Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, anh đã nhận định một điều: Người này thật sự sẽ khiến mình thay đổi, nếu được người này bảo vệ thì thật tốt.

Khoảnh khắc ấy bỗng dưng anh thật thản nhiên đặt hết cả niềm tin và kỳ vọng vào lời hứa tựa gió thoảng qua ấy: "Sau này tôi sẽ bảo hộ cậu, cứ tin ở tôi a! Sẽ không cho thằng khốn nào khiến cậu tổn thương nữa!" Bất cứ lúc nào, chỉ cần cảm thấy khổ sở anh liền mang câu nói ấy ra, vẹn nguyên viết lên trong tâm khảm, mong có thể giảm bớt phần nào đau đớn mình đang gánh chịu.

Từ nhỏ, anh biết rằng mình không giống những đứa trẻ bình thường, người ta nói anh giống cha, một gã biến thái kinh tởm và một đứa con trai dị hợm đáng ghét. Tất cả mọi người đều chỉa mũi nhọn vào cậu và cha, không hề ngần ngại đâm xuyên, ngoáy sâu vào vết thương anh luôn muốn che giấu.

Cảm giác bị kẻ khác kỳ thị khinh rẻ, thực sự không hề dễ chịu.

Khi cha còn sống, anh không phủ nhận rằng cha rất đẹp, một vẻ đẹp u buồn, nhưng cha hay nổi cáu và trở nên thật đáng sợ, cha khóc rất nhiều, anh hy vọng cha cứ đánh mình nhiều hơn thay vì nhìn thấy cha ngồi một góc khóc đến thất thần. Anh biết cha đôi lúc rất bạo lực và hung dữ, nhưng cha là người duy nhất thương yêu anh, người không tiếc bản thân đau đớn, bán thân lấy tiền nuôi anh lớn lên, công ơn này, chỉ sợ suốt một kiếp không trả đủ, vì thế nên anh luôn cố gắng làm cha hài lòng, một chút thôi, anh muốn an ủi người cha đáng thương của mình.

Thế nhưng thời khắc nhìn thấy cha nằm trong vũng máu đỏ tươi chói mắt, cùng với vết tích hoan ái ghê tởm loang loang trên sàn nhà, cơ thể cha mềm oặt nằm sấp trên sàn, toàn thân đều bị nhuộm bởi máu đỏ, nhưng gương mặt của cha...dường như đang mỉm cười, anh nhận ra rằng, thì ra cha anh luôn thản nhiên như vậy, nhẹ nhàng vứt bỏ gánh nặng đầy đau đớn trên trần thế, có lẽ cha đang ở bên cạnh người mà cha yêu thương, một kẻ nào đó đã gắn liền với quá khứ của ông ấy, khiến ông ấy vui vẻ, khiến ông ấy đau lòng, và rồi khiến ông ấy rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục...thế nhưng mọi chuyện đã qua rồi, cha rốt cục đã giải thoát, nhưng còn anh...


Bỗng dưng nhận ra cuộc đời có thật nhiều điều châm chọc.

Cha đã được giải thoát, còn anh thì sao? Anh tự hỏi thật nhiều lần, nhiều đến mức chẳng biết tự bao giờ câu trả lời không còn quan trọng nữa.

Anh đã từng có ý định đi theo sau cha, cứ nhẹ nhàng ra đi như vậy, có khi sẽ tốt hơn là một mình chống chọi với mọi thứ.


Nhưng không, định mệnh luôn như thế, nó khiến chúng ta quên đi nỗi đau này, và rồi tạo ra một cơn đau đớn khác lớn hơn mạnh hơn, bắt buộc chúng ta phải thừa nhận.

Thời điểm gặp được Tần Vũ Thiên, anh gần như đã chết chìm trong tuyệt vọng.

Chính vì thế, Tần Vũ Thiên tựa như ánh sáng cứu rỗi cho chính anh, anh có thể nhờ vào thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy tìm đến một thế giới tốt hơn.

