Điên Cuồng Xây Dựng Thành Lĩnh Chủ


Đàm Đông dừng lại, cảm giác mình còn sức nói, đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò, chợt nghe Phó Linh nói: "Được rồi, mẹ của anh thì tự anh chăm sóc đi, đứng lên thử xem.”
Đàm Đông: "..." Mình có thể đứng lên không?
Anh ấy thử đạp chân, ôi, còn rất có sức.
Đàm Đông thử đứng dậy, chân cũng không còn cảm thấy đau, chỉ là mắt vẫn nhìn mọi thứ vẫn mờ mờ, anh ấy sợ đến nỗi nói không nên lời: “Trưởng thôn, có phải độc tố này chuyển sang mắt tôi rồi không?”
Đỗ Mỹ bị chọc cười, thay anh ấy lau mắt, gỡ lông gà dính trên mí mắt xuống.
Lúc Đàm Đông khập khiễng tiến vào lãnh địa, cô ấy đang sắp xếp lại lông gà và lông sói, xem có thể dùng tơ nhện may cho trưởng thôn một cái gối da nhện hay không.
Đàm Đông vừa lúc cắm đầu vào đống lông gà.
“Là lông gà, trưởng thôn dùng thuốc giải độc chữa khỏi vết thương cho anh.”
Đàm Đông: "...!”
Anh ấy kích động xoay vòng tại chỗ, nhào tới kéo cánh tay Phó Linh: "Trưởng thôn, cô đúng là một người tốt...!Cảm ơn cô, cảm ơn cô.


Tôi thay mẹ tôi cảm ơn cô.”
“Cả đời này tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô, về sau cô nói một tôi không bao giờ nói hai, chỉ chỗ nào tôi đánh chỗ đó.”
Phó Linh cảm thấy chuyện này không đáng nhắc tới, thuốc giải độc được chế tạo ra để dùng cho người.
Hơn nữa, cô cũng không biết thuốc giải độc của nhện tím có thể giải độc của rắn độc hay không, chỉ định thử may mắn một lần.

Chữa khỏi được cũng là do Đàm Đông may mắn.
Cô tùy ý phất tay: "Được rồi, không có việc gì thì đi làm đi.

Đừng đi về hướng có rắn độc nữa, ra ngoài cẩn thận, lát nữa tôi sẽ đi dọn dẹp những con rắn độc đó.”
Đàm Đông đáp một tiếng, biết Phó Linh thực lực mạnh mẽ, nhanh chóng nói ra vị trí rắn độc cho cô biết, dùng cành cây vẽ một lộ trình trên đất.
Phó Linh nhớ kỹ, Đàm Đông lại tinh thần phấn chấn chạy ra ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn, xem tư thế giống như là muốn đem cả rừng rậm chuyển về cho Phó Linh.

Đỗ Mỹ: "...!Không ăn cơm trưa à?”
Phó Linh di chuyển một hòn đá ngồi xuống: “Không cần để ý đến anh ấy, tôi nhớ sáng nay anh ấy mang theo một phần canh thịt trong ba lô, nói là trưa không về.”
Nếu không bị rắn độc cắn, Đàm Đông vốn định ở ra ngoài một ngày.
Đỗ Mỹ thu phần thịt nướng của Đàm Đông vào kho.
Trưa nay cô làm thịt nướng, cuộn thịt nướng với ớt sợi và hạt tiêu xanh.
Hạt tiêu xanh Phó Linh mang về là nguyên quả nên cô đã dùng đá đập vụn, dùng gậy gỗ nghiền thành bột.

Thịt nhện có độ dai và giòn, cô thái thịt thành từng miếng mỏng, ướp với bột tiêu nghiền, cuộn ớt sợi vào giữa, xiên vào cành cây nướng.
Gần đây Phó Linh toàn đốn một loại cây, cành cây thu thập được có mùi thơm thanh mát, khiến thịt nướng cũng có mùi thơm.
Không đến mấy phút, cả lãnh địa đều ngập tràn mùi thơm của thịt nướng.
Thịt nướng tẩm bột hạt tiêu xanh thơm phức khiến người ta muốn chảy nước miếng, hai người đã uống canh thịt hai ngày liền, nhìn thấy thịt nướng thì hai mắt sáng rực.
Phó Linh nuốt nước miếng, dời đi lực chú ý, hỏi: “Ruộng đất thế nào rồi?”
Đỗ Mỹ cũng lặng lẽ nuốt nước miếng, trên tay lật cành cây, trả lời Phó Linh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui