Tần Vũ Thiên bỏ đi trong tâm trạng kích động, hận ý cùng bất mãn khiến hắn không thể nào bình tĩnh lại, tay nắm chặt vô lăng, gồ ga không kiềm chế, trên đường cao tốc xe vùn vụt chạy, hắn không biết phải chạy đi đâu, chỉ không ngừng nhấn ga đi thẳng về phía trước.
Qua rất lâu rất lâu, hắn rốt cục dừng xe bên lề, thở hỗn hễn.
Bầu trời tối đen, trăng không muốn lên, sao cũng vắng bóng, hắn như vậy cô đơn nhìn màn đêm bủa vây, có xúc động muốn gào thét để giải toả sự bức bối trong lòng.
Vì sao lại trùng hợp như vậy?
Nhất thiết phải là Lâm Vũ sao?
Hắn tựa hồ đã quên mất người này, tựa hồ đã vùi chôn thật sâu nỗi nhục nhã kinh tởm ấy. Mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy buồn nôn, tên khốn Lâm Vũ là kẻ mà suốt đời này hắn hận đến thấu xương, không phải bởi vì gã muốn xâm phạm hắn, mà bởi vì gã dám đem hắn ra làm dụng cụ trêu tức trả thù Tần Phỉ, bởi vì gã đã khiến hắn rơi vào tuyệt vọng, mất đi tín nhiệm vào nơi hắn gọi là gia đình. Chính là gã, trực tiếp khiến hắn mất đi tất cả mọi thứ!
Ngày đó gã nói rất nhiều, hắn nghe cũng chẳng được bao nhiêu, thuốc kích dục làm đầu óc hắn mơ màng, tâm trí cũng không tỉnh táo, chỉ là...hắn còn nhớ, gã tựa như điên loạn gọi mãi người nọ, nói hắn đã cướp mất người nọ của gã, hắn phải trả giá, là người nào? Hắn cũng không biết rõ gã muốn nói cái gì. Trong tâm nghĩ đó là Tần Phỉ, bởi vì người hẹn hò với gã lúc đó là Tần Phỉ không phải sao? Nhưng hiện tại hắn đã mơ hồ biết "người đó" trong miệng gã, không lẽ nào lại là...Hạ Nghiêm Kỳ?
Mùi vị chua chua lên men trong lòng, lửa giận càng thêm ngùn ngụt.
Hắn dựa đầu vào ghế, không mấy để ý bản thân đang đậu xe bên lề đường, hắn chỉ muốn ngủ một giấc, đầu rất đau, ngủ thôi. Ngủ rồi sẽ không cần suy nghĩ nữa, sau khi thức dậy, hắn sẽ đi tìm anh, nói với anh một tiếng xin lỗi, hắn kích động như vậy mà rời đi, hẳn là khiến anh sợ hãi.
Ý thức tan rã, hắn trầm mê vào mộng mị, ngủ mất.
Trên bầu trời đen kịt thoáng thấy bóng trăng mờ ảo, dần dần tách ra khỏi rặng mây đen, chiếu xuống không gian một mảnh ánh sáng yếu ớt.
Năm ấy hắn mười lăm tuổi, thời điểm ấy hình như hắn trốn học đi chơi cùng đám bạn nên bị giáo viên mắng một trận, tâm tình hắn có chút bức bối, la cà khắp nơi không muốn về, hắn sợ về nhà sẽ bị ba nghiêm khắc tét mông thêm một trận, đi mãi đi mãi, hắn leo qua hàng rào vướng đầy dây leo xanh rờn, nhảy vào trong lối mòn hay cùng bọn kia tụ tập, chưa kịp nhìn đông nhìn tây đã vô ý trượt chân ngã xuống, hắn đâm sầm vào một người.
Người nọ thực gầy, trông còn nhỏ hơn hắn nữa, thế nhưng lại mặc đồng phục T đại, dáng vẻ lại chật vật đáng thương, mặt tái nhợt, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, đụng vào hắn xong liền ngã ngồi ở đó không thèm đứng dậy, có vẻ không còn sức chạy nữa, thiếu niên cắn môi kiềm nén, lại không nén được từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Hắn nguyên vẹn khoẻ mạnh bị đụng té ngã sóng soài thê thảm, thiếu niên cũng đồng dạng chật vật, hắn không nghĩ muốn phát giận với người ta, dẫu sao cũng là lỗi do hắn ẩu tả, nhưng bộ dáng sướt mướt này thực khó xem, hắn nhịn không được bĩu môi, giọng điệu bén nhọn khinh thường: "Con trai lớn đến như vậy, té một chút liền ngồi khóc cho ai xem?"
