"...chị không muốn bỏ nó, chị chỉ muốn nó có một người cha, hức, A Thiên, chị biết em thích A Kỳ, cho nên chị chỉ muốn em hiểu, tất cả chị cần chỉ là một người cha cho con của chị...có như thế, ba mới không..."
Đúng rồi, Tần Phỉ đã từng nói qua, chỉ là hắn ngu ngốc không hiểu được ẩn ý chân thực bên trong.
"Nếu mày muốn phá hỏng hôn nhân của tiểu Phỉ, cũng đồng nghĩa là mày muốn phá hoại cả cuộc đời nó, tao sẽ không cho phép!"
Ngay cả ông ta cũng biết, duy chỉ có hắn...ngờ nghệch như một thằng ngu, chỉ biết chìm sâu trong bi ai thống hận.
"Nhưng nó sẽ không bao giờ yêu cậu. Suốt ba năm trời từ Khi tiểu Phỉ mất..nó chưa từng yêu ai, và sau này cũng thế..."
Chính là vậy, dù biết đó không phải là con của mình anh vẫn không hề chán ghét, thậm chí là yêu thương vô cùng. Trong tích tắc, những hồi ức chất chứa tình cảm ấm áp yêu thương của anh và hắn bỗng hoá thành sương mù, cuồng phong thổi tới, cuốn đi mất.
Anh rốt cuộc, có hay không từng yêu hắn, hay chỉ là do hắn ngộ nhận?
Đau quá! Chưa từng thấy đau đến vậy! Cho dù là năm năm trước khi biết tin anh sẽ kết hôn, sự thống khổ cũng không bị khuếch đại được tới mức này!
"...Sao phải làm những chuyện đã biết trước...sẽ không bao giờ thực hiện được. Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không thể có kết quả!"
Từng câu từng câu một, liên tục xoay vần như cuốn phim quay chậm chiếu lại trong đầu.
Hắn hiểu rồi, rốt cục hắn đã nhìn thấu, thì ra trước giờ chỉ có hắn là con lừa trong bầy ngựa, hết người này đến người khác che che đậy đậy dối gạt hắn.
Tần Vũ Thiên vò nát tờ giấy kết quả xét nghiệm DNA, hận không thể đào mộ Tần Phỉ lên và kéo cổ ông già kia đến cùng hỏi cho ra lẽ. Rốt cuộc xem hắn là cái gì?
Hắn đứng tại hành lang này đã một lúc lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau cũng không tác động quá lớn đến hắn, lưng vẫn thẳng tắp, mặt không quay lại, trầm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng.
"Xin lỗi..." Giọng anh thều thào, như một giọt nước băng lãnh rót vào mặt hồ tĩnh lặng ấy.
Hắn khẽ động, không dám quay đầu, sợ rằng không thể bình ổn đối diện với anh. Bàn tay nắm thành quyền run run, vô ý thức hít sâu rồi thở ra, cách tốt nhất để hắn kiềm chế bi thương lúc này, chỉ có như vậy.
Hắn chẳng biết nên thương hại anh hay thống hận anh mới tốt, thật sự không biết nữa.
"Tần Vũ Thiên, tôi...thực xin lỗi. Từ trước tới giờ tôi luôn ích kỷ với cậu, kỳ thật, tôi luôn không thể bình thản mà chấp nhận mối quan hệ kia của chúng ta, tôi có rất nhiều thứ ràng buộc, tôi không giống cậu lúc nào cũng mạnh mẽ vô tư. Cậu đã biết, tôi, không phải cha ruột của tiểu Tình, cậu thấy đấy, tiểu Tình không có mẹ đã thực đáng thương, nếu ngay cả tôi cũng...tôi xin cậu, đừng cho nó biết, mẹ của nó vì bị cưỡng hiếp mà có nó, nó sẽ không chịu nổi mất!" Giọng của anh ngày càng nghẹn ngào hơn, thật khó có thể hình dung, một nam nhân trưởng thành dùng giọng điệu cầu xin vừa khóc vừa nói với mình, sẽ là cảm tưởng gì.
Hắn đang cảm thấy thế nào?
Hụt hẫng, không cam lòng, bi phẫn,... nói chung chính là cực kỳ hỗn loạn.
Sau một lát, hắn cười trầm hai tiếng, thanh âm mỉa mai: "Tần Phỉ thật đáng thương,...tiểu Tình thật đáng thương...vậy...còn tôi?"
Hắn mạnh xoay đầu, đôi mắt loé hàn quang thẳng tắp nhìn anh: "Hạ Nghiêm Kỳ, anh từng nghĩ tới Tần Vũ Thiên cảm tưởng ra sao sau tất cả mọi chuyện hay chưa? Lần đầu gặp anh tôi đã nghĩ, nếu như tôi có thể được anh quan tâm nhiều một chút thì thật tốt, rồi khi yêu anh, cùng anh trầm luân, tôi đã nghĩ phải cố gắng để có thể bảo hộ cho anh, nghiêm túc phấn đấu, tự mình lừa mình rằng anh sẽ đáp lại tôi, nhưng cuối cùng thì,...anh cùng Tần Phỉ kết hôn. Cái thứ ràng buộc ấy là cái quái gì chứ? Có thể khiến anh dù biết tổn thương tôi cũng phải kháng cự tôi, nó đáng sợ như vậy sao? Thầy Hạ!"
Hạ Nghiêm Kỳ hiện tại xanh xao hơn hẳn mấy hôm trước, cơ thể lay động một chút, dường như sắp ngã xuống, anh dựa vai vào tường lạnh lắc đầu nói.
"Cùng cậu trong phòng học cũ, là quyết định sai lầm nhất trong đời tôi, lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng...một lần thôi, một lần là được rồi, nhưng không ngờ..."
Hắn thấy anh lau gương mặt ướt nhoè, tâm lý không thể kháng cự nổi tiến đến ôm anh vào lòng. Anh không chống cự hắn, một người dù quật cường mạnh mẽ đến đâu suy cho cùng cũng chỉ là con người, ai cũng phải có lúc yếu đuối, có lúc khao khát một nơi bình yên để mình dựa dẫm, an thần.
Trước một Hạ Nghiêm Kỳ như vậy, Tần Vũ Thiên chỉ có thể tạm gác bi thống tràn ngập trong tâm, trí óc đều để suy nghĩ tại nam nhân trong lòng, ba lần bảy lượt vì anh mà từ bỏ mọi thứ, kể cả lòng tự trọng của một nam nhân.
"Nói đi Hạ Nghiêm Kỳ, anh yêu Tần Phỉ, yêu đến mức nào? Có bằng tình yêu của tôi cho anh không?" Tần Vũ Thiên hỏi, như lên án, như vạch trần sự thật anh đã luôn tổn thương hắn.
"...Tần Vũ Thiên, đừng hỏi được không? Chỉ một lúc thôi! Cho tôi nghỉ một lúc, sau đó...tôi sẽ cho cậu biết, tất cả mọi thứ, rồi quyết định có hay không rời đi, đều tuỳ vào cậu." Anh cầu xin hắn, lời nói ra mang theo thống khổ cùng cực, bất an vô hạn. Anh sợ sự thật mà anh sắp nói ra sẽ khiến tình yêu hắn luôn đặt trong lòng đổ vỡ, vết thương anh luôn cất giấu không muốn nhìn lại bị đục khoét chảy máu đầm đìa.
Chẳng hiểu sao, hắn cảm thấy anh lúc này đang dần dần lột bỏ lớp vỏ cứng cáp của mình, lộ ra bản thân trần trụi yếu ớt.
Hắn hạ mi mắt, cánh tay hữu lực vây lấy bờ vai gầy, trong lòng một cỗ xúc cảm quái dị chợt loé, anh chủ động dựa vào hắn, chân chính cần hắn, điều này thực thoã mãn, hắn thoã mãn vô cùng, sau khi ân một tiếng liền dìu anh ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo, không một chút do dự ủ ấm cho anh, giúp anh an giấc.
Bình minh lên, ánh sáng đầu tiên rọi từ chân trời phía xa, mặt trời đỏ chót rực lửa ngạo nghễ trừng xuống, lại qua một đêm tối tăm vằng vặc khó ngủ, toàn bộ hắc ám băng lãnh nhanh chóng bị ánh ban mai rột rửa, bầu không vừa sáng sủa vừa ấm áp, hắn ôm anh trong lòng nhìn ra bên ngoài, hành lang uốn khúc vắng vẻ, chỉ có ánh nắng ấm áp không ngừng nhảy nhót.
Nam nhân hiếm khi ngủ được ngon giấc như vậy, hắn cũng không dám đánh thức anh, để anh đuợc yên ổn chợp mắt, một chút thôi, có thể thân cận cùng anh mà không bị bài xích thật tốt.
Hôn khẽ lên mí mắt vẫn còn sưng đỏ vì khóc nhiều, hắn đau lòng vì anh biết bao nhiêu. Cho dù hắn thành công trong sự nghiệp, tài sản phú hào, tuổi trẻ tài giỏi người người ngưỡng mộ, hắn vẫn là không thể vượt qua được sự mặc cảm về tính hướng của mình.
Hắn có đủ tự tin để đứng trước đối tác lớn của công ty nói về bản hợp đồng mà không cần nhìn bản thảo, cũng có thể trước mặt nữ nhân giương móng vuốt khiến cho bọn họ sợ hãi cùng nhục nhã, nhưng trước mặt anh, hắn chẳng thể làm được cái gì, ngoài mảnh chân tâm không ngừng vươn lên cao lớn trong lòng, đối anh sinh ra dục vọng chiếm hữu, nhưng lại vì sợ anh chịu thương tổn mà chẳng dám học theo những kẻ điên trong những cuốn sách tâm lý xã hội, muốn huỷ diệt con đường của ái nhân, chiếm cứ tất cả.
Xoa nhẹ tóc anh, gương mặt tái nhợt mà nhu hoà, lông mi mảnh cong lên, ngón tay mân đôi môi nhàn nhạt màu hồng mềm mại, hắn chợt thở dài.
Rõ ràng, yêu một người chính là tự gieo mình xuống lãnh cốc, càng trầm mình thời gian dài, càng thấy lạnh lùng âm u.
Anh khẽ động, mở mắt ra ngẩng đầu dậy.
Hắn không phát ra một tiếng động nào nhìn anh, chờ đợi anh phản ứng, trở mặt lạnh lùng hay nhạt ý làm ngơ đều không khiến hắn khó chịu nữa, giờ đây, hắn chỉ cần có thể từng chút một tiến vào tâm anh, chỉ cần cho hắn cơ hội...
Chợt anh vươn tay lau đi dòng lệ còn ẩm ướt trên má hắn, nhẹ thở dài khẽ than: "Cậu nên gọi tôi dậy mới đúng, ngồi khóc một mình như thế...có còn là thằng nhóc nữa đâu!"
Tần Vũ Thiên ngây người há hốc mồm, hồi lâu không thể nói một tiếng nào.
Hạ Nghiêm Kỳ đứng dậy, vươn vai, dáng người gầy yếu như thể hoà cùng nắng sớm, anh hoà mình cùng nắng, bức tranh được tô thêm chút mềm mại dịu dàng.
Quay đầu nhìn hắn, dường như anh đang rất nhẹ nhõm, môi khẽ nâng lên, cười nhẹ.
"Cậu muốn hiểu tôi đúng không? Kỳ thật, tôi giống cậu, là gay."