Lâm Vũ không hẳn là một kẻ xấu, anh thừa nhận gã đã làm rất nhiều điều quá đáng, thậm chí có thể nói vô cùng đốn mạt với anh, chỉ là anh cũng không phủ nhận rằng, gã rất yêu anh, anh sợ hãi hắn, hay nói cách khác, anh sợ hãi tình yêu của hắn. Loại tình cảm này tựa như trái cấm, khiến gã mê say nhảy vào, rồi đau đớn vặn vẹo, rồi tự mình hại chính mình mất hết lý trí, anh sợ thứ tình cảm đầy u ám ấy, nó giống cha, thà rằng bản thân bị huỷ hoại đến chết cũng không muốn từ bỏ tình cảm ngốc nghếch ấy, từ chối tất cả những cơ hội của một tình yêu mới, để tìm đến mối tình cũ thối nát trong dĩ vãng...nhìn Lâm Vũ, anh thấy sợ hãi, giống như cảm giác sợ hãi ngày xưa khi đối diện cha mình.

Thời gian ăn mòn mọi thứ, Hạ Nghiêm Kỳ không ngừng thay đổi, không ngừng đắp lên cơ thể từng kiện từng kiện áo giáp cứng rắn vô hình, đến khi nhận ra, anh liền đau đớn nhận ra chính mình hầu như chưa từng biết tuổi thanh xuân vui vẻ tươi đẹp là như thế nào, quá khứ trôi qua thật nhanh, anh thậm chí chưa có quá nhiều thay đổi so với lúc ban đầu, vậy mà bản thân đã quá hai mươi, quả thật, anh không dám tin tưởng nữa.

Sóng gió cuộc đời kỳ thực không hề biết lặng, nó nối tiếp nhau từng đợt một, kéo anh đi ngày càng xa thế giới đầy hoa nhạc mà Tần Vũ Thiên vẽ ra cho họ, ngày càng không thể nắm bắt được, anh đã lỡ làm vụt mất cái cơ hội ấy rồi.

Vì cái gì ư? Bởi vì anh không muốn cuộc sống đầy u ám đen đủi của mình lây nhiễm, vấy bẩn tương lai sáng lạng của Tần Vũ Thiên. Anh tự nhủ, làm người không nên quá tham lam, có thể tiến triển đến mức độ nhất định nhưng tuyệt đối không thể mong cầu quá đáng hơn, tránh cho sau này hắn hối hận, tình yêu sâu đậm không còn, tất cả chỉ là một trò đùa không tiếng cười, anh không phải sẽ càng thêm thống khổ hay sao?

"Kỳ, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, ngoan nào!"

Hạ Nghiêm Kỳ giật mình, mi mắt mở ra một khe hở nhỏ, tầm nhìn xuất hiện gương mặt khó nén nét vui mừng của Tần Vũ Thiên, anh mơ màng một lúc, chợt từ trong mộng tỉnh táo lại, cảm giác đau lòng khổ sở còn đọng nơi đáy lòng, nước mắt ẩm ướt trên mi mắt, anh khẽ thở dài, vươn tay định xoa đi.


Bàn tay của Tần Vũ Thiên nhanh chóng nắm lấy tay anh, thực ôn nhu giúp anh lau vệt nước lạnh lẽo trên má, giọng điệu trách cứ: "Lại nằm mơ thấy cái gì sao? Em đa sầu đa cảm quá đấy!"

"...Không thể nói như thế, tôi lớn hơn cậu!" Anh nhíu đôi mày nói.

Chuyện này là do lúc còn nhỏ ngốc nghếch khờ dại, Tần lưu manh lại không có lương tâm dụ dỗ lừa gạt anh, hiện tại hắn vô sỉ mặt dày tự động thay đổi danh xưng, thực không biết xấu hổ!

"Ha ha đùa anh chút thôi, thả lỏng một chút mới tốt cho bệnh tình của anh." Hắn đột nhiên hôn cái chóc lên môi anh, bàn tay hư hỏng ôm trọn vòng eo nhỏ gầy, chậm rãi nhét anh vào lồng ngực, giống như giận dỗi bất mãn, hắn nói tiếp: "Và đừng mãi xem mấy thứ tiểu thuyết ngược tâm như 'Phù sinh lục ký' gì gì đó nữa, tinh thần của anh phải thật vui vẻ và tĩnh táo biết không?"

Anh im lặng một lúc, chờ đợi cảm giác xúc động kỳ lạ qua đi, anh nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ nói:"Được rồi!"

"Vậy mới ngoan!" Hắn phì cười xoa đầu anh.

"..." Hạ Nghiêm Kỳ bất chợt nhận ra, có gì đó không đúng lắm.

Cho đến khi hai cánh mông bị mò mẫm bởi bàn tay không an phận của Tần Vũ Thiên, cùng cái thứ cứng rắn liên tục chọc vào đùi anh, nó nóng rực và sung mãn vô cùng, cảm giác không đúng lắm ấy mới sáng tỏ: "Cút!"

