Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Gửi một tin nhắn cho Lưu Gia Nghi, hắn gác tay anh lên vai, đưa anh ra ngoài, tránh được sự nghi ngờ của người trong sảnh, lên xe xong liền nhanh chóng gồ ga rời khỏi khu nhà cao cấp.

Trong đôi mắt sâu thẳm âm u của hắn tràn ngập lãnh ý chằm chằm nhìn về phía trước, đôi lúc nhìn sang nam nhân tựa người trên vai mình, tia lạnh lẽo nhiễm một tầng bất lực, đau đớn.

Trời gắt nắng, buổi trưa ở thành phố H rạo rực nóng cháy, trên mặt đường phía trước tựa như sắp xuất hiện nham thạch, cái bức bối trào dâng, Tần Vũ Thiên ngừng xe lại bên đường phanh thắng gấp, hắn gục đầu trên vô lăng thở hỗn hễn, men rượu dường như ngấm được quá sâu vào trí não, hắn thấy đầu mình ngày càng loạn, liếc khoé mắt nhìn anh cau mày, cảm giác khủng hoảng năm năm  trước dường như đang dần trở lại.

"Sao thế nhỉ? Tại sao tôi phải chịu đựng như vậy, anh nói xem, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì? Còn có cái gì có thể cản trở tôi và anh đến với nhau? Hạ Nghiêm Kỳ, tôi yêu anh như vậy...là sai rồi sao? Vì sao a?" Hắn đỏ mắt rống lên:"Tôi yêu anh điên cuồng như vậy, vì cái gì anh lại chối bỏ tôi? Tôi không xứng sao?"

Rõ ràng anh cũng giống như vậy yêu tôi, sao còn có con với Tần Phỉ?

Nhất thiết phải là với Tần Phỉ sao? Hạ Nghiêm Kỳ... sao lại là Tần Phỉ? Người mà tôi hận nhất...ông ta cũng thế và anh cũng vậy, vì sao lại là cô ta mà không phải tôi? Các người nói xem?!

Hắn bóp chặt vai anh, kéo anh dán sát vào lòng ngực, không ngừng lẩm bẩm những thứ luôn chất chứa trong lòng, cứ như vậy lẳng lặng nôn ra hết những xúc cảm yếu đuối cùng uỷ khuất hắn luôn cất giấu.

Từ trước tới giờ, thứ hắn cần, cũng chỉ là một chút ấm áp cho hắn dựa dẫm...

Qua một lúc lâu, hắn lau khoé mắt hoe đỏ, xoa xoa gương mặt tái nhợt của anh, gương mặt vô cảm hiện lên tia cười khoái trá âm hiểm.

"Anh không biết năm năm qua tôi trải qua như thế nào sao? Không sao, tôi sẽ khiến amh cảm nhận nó, bằng một cách thật sâu sắc khó quên."


Nói xong hắn lao xe về thẳng nhà của anh, tuy thần sắc có chút vặn vẹo, nhưng nụ cười trên môi hắn là thật sự vui sướng...nỗi vui sướng khi tìm lại được bảo vật của mình.

Bế bổng cơ thể mềm oặt của nam nhân lên, thuần thục mở cửa, dễ dàng tìm được phòng của anh, đặt anh lên giường xong liền cởi bỏ từng cúc áo, từng chút một lột sạch lớp vỏ bộc nghiêm túc ngụy trang, cơ thể thon gầy mị cảm của anh dần dần hiển lộ. Đường cong tinh tế cân đối, xương bả vai, xương eo, xương đùi, cổ chân, mỗi một nơi đều vô cùng hoàn mỹ xinh đẹp, mỗi một nơi đều sâu sắc khắc sâu vào lòng hắn, một lần thưởng thức qua liền nhớ mãi không quên.

Trói hai tay anh lên đầu giường, hắn tách chân anh ra, chen vào giữa hạ thân trần trụi cúi đầu vùi vào cổ anh, vừa dùng miệng liếm cắn vai anh vừa tham lam đưa tay sờ soạng, càng lúc càng hăng say, tim hắn loạn nhảy, cơ thể hưng phấn không kiềm được.

Anh vẫn đang say ngủ, anh sẽ không thể nói những thứ làm hắn chán ghét, không phản kháng và cũng không sợ hãi hắn, còn thực ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn mặc hắn chiếm hữu...anh như vậy mới thực đáng yêu.

Xúc cảm từ bàn tay va chạm da thịt vừa mềm mại vừa ấm áp, không quá ẻo lả như nữ nhân, nhưng cũng không quá thô cứng như nam nhân trưởng thành, người nhà giáo quả nhiên so với kẻ như hắn có khác biệt.