Hắn trừng mắt, muốn nói nhưng anh làm động tác bảo hắn im lặng, ánh mắt nhìn hắn trở nên rũ xuống, trầm mặc một lát anh thâm trầm nói tiếp.
"Từ nhỏ, ba mẹ tôi ly hôn, tôi theo ba sinh sống, bị những bạn học đem ra làm bao cát mà khi dễ, sau này lớn lên, tôi lại luôn bị nam nhân quấy rối vì tính hướng của mình, mẹ tôi không quan tâm, ba tôi lại luôn nổi giận quát tháo, tôi không biết phải cùng ai nói, lúc ấy, tôi gặp hai người bạn, một cô gái xinh đẹp đáng yêu và đầy bản lĩnh, cùng một cậu nam sinh tính tình bốc đồng, lưu manh không nói lý, chúng tôi gắn bó với nhau rất thân thiết, cho đến khi...cậu nam sinh ấy nói muốn thử nói chuyện tình cảm với tôi, thật ra cậu ta rất tốt, tôi cũng là có mềm lòng, thế nhưng...tôi từ chối, tôi sợ dư luận xã hội, không dám yêu đương, thế nhưng hắn không nói lý lẽ liền cưỡng ép tôi quan hệ..."
Tần Vũ Thiên nắm chặt bàn tay, hình như hắn đã hiểu, lý do vì sao anh đối với sự cường ép của hắn luôn kháng cự bài xích, hoá ra là có bóng ma trong lòng.
Hạ Nghiêm Kỳ cười thực chua xót, anh cúi đầu lau hàng lệ nóng, rồi anh nói tiếp bằng giọng điệu mỉa mai: "Phòng học cũ ấy, chính là nơi tôi bị hắn...như vậy. Không bao lâu sau, tôi và hắn trở mặt, tiểu Phỉ chính là cô bạn còn lại, biết chuyện của chúng tôi liền không nghĩ ngợi giúp tôi ra mặt, nhưng chẳng hiểu sao, hắn và cô ấy...lại làm người yêu. Tôi sau này mới biết, tiểu Phỉ yêu hắn, nhưng hắn lại là gay, tiểu Phỉ cũng biết, mối quan hệ giữa ba người chúng tôi trở nên căng thẳng, sau cùng, hắn biến mất một thời gian dài, suốt ba năm sau, tôi và tiểu Phỉ mới xem như hàn gắn lại. Nhưng không ngờ, ba năm sau hắn xuất hiện lần nữa, hắn và tiểu Phỉ không ngừng day dưa, vì lý do nào đó tiểu Phỉ muốn hắn phải trả giá, muốn tống hắn vào tù, xuất phát từ hận ý, hắn cư nhiên lại tìm người cưỡng hiếp cô ấy, từ đó về sau tiểu Phỉ ngày càng sa sút, điên điên loạn loạn,...đó là lý do vì sao, tôi không thể để tiểu Phỉ một mình gánh chịu,..."
Lúc này, hắn đã hiểu ra một số chuyện rồi, một số chuyện dường như đã bị hắn quên lãng, tâm hắn lạnh lẽo, ấn đường co giật, kéo áo anh, hắn khó khăn mở miệng: "Anh nói...người đó tên gì, tên khốn kiếp ấy, hắn tên gì?"
Hạ Nghiêm Kỳ nhìn hắn kích động, có chút ngạc nhiên cùng lo lắng lưu chuyển trong đôi con ngươi, cúi đầu hổ thẹn nói: "Lâm Vũ. Hắn hiện tại...vẫn thỉnh thoảng gọi tới làm phiền tôi, mấy hôm trước có lẽ cậu cũng đã..."
Lời anh chưa nói xong, hắn đã chẳng nghe nổi nữa, vội buông anh ra, biểu tình mất bình tĩnh, nói:
"Đủ rồi, không cần nói nữa! Đủ rồi, đủ rồi,..."
Hắn lầm bầm, gân xanh nổi trên trán thực dữ tợn, mắt hắn đỏ ngầu, nghĩ đến kẻ đã từng đem mình làm công cụ trả thù Tần Phỉ, kẻ gián tiếp khiến cha hắn vung tay cắt đoạn tình nghĩa cha con với hắn, khiến cuộc đời hắn rẽ ngoặc, cái tên ấy, hắn vẫn chưa từng quên. Mãi mãi không quên, lúc này đây, khi hắn nghe anh nhắc đến, lửa giận sục sôi, thù mới nợ cũ, tất cả ân oán chất cao trong lòng, hắn hận không thể lặp tức phanh thây xẻ thịt cái tên đó.
Không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình, Tần Vũ Thiên đứng lên, không một lời nói trước bỏ chạy khỏi hành lang, một đường ra khỏi cửa lớn chạy không quay đầu.
Cho nên hắn không biết, sau khi hắn đi, nam nhân lẳng lặng ngồi xuống ghế, bàn tay gầy yếu giơ giữa không trung, tựa như muốn chạm đến hơi ấm còn sót lại tại nơi hắn vừa rời đi, môi khẽ nâng, nước mắt lại từng giọt rơi xuống, anh nắm chặt ngực trái đau âm ỉ, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào, nức nở trong cuống họng: "Cậu không biết? Ngày đó, lúc tôi vừa mới từ trong phòng học chạy đi, đã đâm vào một cậu nam sinh, một thằng nhóc, lại có thể cười nhạo tôi quá yếu đuối, lại có thể ôn nhu ôm tôi, dỗ tôi nín khóc, chỉ là một thằng nhóc mà thôi, Tần Vũ Thiên, từ lúc đó, tôi đã...không thể nào tránh được, tưởng niệm nó, dù biết rằng sai trái, không thể hoàn toàn làm như không biết khi gặp lại cậu, dù trông cậu không nhớ những gì truớc đó, tôi vẫn không ngăn được suy nghĩ, sai lầm nối tiếp sai lầm. Cậu luôn theo đuổi thứ tình yêu sai lầm đó, nhưng tôi không dám, không có dũng khí..."
Ngửa đầu, anh cười khổ: "Rốt cuộc nói ra rồi, tôi không phải loại người thanh cao nghiêm trang như thế, tôi dơ bẩn ti tiện như thế, tôi đối với Tần Phỉ là bất nghĩa vô ơn, đối với cậu vô tình bạc bẽo, tôi đã tổn thương cậu như vậy, cậu biết hết cả rồi, cậu sẽ tiếp tục kiên trì theo đuổi nữa sao? Từ đầu, đã không nên cố gắng, vốn dĩ muốn cậu tránh xa mình ra, nhưng vì sao, lúc này cậu bỏ đi, tim tôi lại, đau như vậy? A thật kỳ quái...Thiên, như thế nào mới tốt đây? Tôi làm sao mới tốt cho cả hai?"
Anh tựa đầu lên thàng ghế, dưới ánh nắng, nam nhân đơn bạc đờ đẫn nhìn không trung sáng rực, trong vắt, nhưng trống rỗng.
Bác sĩ đến tìm anh, nói cho anh biết người tên Tần Vũ Thiên có tuỷ phù hợp với bé Hạ Vũ Tình, ba ngày sau có thể tiến hành phẫu thuật. Anh cũng chỉ nhẹ động mi mắt, gật nhẹ đầu, xong liền tiếp tục im lặng chìm vào không gian riêng tư nào đó.
Chợt nhớ người xưa có câu: con người, nhìn như vô tình thật ra lại hữu tình, nhìn như hữu tình thật ra lại vô tình.
Anh rốt cục là vô tình, hay là hữu tình? còn hắn? Là hữu tình hay thật chính là vô tình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...