Đôi khi chết đi lại là một loại giải thoát, chết rồi, không nghe, không thấy, không đau, không sợ hãi. Trong hoàn cảnh thống khổ tột cùng, người ta không thể gượng ép bản thân đứng lên được nữa, cách duy nhất thoát ra chẳng thể khác hơn chính là tìm đến tử lộ.
Thế nhưng, cũng có lúc cái chết tưởng như giản đơn dứt khoác ấy lại là một hành vi đầy tội lỗi, là một việc hết sức ô nhục.
Tần Vũ Thiên đã từng rất muốn nhẹ nhàng buông bỏ, ngoan độc hạ xuống sinh mệnh, chỉ có điều, hắn chưa muốn buông tay Hạ Nghiêm Kỳ, từ trong máu huyết, từng thớ thịt, từng tế bào, đều mọi lúc mọi nơi gào thét khao khát được chiếm hữu Hạ Nghiêm Kỳ. Càng là bị anh tránh né phũ phàng, hắn càng thêm điên cuồng truy đuổi, mãi đến tận về sau, hắn chẳng còn nhận ra bản thân vì sao phải chấp nhất như thế.
Sao hắn phải chết chứ? Hắn chưa lấy được tâm Hạ Nghiêm Kỳ, anh chưa hoàn toàn thuộc về hắn, chết như vậy thật sự không dễ chịu! Chết không cam tâm a!
Hắn lại sợ chút thương tích ấy sao? Không đời nào, Tần Vũ Thiên hắn chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, loại hành động yếu đuối hèn nhát ấy hắn không đời nào làm được, chính vì thế, cho đến khi hắn trút đi hơi thở cuối cùng, mục tiêu của hắn chỉ có Hạ Nghiêm Kỳ.
Cơ thể tê dại, một hồi đau như da thịt bị cắt xẻ, một hồi ê ẩm như có kim nhọn mạnh mẽ xuyên qua, thật lâu thật lâu, tứ chi ngũ giác đều sắp tan rã, hắn mê man tỉnh dậy.
Tầm mắt mơ hồ một lúc lâu, hắn khó khăn thích ứng với loại ánh sáng trắng xám đạm nhạt của bệnh viện, cổ họng khô rát khó chịu, hắn cau mày nuốt một cái khô khốc, thầm nghĩ ngồi dậy uống chút nước, nhưng cơ thể vừa động một chút đã đau đến không thở nổi, phát hiện ra toàn thân hắn hầu như đều bị băng bó, cau mày nằm trở lại, thở hỗn hễn.
Miên man một lúc, hắn chợt nhớ ra, hình như trước khi hôn mê hắn đã cứu được Hạ Nghiêm Kỳ, thằng khốn Lâm Vũ cũng bị bắt, chỉ là sau đó...toàn bộ đều trắng xoá, không nhớ nổi cái gì. Đầu đau quá, giống như sắp nổ tung ra đến nơi, tai hắn ù ù, cái gì cũng không thể nghĩ được nữa.
Khoảng chừng mười phút sau, bên ngoài có người tiến vào.
"Cậu tỉnh rồi? Ôi ông trời của tôi!"
Hắn ngẩng đầu, Lưu Gia Nghi bộ dạng nữ oán phụ nhếch nhác đem cà men đi đến gần.
"Sao lại là cô?..." Hắn nghi hoặc hỏi, giọng khàn khàn lạ lẫm vừa vang khiến hắn cũng thấy giật mình, im lặng vài giây, hắn lại cố gắng nói thêm một câu: "Kỳ...thầy Hạ đâu?"
"..." Cô trầm mặc, dường như cố né tránh, xoay đầu đi cất cà men lên bàn.
"Tôi...muốn uống nước!" Hắn nhịn xuống nghi vấn, nói.
Lưu Gia Nghi giúp hắn rót ly nước ấm, đỡ hắn lên ngồi dựa thành giường, sắp xếp một tư thế thoải mái xong mới nhận lấy ly nước, uống một ngụm, khá hơn chút ít hắn liền tỏ ra không kiên nhẫn, nắm chặt cổ tay nhỏ của cô, hắn nhíu mày hỏi.
"Rốt cuộc Hạ Nghiêm Kỳ có chuyện gì? Anh ta đang ở đâu?"
Ấn đường hắn co lại, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, bộ dạng hung thần ác sát khiến người đối diện phải hoảng hốt, cô cố gỡ bàn tay bị siết đến đau rát ra, ai oán tại sao một bệnh nhân vừa tỉnh lại có thể khoẻ như vậy?