Thiếu niên luôn cúi gầm mặt rưng rức khóc, hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng, hắn bực càng thêm bực, kéo tay thiếu niên, thiếu niên vẫn không phản ứng.
Hắn ngốc ngốc đứng bên cạnh suốt hơn nửa tiếng, ai đó vẫn dửng dưng ngồi khóc.
Hắn thật sự giận rồi, dám làm lơ hắn? Hắn mới không cần quan tâm!
Hừ một tiếng xoay người đi, đột nhiên nghe thiếu niên nói, hắn kinh ngạc quay đầu.
"Đồ xấu xa!"
Đồ xấu xa? Hắn ngoác mồm trợn mắt, chỉ vào người nọ ngạo mạn nói: "Bất quá đụng trúng cậu một cái, tôi có cái gì xấu xa? Ngược lại là cậu, rõ ràng không có gì lại ngồi khóc bù lu bù loa, là muốn ăn vạ với tôi sao?"
Thiếu niên nghe hắn nói xong càng khóc lợi hại hơn.
Hắn chột dạ, lỡ lời rồi biết làm sao đây. Luống cuống một lát, hắn không được tự nhiên ngồi xuống, giúp thiếu niên lau lau gương mặt lem luốc, cười ngượng ngùng thỏ thẻ: "Này cậu bé đáng yêu, không cần khóc, ca đây không cho ai ăn hiếp cậu, nếu uất ức cái gì thì cứ nói ra, tôi liền giúp cậu ra mặt! Tôi ở trong khu này rất có tiếng nha, nếu có tên nào cả gan ra tay với cậu, cứ nói cho nó cậu do tôi bảo hộ, Tần Vũ Thiên sẽ dạy cho nó một bài học,..."
Hắn thật sự quên mất, thiếu niên nhưng lớn hơn hắn đến năm tuổi, nói cái gì ca ca hình như rất không hợp lý.
Người nọ nghe vậy cau cau mày, giọng mũi nồng đậm uỷ khuất nói: "Không đúng, cậu nhỏ hơn tôi,..."
Hắn không biết xấu hổ bặm môi ngông cuồng nói:"Thì sao? Tôi cao lớn hơn cậu, muốn bảo hộ thì chỉ có thể là tôi bảo hộ cậu, không kêu tôi là ca ca liền bỏ mặc cậu!"
Nhìn hắn, thiếu niên mấy giây trước còn rấm rức khóc, đột nhiên phốc cười, xấu hổ che mặt, bàn tay vụng về lau lau chà chà, hốc mắt bị dụi đến đỏ tươi.
Tần Vũ Thiên thấy vậy vội vàng gỡ tay người nọ, căm phẫn nói: "Là ai khi dễ cậu? Tôi sẽ ngay lặp tức đi cho nó biết tay!"
Lúc ấy hắn hoàn toàn không nhận ra, họ mới gặp nhau chưa tới một ngày, hắn lại bởi vì bộ dạng đáng thương cần được bảo hộ của thiếu niên mà mềm lòng, chỉ mong có thể cùng thiếu niên chia sẻ chút tổn thương.
Thiếu niên khóc đến mệt, thở thở một lát, kéo kéo đồng phục xộc xệch, để lộ cổ tay đỏ tươi giống như vừa bị trói lại, hắn nhìn thấy, hốt hoảng nhảy dựng.
"Này rốt cục là thằng đần khốn kiếp nào làm a? Nói mau a! Ca phải bầm nó ra nát nhừ mới thôi!"
Lắc lắc đầu, thiếu niên ngượng ngùng cười, hít hít mũi, nói: "Cảm ơn, cậu rất tốt!"
Hai má hắn ửng lên, cũng gượng cười một tiếng, xấu hổ nắm lấy tay người kia, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Sau này tôi sẽ bảo hộ cậu, cứ tin ở tôi a! Sẽ không cho thằng khốn nào khiến cậu tổn thương nữa!"
Tiếng còi đinh tai nhứt óc vang vọng, hắn giật mình tĩnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cảnh sát đi tuần đêm đang gõ cửa kính xe, ra hiệu hắn mở cửa.
Cần cổ tê dại, toàn thân đau nhứt ê ẩm, Tần Vũ Thiên uể oải mở cửa sổ, đưa đầu ra ngoài nói một tiếng xin lỗi.
