" Vương tổng...!lời của anh là ý gì?"
" Em tự mình biết sẽ hay hơn".
Nói rồi Vương Kì Tử nhanh chóng bước lên xe.
Gia Như đành bất lực nhìn theo bóng lưng của anh, sau cùng chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô hướng chiếc Mes sắp lăn bánh đi mà nói thật to.
" Cảm ơn hai người rất nhiều"
Nhưng không có câu trả lời, mà từ trong xe, Thẩm Nhược Thanh đưa ngón tay cái về hướng cô.
Chiếc Mes nhanh chóng khuất dạng, xa dần.
Gia Như cứ đứng bần thần đó mãi, cảm thấy trong đầu thật nhiều nghi vấn.
Lời nói của Vương Kì Tử, kèm theo hành động quan tâm nhiều như vậy.
Gia Như day day thái dương, sau đó tự lẩm bẩm.
" Lần sau mình sẽ tự mình kiểm chứng.
Chỉ cần lấy một sợi tóc của Vương tổng là được".
Gia Như đi vào nhà, nhìn suất cháo hải sản đặc biệt trên bàn, bụng dạ lại bắt đầu biểu tình.
Cô nhờ người hầu hâm cháo lại giúp cô.
Gia Như lên phòng rửa mặt cho tỉnh táo, lại không quên kéo ngăn tủ ra, ngắm nhìn cô gái giống hệt mình.
" Chẳng lẽ là tình đầu của hắn?".
Lại đau đầu.
Nhưng bây giờ cô vẫn không nên nghĩ nhiều mấy chuyện không có đáp án này.
Phải nhanh chóng khỏi bệnh rồi quay về làm việc cho Thẩm Nhược Thanh, cô được chị chiếu cố nhiều sinh tệ rồi.
Đột nhiên cô thấy bụng dạ lại khó chịu, giống như có đoàn lân đang múa lộn tùng phèo trong ấy.
Rồi bất chợt, cô thấy một thứ gì đó nóng hổi trào lên cuống họng mình, một ngụm máu màu đen bám đầy lên tay cô, Gia Như sửng sốt vô cùng, cố dùng tay bịt miệng để nó không trào ra.
Rồi từng trận nôn như vậy lại ập tới, máu càng lúc nhiều, nhưng lại là hắc huyết.
Gia Như cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, muốn chạy ra ngoài nhưng không thể.
Cô nằm bất động trên sàn nhà lạnh ngắt, mọi thứ tối om, vị mặn của máu trong miệng cô vẫn còn đó.
Rồi cuối cùng, cô chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh của người hầu.
Cô rất muốn đáp lại rằng cô vẫn ổn, nhưng vô hiệu.
[....]
Hắn vò đầu bức tốc, cảm thấy không chịu được nữa.
Nhớ cô đến nỗi khiến hắn muốn điên lên, hắn cất cây bút sang một bên, vứt hết tự ái đi mà lấy điện thoại điện hỏi thăm cô.
Nhưng hắn vẫn chưa ấn số gọi cô thì điện thoại của quản gia gọi đến.
Hắn nhanh chóng nhấc máy, giọng bác quản gia gấp gáp vô cùng.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân...!cô ấy....".
[...]
Gia Như nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, dĩ nhiên là bác sỹ Phong đã ở ngay đó.
Đám người hầu đứng đó thấp thỏm không yên, quản gia thấy vậy liền trấn an họ.
" Đừng lo, thiếu phu nhân sẽ không sao.
Ở hiền thì sẽ gặp lành".
Sở dĩ cô được kính trọng như vậy, vì cô chưa một lần đối xử tệ với họ, chưa một lần xem thường họ, cũng chưa bao giờ xúc phạm họ.
Một đám người chờ ở phòng cắp cứu, nhưng khoảng hai tiếng sau, bọn họ thật sự được một phen ngỡ ngàng xen lẫn sự ngạc nhiên tột độ trong đó.
Trán hắn thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt hơi tái đi.
Lúc ở Anh quốc, khi nghe quan gia báo tin, hắn liền mua máy bay cho chuyến bay gần nhất để về Trung Quốc.
Dĩ nhiên là tốc độ hắn lái xe đến đây có thể là tốc độ cao nhất.
Giọng nói hắn ngắt quãng, không giấu được sự lo lắng.
" Cô ấy...!đâu rồi?"
" Thiếu phu nhân vẫn đang trong phòng cấp cứu"
Hắn bước nhanh đến cửa phòng cấp cứu.
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng xót xa vô cùng.
Khuôn mặt của cô rất thiếu sắc, hốc hác vô cùng.
Ngón tay của hắn miết mạnh lên tấm kính, Ngụy Khắc cắn môi, cảm thấy bản thân là kẻ không ra gì.
Hắn quay sang bác quản gia cất giọng lạnh lùng.
" Sự việc là thế nào?"Ngụy Khắc hơi có chút bất an mà nói với quản gia.
" Thưa thiếu gia.
Thiếu phu nhân mấy ngày trước có bị viêm loét dạ dày, nhưng mấy ngày nay lại không có biểu hiện gì bất thường.
Đột nhiên sáng nay lại thổ huyết rồi ngất xỉu".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...