"Bình tĩnh một chút, cậu hôn mê ba ngày, bây giờ không nên quá kích động, vết thương mới khâu chưa liền lại ngay đâu!"
Quả thật nơi thụ thương đang không ngừng giật giật, cảm giác như vết thương lại vỡ ra rồi, máu đang rỉ ra từng chút một. Tần Vũ Thiên buông tay, chậm rãi điều khí.
"Lưu Gia Nghi,...làm ơn cho tôi biết đi, thầy Hạ hiện tại như thế nào?" Hắn vẫn chưa từ bỏ, thanh âm thều thào khàn khàn thấp trầm vang lên.
"...Vũ Thiên, thành thật xin lỗi, tôi...rất muốn giúp cậu, cho dù cậu muốn làm cái gì, tốt hay xấu, mạo muội lấy tư cách là bạn bè, tôi luôn mong cậu có thể khoái hoạt. Thế nhưng, sau những chuyện vừa qua, tôi không thể không nói với cậu, cậu nên nhìn vào đại cục, đừng cố chấp làm theo ý muốn cá nhân nữa, có quá nhiều bi kịch xảy ra, tôi không muốn nhìn thấy cậu xảy ra bi kịch tương tự!"
"Im đi! Cô đừng dài dòng nói những thứ vô nghĩa ấy được không?" Hắn nói dứt lời, thở hỗn hễn, lại kiên quyết nói tiếp: "Tôi thật sự giống thằng ngốc lắm sao? Các người hết người này đến người khác giấu giếm tôi! Rốt cục Hạ Nghiêm Kỳ đang ở đâu? Anh ấy như thế nào? Tôi phải tìm anh ta làm cho rõ ràng mọi chuyện!"
Nắm chặt vết thương ở vùng bụng phải, băng gạt loang loang vết máu đỏ thẳm, hắn đau đến cắn răng nhíu chặt đôi mày.
Lưu Gia Nghi hoảng một phen, xoắn xuýt bấm gọi y tá, kiềm chế không được nước mắt rưng rưng: "Cậu đúng là tên ngốc mà! Cậu không nên biết, chúng tôi chỉ là không muốn cậu thương tâm,...nhưng cậu cố chấp như vậy...phải làm sao đây chứ?"
Hắn cười lạnh, giống như vết thương trên người không là cái đinh gì có thể ảnh hưởng đến hắn, phẫn nộ cực đại khiến tay hắn run lên: "Hảo cho câu muốn tốt cho tôi! Tôi con mẹ nó không cần loại này lòng tốt! Cút đi! Tôi sẽ tự mình đi tìm!"
Làm sao họ biết được, hắn đã phải trãi qua những ngày tháng không có Hạ Nghiêm Kỳ như thế nào, hết lần này đến lần khác, tự nhận muốn tốt cho hắn, thế nhưng không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của hắn, Tần Vũ Thiên hắn vô dụng như vậy? Thật nực cười!
Buồn cười đến mức lệ nối hai hàng, hắn gằn giọng cười chua chát.
"Mau cầm máu lại, tiêm thuốc!" Bác sĩ và hộ y vừa vào liền một phen náo động.
Hắn bị cường ngạnh tiêm cho một mũi thuốc an thần, hôn mê bất tỉnh.
Không thể chết, không thể buông tay.
Hắn hứa với anh bảo hộ anh cả đời, nam nhân yếu ớt đáng thương ấy, đã lỡ đánh mất vỏ bọc cứng rắn bên ngoài rồi, nếu không có hắn che chở, anh biết làm sao đây?
Hơn nữa, nếu hắn chết đi, làm sao có thể cùng anh một chỗ, làm sao cảm nhận được hơi ấm tuyệt vời cả trong mộng hắn cũng khao khát chiếm hữu...
Lần nữa tỉnh lại, hắn thấy khá hơn một chút, ít nhất không còn kích động như lần trước.
Người đến gặp hắn lần này là Nam Huân, anh ta ổn trọng bình thản như cũ, ngồi bên giường gọt hoa quả.
"Tỉnh rồi?" Anh hỏi, tự nhiên bỏ vào miệng một miếng táo cắt gọt tỉ mỉ, nhai nhai.
Hắn nhắm mắt, không muốn nhìn.
"Cậu muốn biết Hạ Nghiêm Kỳ đang ở đâu phải không? Được, tôi nói cho cậu biết, cậu ta...hiện tại đã được chuyển sang khoa tâm thần ở bệnh viện tư gia của tôi bên Mỹ, được chuyên gia trị liệu riêng biệt, dự định sau một năm bệnh tình giảm sẽ trở về."
"Anh nói cái gì?"