Hạ Nghiêm Kỳ trực tiếp lăn khỏi vòng tay của tên cầm thú vô sỉ kia, gấp gáp chạy vào phòng tắm.


Tần Vũ Thiên chống tay lên cằm, nhìn theo cánh mông trần căng mẩy bóng loáng của anh, cười đầy thăm ý.

"Chỉ là hiện tượng khó kiểm soát buổi sáng sớm thôi mà, tôi còn chưa có thật sự ép anh làm gì cả!" Giọng của hắn như uỷ khuất thương tâm vang lên, liền sau đó là tiếng bước chân nhanh chóng đuổi theo phía sau Hạ Nghiêm Kỳ.

Bên trong phòng tắm, thanh âm róc rách của nước chảy khiến lòng người thanh mát, sảng khoái, Hạ Nghiêm Kỳ bỗng nhiên hét lên một tiếng, chẳng biết xảy ra chuyện gì, Tần Vũ Thiên ngược lại thực vui vẻ cười ha hả không ngừng, bên trong cánh cửa ấy, từng trận ầm ĩ náo nhiệt như một cuộc vui hay xảy ra hằng ngày của hai người bọn họ, trong niềm vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn, một chút cãi vã giận hờn đều là không đáng kể.

"Kỳ Kỳ, ngoan, qua đây tôi kỳ lưng cho anh!"

"Dẹp cái thứ lưu manh của nhà cậu đi! Thật vô sỉ!"

"Thôi nào, tôi thật sự sẽ không làm gì cả mà! Kỳ thật, muốn làm cũng không nỡ a, anh xem, cái bông hoa nhỏ đáng yêu này đã bị ốm rồi, nó thật nóng và hơi sưng đây này, tôi làm sao có thể đút dưa leo bự của tôi vào?"

"Câm miệng! Cậu còn dám nói!"

"Không nói không nói! Đến, tôi giúp anh tắm! Nơi đó hình như chảy nước a! Mau để tôi xem, oa thật kỳ diệu, có cả 'nước' a! Thật giống hoa huyệt nha, có khi nào sẽ mang thai hay không?..."


"Tôi bảo cậu câm miệng! Ách! Đừng sờ, ah...không được sờ! Rút ngón tay của cậu ra!"

"Hửm, nó nóng thật, Kỳ Kỳ, nó đang cầu xin tôi tiến vào đây này!"


"Hỗn đản! Cút!"

"Ôi ôi, thật đáng yêu nha, ngoan, để tôi xem chút nữa nào!"

"Cậu đã hứa sẽ không làm gì mà ô ô, mau buông ra, đừng liếm nữa ô ô..."

"Mmh, hm, ah, đừng sợ, tôi kỳ thật đâu có làm gì! Nơi này của anh cũng cứng như vậy rồi, tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi..."

"Ô ô, hức, ah ô, cậu hỗn đản, vô sỉ, cầm thú, ô..."

Người ta nói, hoa đẹp sớm nở cũng chóng tàn, tình càng đẹp lại càng ngang trái. Quả thật, chỉ vì yêu quá sâu đậm, yêu đến điên cuồng, tâm trí mới không ngừng vì nhau mà sinh ra chấp niệm, chấp niệm ngày càng nặng, tổn thương đến càng đau đớn, nhưng chung quy yêu chính là như thế. Nếu tình yêu ấy có thể vượt qua được chướng ngại cách trở trùng trùng, có thể chờ đợi được cùng ái nhân hạnh phúc viên mãn, tình yêu mới thực mỹ diệu và tươi đẹp.


Tần Vũ Thiên nói với anh rằng: Không cần biết yêu ai, yêu đồng giới hay khác giới, yêu kẻ thấp kém hay tôn quý, chỉ cần bản thân thật sự chấp nhất vì một ai đó, luôn luôn vì đối phương thật tâm thật dạ hy sinh, loại yêu thương đó chính là thứ vô giá không dễ cầu, cho nên...từ bây giờ Hạ Nghiêm Kỳ tự nói với bản thân, anh yêu Tần Vũ Thiên, mặc kệ thế giới này có bao nhiêu phần phản đối, bao nhiêu phần ủng hộ, anh sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, một chút cũng không muốn ly khai!

:)) xong ngoại truyện, có nên tiếp tục một PN khác không nhỉ?

Cầu ý kiến!

#robot


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui