Nhảm nhí hết sức.
Gia Như tức giận vùng vẫy ra khỏi vòng tay của hắn.
" Đi mà đem tấm thân của anh mà trao cho người yêu anh thật lòng ấy.
Còn tôi, không bao giờ yêu anh" Cô lạnh lùng nhìn hắn mà nói.
" Không yêu cũng phải yêu" Hắn cười.
Hắn như một tên cầm thú, hung hăng đè cô ra nền nhà ướƭ áƭ.
Gia Như cảm thấy chán ghét tận cùng, cô cố vùng vẫy kịch liệt để tránh thoát.
Vừa vùng vẫy cô vừa nói to: "Bỏ ra, bỏ tôi ra.
Anh là đồ khốn kiếp"
" Chẳng phải bây giờ anh đang hành động như kẻ khốn kiếp sao?" Hắn vẫn giữ nụ cười khiêu khích trên môi.
Cả đêm qua.
Hắn mạnh bạo cưỡng hiếp cô, bỗng cô không vùng vẫy nữa, ánh mắt cũng trở nên vô hồn, Gia Như mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn không cam tâm, mạnh bạo tiến sâu vào bên trong cô.
Giọng hắn trở nên gấp gáp vô cùng.
"Rên rỉ đi.
Em có cố thì chỉ cảm thấy khó chịu thôi".
Hắn không ngừng chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác.
Không muốn cô rời mắt đi chỗ khác nên hắn bắt cô phải nhìn mình.
Gia Như vẫn mặc cho hắn nói gì, hay làm gì thì cô vẫn cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra những âm thanh rên rỉ.
Đêm nay chắc sẽ là một đêm rất dài, nó sẽ bao giờ kết thúc đây?
________
Sáng ngày hôm sau_
Gia Như mở mắt tỉnh dậy trong tình trạng đau nhứt vô cùng.
Có rất nhiều vết hôn được in khắp trên người còn có vài chỗ có vết hôn đến bầm tím, vai thì đau đớn vô cùng.
Và bây giờ, cô cảm thấy cả người nặng trĩu, như có vật gì đó đang đè lên người cô.
Hắn ôm cô thật chặt, rúc đầu vào hõm cổ cô cứ như thể là đang sợ hãi cô sẽ trốn đi mất.
Cảm thấy cô đã thức giấc, hắn âu yếm vuốt ve mái tóc cô.
" Tỉnh rồi à?".
Cô không đáp lời hắn, chỉ im lặng không nói gì.
Gia Như bất lực vô cùng, cô cảm thấy mình càng chống đối thì người thiệt cũng chỉ là cô mà thôi.
Cô không nhìn hắn mà nói: "Anh là tên cầm thú"
Cô nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Hắn nghe thấy vậy liền nhếch môi lên nụ cười hạnh phúc, thủ thỉ vào tai cô.
" Đàn ông ai chẳng có máu cầm thú, anh cũng không là ngoại lệ.
Thôi đừng giận nữa, hôm nay anh đưa em đến Black cat, em thích đồ ăn ở đó nhất mà"
Lời nói của hắn ân cần, dịu dàng đến mức khó cưỡng khiến trái tim cô đập thình thịch, chính cô cũng không rõ cảm giác này nữa.
________
Ánh nắng bình minh chiếu những tia nắng nhẹ xuống vạn vật, không khí ấm áp vô cùng.
Một chiếc Moto phân khôi lớn phóng nhanh trên đường cao tốc.
Gia Như không giấu nỗi kinh ngạc mà lên tiếng.
" Không ngờ anh cũng biết lái thứ này đấy? Đỉnh thật".
Nghe cô khen mà ai đó sướng phổng mũi.
Gia Như không giấu nỗi sự hưng phấn mà đề nghị hắn.
" Anh dạy tôi được không? Tôi thích lái moto lắm".
" Được thôi.
Chỉ cần em muốn, anh lập tức sẽ chỉ dạy cho em.
Kể cả...!dạy em cách yêu anh"
" Tôi nghiêm túc nhờ vả anh.
Còn nếu không được thì thôi"
Cô lạnh lùng đáp lại.
Hắn nở nụ cười khoái trá vô cùng.
" Đừng căng thẳng.
Anh nói sẽ dạy em thì nhất định giữ lời.
Sau khi ăn sáng xong, cùng anh đến một nơi"
" Nơi nào?" Cô thắc mắc kêu lên.
" Trường đua J6".
Sau khi ăn sáng xong, Ngụy Khắc lái moto một mạch đến trường đua J6.
Trong ánh nắng nhàn nhạt, mái tóc xoăn của cô tung bay trong gió.
Ngụy Khắc liếc nhìn qua gương chiếu hậu mà bất giác ngẩn người.
Cô thấy hắn hơi nghiêng đầu về phía sau nên thắc mắc.
" Sao thế?".
" Không có gì".
Gia Như thôi không thắc mắc nữa.
Mặc dù không muốn nhưng cô phải ôm eo của hắn thật chặt, vì cái cách hắn lái xe chẳng khác quái xế là bao.
________
Trường đua J6 là một trong bốn trường đua đạt tiêu chuẩn quốc tế của đất nước S.
Cô đảo mắt qua phía khán đài, trầm trồ một tiếng.
" Nhiều người thật.
Xem ra đáng mong đợi lắm".
" Háo hức không?".
" Có chứ".
Nói thật là bây giờ cô vui sướng không tả nỗi.
Khoảng năm năm rồi cô chưa đến đây, ngày trước hay cùng đàn anh đến đây xem.
" Mà, chúng ta ngồi ở đâu vậy?"
Cô hỏi hắn, vì khán đài bây giờ nhìn thế nào cũng không có chỗ trống.
" Phòng VIP"
Hắn đáp rất bình thản, Gia Như trố mắt nhìn hắn, thật là có tiền có nhiều phúc lợi mà.
Phòng VIP của trường đua J6 hết sức đặc biệt, hệt như phòng của khách sạn năm sao.
Ở đây có một màn hình lớn, có thể xem đua moto trên đó mà không bỏ sót một chi tiết nào.
Đột nhiên hắn xoay người đi ra ngoài.
Cô ngạc nhiên cất lời.
" Anh đi đâu đấy?"
" Anh có chút chuyện ra ngoài.
Em ở đây đi, khi nào xem xong anh đón em"
Lại đi, đúng là không biết hưởng thụ.
Cô quay ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn nữa.
Khoảng mười lăm phút sau thì cuộc đua moto bắt đầu.
Hai mắt Gia Như sáng rỡ, cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Cuộc đua moto này hai năm tổ chức một lần, những người tham gia là những người có kĩ năng vô cùng xuất sắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...