Hắn kinh ngạc mở mắt, ý định muốn ngồi dậy nhưng lại bị Nam Huân đè lại hai vai, thở dài nói.
"Đừng kích động! Nằm yên đấy muốn cái gì bình tĩnh nói nói!"
Hắn hoảng loạn một hồi, thật sự rất khó khăn để tiếp thu những gì mình vừa nghe được, cái gì bệnh tâm thần, anh rõ ràng vẫn luôn rất tốt, mấy ngày trước...a phải rồi, anh lúc ấy thật kỳ lạ...hắn lúc này biết rồi, thế nhưng trái tim hắn lại không tài nào thích ứng được cú sốc kinh khủng này. Tưởng tượng ái nhân điên điên dại dại, hoàn toàn không còn nhận ra chính mình, còn có cái gì thống khổ hơn sao?
"Anh nói...như thế nào lại...bị cái bệnh đó? Anh ta rõ ràng...rõ ràng..." Tần Vũ Thiên giọng run rẩy, tột cùng hoang mang sợ hãi khiến bản thân cũng không tự chủ trở nên yếu đuối.
Hoàng hôn nhẹ nhàng lắng xuống, bầu trời xa xa không thấy giới hạn, vô tận, mênh mông, bầu không nhuộm một vùng cam vàng rực rỡ chói mắt.
Giọng của Nam Huân vốn dĩ thực trầm, thực ôn hoà, lại dùng giọng điệu u buồn sâu lắng, tường thuật lại toàn bộ sự thật, nói lên tất cả những gì luôn bị cố ý che phủ dưới lớp ân oán dày đặt, đó là một trò hề của định mệnh, tựa như câu chuyện bi hài của một số phận nhỏ bé, vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
Hắn nằm đấy, lẳng lặng nghe anh nói, từ lúc anh cất giọng cho đến lúc thanh âm anh dừng hẳn, hắn dường như chưa từng kích động qua, bình tĩnh mà nghe, bình tĩnh mà nhận lấy những cú sốc như dao găm cắm sâu vào tâm khảm, đau đến chết lặng, đau đến nói không nên lời.
Hạ Nghiêm Kỳ năm mười tuổi phát dục khác thường, nhỏ gầy, yếu ớt, thường thường bị xem thành nữ hài, cũng vào năm ấy ba mẹ của bé ly hôn, cha của thiếu niên vốn là giáo viên lại biến thành con sâu rượu, tính tình mỗi ngày một biến đổi, hở ra liền chửi mắng đánh đập, không cần phải nói cũng có thể hiểu, đứa trẻ ấy đã trãi qua cuộc sống thế nào.
Mãi đến năm mười ba tuổi, thiếu niên nhìn thấy cha bị người ta đặt trên giường, không một ai ngoài thiếu niên biết cha của cậu ta làm nghề gì, hằng ngày bị nghề nghiệp của cha ảnh hưởng, thiếu niên nhận ra tính hướng của mình. Chẳng may, bí mật ấy nhanh chóng bị bạn cùng lớp phanh phui, lan tràn khắp trường học.
Những năm học đường không tốt đẹp cứ như con sóng dữ liên tục gầm thét, cho đến khi thiếu niên tìm được hai người bạn đầu tiên. Tần Phỉ và Lâm Vũ. Tần Phỉ dịu dàng hiểu chuyện, cùng Lâm Vũ mạnh mẽ bốc đồng, họ gắn bó giúp đỡ nhau lên đến đại học.
Mâu thuẫn bắt đầu từ chuyện theo đuổi không thành của Lâm Vũ, sau lần đầu tiên cưỡng đoạt, gã bắt đầu bộc lộ ra những mặt đáng sợ điên loạn của mình, không chỉ gượng ép Hạ Nghiêm Kỳ cùng mình một chỗ, còn lạm dụng tình dục buộc anh phải phục tùng dưới thân.
Hạ Nghiêm Kỳ nhẫn nhục chịu đựng không được, thổ lộ nỗi khổ với Tần Phỉ, cầu mong sự giúp đỡ, cô thu thập chứng cứ buộc Lâm Vũ buông tha cho Hạ Nghiêm Kỳ. Sau cùng, Lâm Vũ lui một bước, mưu mô toan tính cùng Tần Phỉ yêu đương, mục đích nhắm tới nhưng là em trai của Tần Phỉ, Tần Vũ Thiên, cũng chính là người Hạ Nghiêm Kỳ coi trọng.
Hạ Nghiêm Kỳ sau khi được buông tha, cuộc sống tối tăm cũng có thể thoáng nhìn thấy ánh ban mai, chỉ là, cha của anh đột ngột ngã bệnh, bệnh giang mai quái ác, mỗi ngày nhìn cha bị giày vò, anh càng thêm khổ sở. Cho đến ngày cha trút hơi thở cuối cùng, cha anh mới hướng anh nói một câu xin lỗi.