"Anh không biết ngủ trong xe rất nguy hiểm sao? Thật tuỳ tiện, cũng không biết lúc này là mấy giờ rồi? Còn không về nhà, muốn làm cái gì sao? Mau lên lái xe đi, nếu không tôi lập biên bản thì đừng trách!"
Vị cảnh sát thái độ không hề dễ chịu, hắn nói thêm một tiếng xin lỗi rồi lái xe rời đi. Nhìn đồng hồ đã điểm mười giờ tối, bệnh viện hẳn là còn cho vào.
Sau lần hứa hẹn đó, hắn không gặp lại thiếu niên, bởi vì ngay sau đó, hắn khủng hoảng suốt một thời gian dài, hắn phát hiện tính hướng của mình thay đổi, không có tâm tư đi đối diện thiếu niên, lúc nào cũng nhớ nụ cười của thiếu niên, nước mắt của thiếu niên, đôi lúc còn nhớ đến xuất thần, nhớ đến dục vọng cũng đứng lên, sau nữa, chính là một hồi phong ba, hắn không còn cơ hội cùng người đó gặp lại, hình dáng của thiếu niên cũng dần mơ hồ trong trí nhớ,...
Ngoáp dài một hơi, hắn xoa xoa mắt. Điện thoại trong túi quần rung lên từng hồi, hắn không tình nguyện lôi ra ngoài, bật máy.
"Có chuyện gì?"
"Tần tổng, trụ sở...cái kia, cuộc họp cổ đông đã trì hoãn suốt hai tháng rồi, bên này bọn họ rất bất mãn..." Phó quản lý e dè ấp úng một buổi, nói xong lời cần nói liền thở phù nhẹ nhõm.
"Thế thì bảo bọn họ cút đi!" Hắn gắt gỏng.
Phó quản lí tim vừa thả xuống đột nhiên nhảy lên tưng bừng.
"Nhưng mà...Tần tổng, mong ngài nghĩ nghĩ một chút, chúng tôi...chúng tôi..."
"Còn cái chuyện gì nữa? Hiện tại tôi rất bận!" Hắn hết kiên nhẫn ngắt máy.
Nghiến răng nghiến lợi, Tần Vũ Thiên nguyền rủa lũ cổ đông chó má chuyên gia nhàn cư vi bất thiện kia, còn tưởng hắn không biết sao?
Hắn làm được tổng tài tập đoàn Hữu Ái trong vòng năm năm, kia cũng không phải loại chó ngáp phải ruồi mà làm được, hắn phải trả giá bằng cả hạnh phúc cùng tuổi thanh xuân của mình để vùi đầu vào công việc, nhiều lần suýt đi nhà ma vì tăng ca chồng chất liên tục, xã giao gì đó cũng không hề thiếu, hắn và Nam Huân không ngừng ra vào quán bar thậm chí là nơi của hắc đạo đầy rẫy nguy hiểm...trong khi đó bọn họ đang làm cái gì? Một đám suốt ngày theo hắn đòi hỏi lợi nhuận, số cổ phiếu bọn họ đầu tư bao giờ mới có tác dụng... Bây giờ thì tốt rồi, tập đoàn may mắn cạnh tranh thành công, làm ăn ngày càng tiến phát, lá gan của bọn họ cũng theo đó lớn lên, cư nhiên dám hối thúc hắn? Hắn không tống cổ bọn họ đi đã rất may mắn rồi kìa!
Tần Vũ Thiên khí tức nóng nảy phát tiết một trận trong lòng, tắp vào lề đường gọi lại cho phó quản lý: "Nói với bọn họ, tuần sau tôi sẽ quay về!"
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi thưa Tần Tổng!" Phó quản lý lệ rơi đầy mặt liên tục nói cảm ơn.
"Khoan đã! Nhắn lại với bọn họ, tôi sẽ cắt giảm biên chế, những gì họ nên làm thì nhanh chóng làm đi, đừng để tôi ra tay không lưu tình!"
Hắn nói xong, quản lý bên kia mặt mài đã tái mét, ngay cả lời tái kiến cũng không dám lớn giọng, kiệt sức thì thào.
Hắn cười lạnh, tâm một trận thống khoái, dám xem thường hắn là nhãi ranh? Muốn giở trò sau lưng hắn, cũng không xem lại hắn là sói hay là cừu!
Xe nhanh chóng lao đi, trong bóng đêm như con thú dữ ráo riết bám theo mục tiêu, chưa từng từ bỏ ý định bỏ qua cho món đồ mà mình đã lựa chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...