Hắn say sưa cắn, liếm, mút liên tục, trên cổ và trên vai anh chằng chịt dấu vết đỏ đỏ tím tím, nơi cái eo thon gọn nhiễm một tầng ửng đỏ, vết ngón tay bầm lên chói mắt, hắn cười hài lòng, cởi bỏ y phục, lật người anh lại tiếp tục hôn lên, một đường du tẩu xuống tấm lưng trắng noãn, da thịt của nam nhân dù đã ba mươi mốt tuổi vẫn còn mềm dẻo đàn hồi thực tốt, hắn nhe răng cắn lên da lưng anh, dùng lực cắn xuống như muốn nhai nuốt vào bụng, cái cảm giác ấy tựa như sắp cùng anh hoà vào làm một, được xâm nhập vào tận sâu bên trong anh...

Đầu óc mụ mị, hắn không hay mình đã day nghiến mảng thịt trên lưng anh quá lâu, mùi máu tanh nồng tràn ra từ khoé miệng khiến hắn bắt lại được chút lý trí, vội nhả ra, liếm khoé môi nghiêng đầu suy tư.

Hạ Nghiêm Kỳ có động tĩnh, hai vai anh giật giật, run lên rồi khe khẽ rên rỉ, dường như anh bị cắn đau đến mức tự thanh tỉnh.

Đôi mắt anh mơ hồ, xoay đầu nhìn hắn.

"Tỉnh rồi, thầy Hạ, chúng ta bắt đầu trò chơi có được không?"


Thanh âm của hắn thực trầm, thực nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe sợ hãi.

Anh cau chặt mày, hơi thở gấp gáp:"Cậu muốn làm gì? Tần Vũ Thiên, cậu thả tôi ra!" Hai tay bị trói trên đỉnh đầu, anh cố cựa quậy và vùng vẫy liên tục, thực sự sợ hãi và vô lực.

Cơn ác mộng thuở niên thiếu lần nữa trở lại, hắn nhìn biểu tình cự tuyệt của anh lòng liền sinh ra cảm giác đau nhói, hoảng loạn và hơn hết là sợ hãi.

Hắn sợ sẽ không kiềm chế được con dã thú kinh khủng kia, một lần nữa thương tổn anh trong cơn giận dữ mất trí.

"Im lặng nào, tôi vẫn chưa làm cái gì đâu, tôi vẫn đang phân vân, nên uy cái miệng phía trên anh trước, hay là lấp đầy cái miệng phía dưới của anh trước thì mới tốt? Anh nói xem?!"

"Tần Vũ Thiên cậu con mẹ nó mất trí rồi! Tôi hiện tại là anh rể của cậu đấy! Chúng ta không thể!" Anh xấu hổ, mặt đỏ bừng, quẫn bách mất kiềm chế văng lời thô tục.

Hắn cười khan mấy tiếng, cười cho sự giễu cợt của định mệnh.

Anh rễ? Hắn có để ý cái loại ràng buộc xa cách này sao?

Đối với hắn, anh từ lâu đã là cả một thế giới yên bình lý tưởng khiến hắn hảo hảo sống vui vẻ vô ưu, đối với hắn anh đã là sự tồn tại duy nhất không có gì thay thế được, nhất định phải là của hắn, anh nhất định phải thuộc về hắn!

Tần Vũ Thiên đưa tay che lại cánh môi đang mím chặt run rẩy, suỵt một tiếng khẽ thì thầm:"Anh nói lời thô tục, sẽ bị hạ hạnh kiểm giáo viên, sẽ bị phạt, ngoan, chỉ cần rên rỉ dễ nghe là được, hửm, anh đang sợ sao, đừng sợ a, tôi sẽ không thương tổn anh đâu mà, đúng không?" Hắn vừa nói vừa dùng sức véo mạnh hai khoả tiểu nhũ hoa trước ngực anh, khiến anh phải cắn răng nức nở.


Cười cười, hắn nâng mông anh lên cao, hạ thân căng cứng ma sát vào kẽ mông anh, người dưới thân giật giật cơ thể, dịch người về phía trước né tránh.

Tần Vũ Thiên không truy đuổi, hắn lấy trong túi áo bên cạnh một tuýp nhỏ, đặt trước mặt anh.

"Có biết đây là gì không?"

"..." Hạ Nghiêm Kỳ thất thần, trên tuýp nhỏ ghi rõ ràng một dòng chữ to đậm, nhãn mác sản phẩm lại càng doạ người, anh lắp bắp, giọng nói bị sợ hãi làm cho đứt quãng khó nghe:"Thuốc...kích...dục..."

"A thật giỏi, vậy anh nói xem nó dùng để làm gì?"