Ra trường được một năm, anh lưu lạc khắp nơi tìm việc làm, không muốn nhìn lại quá khứ, anh bán nhà cũ, mua căn hộ nhỏ bằng tiền bán nhà, sinh sống tại H thị nơi mình thực tập. Trớ trêu thay, anh được sắp xếp làm giáo viên tại T đại, nơi anh từng học.
Thời gian yên bình qua được không bao lâu, anh cùng người trong lòng bên nhau thực an ổn, Tần Phỉ xuất hiện, khiến cho anh từ trong mộng tỉnh lại, thế giới tươi đẹp phía trước như châm chọc anh, anh chùn bước.
Tần Phỉ có ân với anh, cho nên khi cô nói không muốn anh phá hoại cuộc sống bình thường của em trai mình, anh đã không nhịn được muốn buông tha cho hạnh phúc, huống hồ cô lại vào lúc đó bị Lâm Vũ dồn ép gây khó dễ, sống rất không tốt. Anh bóp chết tình cảm cá nhân, vì Tần Phỉ, vì cuộc sống đầy hy vọng của người trong lòng, lùi bước, làm kẻ bội bạc, vô tình.
Sau khi Tần Vũ Thiên rời đi, Tần Phỉ đã mang thai hơn một tháng, tâm lý thật sự không xong, hai tháng đầu vẫn còn ổn, cho đến tháng thứ ba, mang thai cực khổ cùng ám ảnh kinh hoàng khiến cô điên loạn, Hạ Nghiêm Kỳ giấu cô trong nhà, dù bị cô vũ nhục hay hành hạ thế nào cũng không một lời trách móc, im lặng chịu đựng. Bởi vì cha của Tần Phỉ, Tần lão sư muốn anh làm vậy, nếu không ái nhân trong lòng sẽ khó mà sinh hoạt ở nơi phương xa.
Cực khổ qua đi, chào đón tiểu hài nhi đáng yêu, anh coi như được an ủi, sau khi Tần Phỉ chết, Tần lão sư không đến tìm anh nữa, chỉ thỉnh thoảng gọi đến hỏi thăm, cùng định kỳ gửi tiền chăm sóc cho tiểu Tình. Anh một thân đơn bạc làm người cha độc thân nuôi con gái, dự định một đời như thế bình thản trôi qua.
Thế nhưng Lâm Vũ như oan hồn không tan, ba lần bảy lượt xuất hiện làm phiền. Anh tận lực né tránh, trong lúc quẫn bách không biết nên làm sao, Tần Vũ Thiên cũng trở về...Sự nồng nhiệt cùng tình yêu sâu đậm của hắn càng khiến anh đau đớn, anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh, sống trong hạnh phúc mà luôn kinh sợ.
Sự thật bị phơi bày, quá khứ đầy rẫy những vết sẹo xấu xí mưng mủ lên, anh tột độ hoảng sợ, bất an cùng tuyệt vọng bức anh sống không yên ổn, đứng bên bờ vực sống và chết, anh bỏ đi, muốn tìm một địa phương nào đó, không một ai biết, tự mình kết liễu.
Nhưng Lâm Vũ đi sớm một bước, bắt anh nhốt lại, khoảng thời gian bị đem làm tính nô phục tùng cho gã lại lần nữa tái diễn, nhưng anh lúc này không nghĩ phản kháng, mặc kệ bị vũ nhục thế nào, anh đều cam chịu, sống hay chết, lúc bấy giờ không quan trọng nữa.
Đó chính là quá trình khiến một nam nhân vốn dĩ ôn hoà, thuần hậu trở nên băng lãnh vô cảm, khiến một con người luôn khao khát hạnh phúc bình dị giản đơn trở thành một kẻ vô tâm nhút nhát, không dám mơ ước hạnh phúc cho chính mình.
Quá trình ấy, nhẹ nhàng, từ tốn, dần dần ăn mòn sinh khí cùng sức sống của một con người, khiến cho một thiếu niên đơn thuần sạch sẽ bị mất đi thiên tính khao khát yêu thương.
Đó là điều tất yếu, một khi đã chai lỳ với sóng gió trong cuộc đời, chúng ta sẽ rất dễ dàng đánh mất cái gọi là chí hướng sống sót, sống cũng như chết, mà chết, cũng không quá quan trọng hay đáng sợ gì cả.
#robot: Đủ chưa các baby?
Chương sau tôi kết truyện nhé?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...