở chỗ này cả."
"Cha, hay cha ngủ với Tony đi, giường còn rộng lắm." Tony ngay lập tức đưa ra sáng kiến, cậu bé đã được mẹ cho phòng riêng, một căn phọng rộng rãi thoải mái.
Cao Minh Khải nhìn Trần Ngọc Châu, cô né tránh ánh mắt của hắn, cuối đầu cắt thịt bò rồi chậm rãi nói:"Phòng của con, nó muốn rủ ai về ngủ thì anh hỏi ý nó.
Nhìn em làm gì?"
"Có tiện cho em không?" Hắn sợ mình hơi nhanh quá, Trần Huy bảo hắn nên từ từ mà.
"Anh cũng đâu phải ngủ chung với em...!Anh hỏi Tony đó." Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thật ra vẫn lúng túng.
"Con đồng ý!" Tony nhanh nhảu đáp.
Bước đầu tiên phát triển thuận lợi, hắn cũng không ngờ nhanh như vậy đã bước chân vào nhà cô được rồi.
Tối nay hắn sẽ gọi cho Trần Huy để hỏi về phương án tiếp theo, xem ra ngươi bạn này cũng có lúc "dùng" được rồi đấy.
*
"Anh không được manh động, cứ tạm thời ẩn thân ở đó đi.
Năm bữa, nửa tháng sau đó mới từ từ chiếm được lòng tin của cô Trần.
Với lại phải tỏ ra là người cha yêu thương con, và hay tâm sự với Tony đi.
Anh hỏi nó coi thời gian qua mẹ nó sống như thế nào, có qua lại với ai không?" Trần Huy ra dáng một quân sư tình yêu truyền đạt qua điện thoại.
"Lúc chiều có một cô gái quen biết cô ấy nói là cô ấy rất cởi mở với người khác giới, đây có phải là cô ấy muốn tìm "cha mới" cho Tony không?" Hắn thành thật khai báo lại.
"Ây da vậy là chết rồi, vậy Cao tổng anh phải càng ngoan.
Không được chọc cô ấy nổi điên, tuyệt đối không để mất điểm trước mặt cô ấy nha."
"Tôi biết rồi."
Cao Minh Khải tắt điện thoại, sau đó thở dài...
Hắn phải ngoan, nằm sát vách phòng của người phụ nữ hắn luôn mong muốn, vậy mà phải ngoan.
Được rồi, hắn sẽ cố gắng vậy.
...Cộc Cộc Cộc...
"Chắc là mẹ tới đó cha."
Tony xuống giường mở cửa, Trần Ngọc Châu đi vào trong.
Cô mặc bộ đồ ngủ ở nhà ngắn tay, không quá hở hang lại rất đẹp.
Cao Minh Khải nuốt nước bọt, dời tầm mắt qua cái đèn ngủ bên cạnh.
"Tony ngủ ngon nhé, mẹ hôn một cái nào."
Hai mẹ con làm "nghi thức" trước khi đi ngủ xong, cô mới lén lén nhìn hắn.
Cao Minh Khải nhìn cây đèn ngủ đến mất hồn, hắn thích cây đèn ấy hơn là nhìn cô hay sao?
"Em đi ngủ đây, có cần gì thì gọi em."
"Ừ, ngủ ngon.
Tony đi ngủ thôi con trai yêu."
Trần Ngọc Châu đứng nhìn hai cha con ôm nhau, chân cô giống như bị hoá đá ở đó không nhúc nhích.
Cao Minh Khải thấy lạ nên hỏi:"Sao em chưa về phòng ngủ đi?"
"À, ừ, vừa rồi chân em bị tê.
Bây giờ mới đi, em đi nhé?"
"Ừ, tắt hộ anh cây đèn."
Trần Ngọc Châu:"..." Sao hắn không tự mình đi tắt đèn đi, còn sai bảo cô?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...