Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Nghiêm Kỳ với gương mặt cau có nghiêm túc, đứng trước bàn gọi hắn tỉnh ngủ, Tần Vũ Thiên bất tri bất giác khắc sâu gương mặt của anh trong lòng, không có nguyên do nào rõ ràng cả, chỉ vì sự u buồn thuần khiết trong đôi mắt của anh vô tình cuốn hút hắn, khiến hắn hết lần này đến lần khác tham lam ngắm nhìn, dường như hắn đã nhìn thấy loại ánh mắt này ở đâu đó, bỗng dưng hắn lại có ước muốn được anh đặt hình ảnh của mình trong đôi mắt ấy...
Chỉ là, dù hắn có cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh bao nhiêu đi nữa, đến cuối cùng vẫn là cùng bọn nam sinh hư hỏng trong lớp giống nhau, nếu có khác biệt, hắn nghĩ hắn là kẻ duy nhất từng cường bạo anh ta.
Hạ Nghiêm Kỳ chung quy cũng là giáo viên tốt có trách nhiệm, nhưng không hiểu vì sao, hắn có cảm giác anh đang che giấu rất nhiều thứ mà người khác không thể suy đoán được, nếu chỉ nhìn theo ánh mắt hờ hững, hoặc giả, chỉ là do hắn tưởng tượng quá nhiều.
Lần đầu tiên cùng hắn làm tình lại thể hiện ra một mặt dụ hoặc mê người, lúc làm xong lại biến thành kẻ vô tình bạc bẽo. Chuyện này thực sự đáng phải suy ngẫm, làm thế nào mà một con người đơn giản nghiêm túc như anh có thể lật mặt dễ dàng như thế?
Hắn càng tiếp xúc càng thêm hứng thú với anh, bắt đầu chỉ là một chút, đói khát nhìn vào cơ thể trời sinh ưu mỹ của anh, dần dần, loại đói khát ấy dần trở nên cuồng vọng, không thể nào bức nó dừng lại, càng cắm rễ vào sâu hơn trong lòng hắn.
Điều khiến hắn nhận ra, hắn yêu Hạ Nghiêm Kỳ đến mức nào, có lẽ bắt đầu từ lúc nhìn anh cùng với Tần Phỉ ở chung, nghe tin đồn của anh và Tần Phỉ, cảm thấy ghen tuông, và rồi hắn phát hiện, nguời có thể chọc cho hắn tức giận đến mất lí trí như vậy, có lẽ chỉ có một mình anh, Hạ Nghiêm Kỳ...
Tần Vũ Thiên thầm hạ quyết tâm phải giữ chặt người này, chỉ cần kiên trì đeo đuổi, hắn nhất định có thể làm anh thuộc về hắn.
Sau một đêm mưa giông tầm tã, bầu trời vẫn còn âm ỉ trút những hạt mưa phùn, lất phất rơi một trời lạnh lẽo, gió còn luyến tiếc vờn quanh ngọn cây cạnh cửa sổ, một ít thoảng tới len lỏi vào trong căn phòng.
Căn phòng trọ của Tần Vũ Thiên hết sức đơn sơ nhỏ hẹp, chỉ tạm coi đuợc ở chỗ gọn gàng, và cũng xem như đầy đủ, một cái giường trong góc, một cái ti vi đặt trước ghế salong, một tủ quần áo, một phòng bếp nhỏ cùng hai căng phòng tắm và vệ sinh, còn có cả máy sưởi được khách trọ trước để lại. Cuộc sống của hắn có thể tạm gọi là tiện nghi.
Giường không thể coi là lớn lắm, một mình hắn nằm cũng có thể miễn cưỡng xem như rộng rãi, ôm thêm một Hạ Nghiêm Kỳ liền thấy có chút chật chội.
Thế mà Tần Vũ Thiên không những không khó chịu, còn say sưa ôm chặt trong lòng, ngủ cực sâu giấc, thời tiết lạnh giá được ôm một cái gối thịt ấm áp, hắn thoải mái đánh giấc đến mười giờ trưa.
Lúc tỉnh dậy mưa vẫn còn thì thầm với gió bên mái hiên, người trong lòng đã có chút dấu hiệu hạ sốt, chỉ là còn rất nóng, hắn cắn môi nghĩ ngợi một chút, nhanh chóng đánh răng rửa mặt qua quýt xong, khoác tạm cái áo dù ấm áp liền lấy ô đi ra ngoài.
Tiệm thuốc ở gần đó vẫn còn đóng cửa, hắn chửi vài câu rồi tiếp tục chạy bộ trong cơn mưa phùn, đến tiệm thuốc cách đó mấy trăm mét, mua nhanh thuốc hạ sốt cùng thuốc tiêu sưng liền chạy trở về.
Trên đường về không ít lần hắc hơi vì gió lạnh, hắn chỉ qua loa xoa xoa mũi, tâm tư lúc này đều đặt hết trên người đang nằm trong nhà, chỉ muốn nhanh chóng trở về gặp anh, chút lạnh lẽo trong người không ảnh hưởng quá lớn với hắn.
Về nhà, hắn vừa mở cửa ra liền hoảng hốt trợn to mắt, không nhịn được chửi một tiếng.
"Thầy mẹ nó rời giường làm gì? Muốn lạnh chết hả?"
Hạ Nghiêm Kỳ thở hộc hộc tựa người bên thành giường, đôi mắt phiếm thủy quang mơ hồ, cũng trừng trừng nhìn hắn, thanh âm khàn khàn khó khăn hỏi: "Đây...là đâu?"
"Nhà trọ." Hắn cố trấn định, đến gẩn đỡ cơ thể vô lực yếu ớt của anh lên, lại do dự một chút nói thêm: "Nhà trọ của tôi..."
"..." Anh không phản kháng, nhìn hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt anh lên giường cẩn thận tỉ mỉ đắp lại chăn, xong xuôi mới rời ra một chút, lấy cái gì đó ở đầu giường đưa cho anh.
"Ngậm vào một chút thôi." Thấy anh cứ nhìn mình trân trân, tỏ ý xem thường không hợp tác, hắn cau mày nói thêm."Tôi chưa dùng qua, là nhiệt kế mới mua...."
"..." Anh nhận lấy, nhưng không ngậm vào, trực tiếp đặt qua một bên.
Hắn đỏ mặt tía tai nhưng không dám nổi giận, ngậm một bụng khí loay hoay tìm chỗ trút, cuối cùng hừ một tiếng:"Dù có tức giận căm ghét tôi thế nào...anh cũng phải lo cho bệnh tình của mình. Ngậm vào đi. Thật là, hiếm khi tôi đây có ý tốt vậy mà!"
"Tôi không phải con nít!" Bỗng nhiên anh thốt lên, mày hơi nhíu lại, hai má ửng đỏ cùng đôi mắt mông lung mơ hồ, thoạt nhìn vô cùng khả ái. "Không ngậm."
"..." Hắn triệt để bị biểu tình của anh làm cho hoa đầu, xung quanh anh giống như được rãi hồng phấn, lạnh lùng nghiêm túc đâu? Mặt đơ vô cảm đâu? Hắn lúc này chỉ thấy nét ưu nhã mà khả ái của anh phù phiếm cho ngơ ngẩn ngu muội thôi.
Mất một lúc mới hết lúng túng, hắn ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, lại nói:"Anh nằm yên đó, tôi đi nấu chút cháo loãng."
"Không cần...tôi muốn về." Anh không nhìn hắn, hướng ra cửa nhàn nhạt nói.
"Không được!" Hắn kiên quyết nói. Nghẹn một hồi mới nói thêm: "Muốn về cũng phải đợi đến khi anh khoẻ lại, xem bộ dạng hiện tại của anh có đứng nổi hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa, tôi còn chưa bôi thuốc chỗ đó cho anh. "
Hạ Nghiêm Kỳ khó khăn nuốt một cái, nhắm mắt lại tay nắm thành quyền, cố kiềm nén cảm xúc, lại nói: "Cậu rốt cục muốn cái gì? Làm cũng đã cho cậu làm, sỉ vả tôi cũng cam chịu, cậu còn muốn chơi đùa đến mức nào nữa? Tôi thế này chưa đủ chật vật sao? Vẫn chưa vừa lòng cậu sao?"
"...anh bình tĩnh, thật ra...là do tôi quá kích động." Hắn trầm mặc cả buổi trời cuối cùng chỉ nói được mấy lời này.
"Hahả...kích động? Cậu kích động liền có thể...làm gì thì làm...liền có thể đem tôi...làm thành như vậy không chút kiềm chế nương tay. Hahả..."
Có lẽ vì quá đỗi xúc động, cùng với cơn sốt tăng cao khiến thần kinh trở nên rất yếu ớt mẫn cảm, anh một mực nói hết những thứ cất giấu trong lòng, không một chút do dự vạch trần Tần Vũ Thiên, mỗi một lời nói ra đều công kích đối phương mạnh mẽ, hắn không nói nên nổi một lời, đứng trước mặt anh nhìn anh trầm mặc.
Hạ Nghiêm Kỳ càng nói càng khó khăn, đầu càng đau nhứt dữ dội, anh nhăn mặt ôm lấy đầu, khóc thút thít.
"Cậu cút đi! Tôi muốn yên tĩnh..."
Hắn thật sự không đành lòng, nhìn anh đau đớn như vậy hắn nhìn không nổi, đưa cho anh một miếng dán hạ sốt, thấp giọng nói:"Anh chắc đói rồi, tôi nấu cháo cho anh ăn, sau đó uống thuốc. Sẽ mau chóng khỏi ngay."
Hắn không lường trước được bị anh gạt phắt tay ra, cự tuyệt hắn quan tâm, không nói gì trùm chăn lại.
Vừa lạnh nhạt lại có chút gì đó đáng yêu, hắn cười khổ thầm chửi mình ngu ngốc, lúc này còn có thể bị Hạ Nghiêm Kỳ làm cho mê muội không thôi, thật sự hết thuốc chữa rồi.
Thấy anh cũng không còn phản ứng nữa, hắn đi đến khóa chặt cửa phòng, sau đó lặng lẽ đi đến bên giường, vươn tay sờ lên mái tóc anh làm lộ ra bên ngoài, nhìn ai kia vội xù lông chui rúc vào ổ chăn, hắn thấy toàn thân đều ngọt ngào. Cười nhẹ, đứng dậy rời đi.
Lại qua thêm một tiếng đồng hồ, khi hắn nấu xong nồi cháo thịt bằm thơm ngát, Hạ Nghiêm Kỳ đã mập mờ thức giấc, có vẻ sốt càng cao hơn nữa, vẻ mặt ngây ngây còn mơ hồ nhìn xung quanh. Thấy hắn cũng chỉ nhíu mày lại, tựa đứa nhỏ đang cần yêu thương nhìn hắn thỏ thẻ gì đó.
"Đói rồi đúng không?" Hắn mặt mang ý cười đỡ anh ngồi dậy. Biểu cảm này thật sự quá đáng yêu, tâm tình phiền muộn đều bay biến, trái tim bị ngọt ngào làm tan chảy.
Anh gật gật đầu, dựa vào tay hắn. Ngoan ngoãn ngư mèo con thân thân với chủ của nó, hoàn toàn vô hại.
Tần Vũ Thiên có chút sửng sốt, nhưng cũng miểm cười hoà ái đút từng thìa cháo thơm ngát cho anh.
"Tần Vũ Thiên..."
"Hửm?" Hắn nghe anh gọi, theo quán tính đáp một tiếng.
"Tôi...ghét cậu...tôi sẽ đánh cậu..." Anh lầm bầm, bên môi vươn chút nước trông như trẻ con bất mãn, vươn tay cấu vào cánh tay săn chắc của hắn.
"..." Hắn lần nữa bị làm cho câm nín không nói nên lời. Động tác nâng muỗng cũng cứng nhắc giữa không trung. Trong lòng không hiểu vì sao bị bóp chặt, sít sao đau đớn, cười khổ, hắn lại đút cháo vào miệng anh: "Ừm, ngoan ăn đi..."
Bên ngoài, ánh nắng mờ nhạt đã bắt đầu dần loé lên. Một chút ấm áp lan tỏa trong không gian ẩm ướt tịch mịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...