Anh trừng đôi mắt nhìn kẻ vô sỉ hạ lưu đang cưỡi trên người mình, nỗi khuất nhục cùng lo sợ đã sớm khiến anh chật vật lung lay, cơ thể sắp ngã rạp xuống nệm nhưng đôi mắt vẫn kiên định mạnh mẽ như vậy, thực khiến hắn muốn yêu thương.

Không đợi anh trả lời, hắn bật mở miệng tuýp, đặt trước mũi anh, cười thật đê tiện. "Không biết? Vậy thử một chút sẽ biết nha, nào nào, sẽ cảm nhận được ngay thôi..."

Hạ Nghiêm Kỳ vội xoay mặt, không muốn thuận theo, nhưng càng phản kháng hắn càng dùng sức, bả vai anh bị đè đến sắp gãy, thắt lưng bị hắn kẹp chặt, cằm cũng nằm gọn trong bàn tay hắn. Anh nín thở, không khí dần bị tắt nghẹn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì nghẹt thở.

Hắn nhếch môi, lo sợ hốt hoảng gì đó giống như thuở niên thiếu không hề tái hiện trên gương mặt nam nhân thành thục, hắn ung dung miểm cười, bàn tay chuẩn xác nắm lấy duc vọng phía dưới, điêu luyện vuốt ve kích thích, thầm cười trộm cơ thể anh vẫn ngây thơ như ngày trước, vừa được yêu thương một chút đã cương lên.

Mà nam nhân bị tập kích như vậy chịu không nổi buột miệng há mồm rên rỉ. Cơ thể căng cứng vì thiếu khí nhanh chóng rũ xuống, nhẹ run. Mùi hương dịu dàng từ tuýp nhỏ lan trong không khí xộc vào mũi khiến anh bị sặc, khụ khụ ho khan.

"Tần Vũ Thiên...cậu...rốt cục muốn thế nào...mới chịu buông tha. Từ bỏ tôi...khó lắm sao?"


Anh khàn giọng, vừa thở ồ ồ vừa nói.

Hắn nghe xong trầm mặt, bàn tay vuốt ve tính khí của anh vẫn liên tục, qua một lát lại thản nhiên cười:"khó lắm, theo đuổi anh...sớm đã trở thành lý do duy nhất để tôi tiếp tục nhân sinh nhàm chán của đời mình, coi tôi là kẻ điên cũng được, mất trí cũng được,...tôi chỉ là yêu một người...thì có gì sai? Hửm?"

Hắn đột nhiên bóp chặt tính khí trong tay, nghiêng đầu nhìn nam nhân thống khổ kêu lên.

"Thầy Hạ, thầy Hạ yêu quý, cho dù anh có trốn tránh tôi, mặt tôi không dày, nhưng đủ để theo sau anh,...anh...không thoát được tôi đâu! A..."

Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc, xoay người anh lại đối mặt với mình, mặt anh đang dần ửng đỏ lên, có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cơ thể anh nóng hơn bình thường, hai chân bất giác bấu chặt eo hắn, hạ thân ái muội cọ cọ ma sát. Ánh mắt anh mông lung hơi nước nhìn hắn, hơi thở nồng đậm dục vọng phả vào không trung nóng hổi, có thể thấy anh lúc này đã không còn tự kiểm soát mình được nữa.

"Tần...Tần..." Anh thều thào, nâng hai tay bị trói chặt lên vòng lấy cổ hắn yếu ớt nỉ non.

Hắn nuốt ực một cái, khoé môi kéo ra nụ cười phấn khích, hắn không có thuốc, nhưng sự câu dẫn của anh lại chính là liều kích dục mạnh mẽ nhất đối với hắn rồi, từng tế bào não như sắp vỡ tung, hắn hạ người xuống ngấu nghiến môi anh, điên cuồng chiếm hữu anh...dù hắn biết rằng...cái người đang tại đây câu dẫn hắn không phải một Hạ Nghiêm Kỳ thực sự...Nhưng chính là không thể cưỡng lại được cám dỗ cùng vui thích giả dối, trầm luân thật sâu,...

"Thầy Hạ,...Anh hiện tại có yêu tôi không? Có muốn tôi yêu thương anh không? Nói đi, bảo bối của tôi, em có yêu tôi không?" Hắn xoa nắn tính khí của anh, ngón tay chầm chậm ra vào huyệt khẩu nóng ẩm khít chặt.

Do tác dụng của thuốc thúc tình, anh đặt biệt mẫn cảm, mỗi cái chạm nhẹ của hắn đều khiến anh run rẩy, rúc sâu vào lòng hắn cọ sát liên tục, giọng nói tựa tiểu miêu thỏ thẻ bên tai hắn:"Yêu...tôi yêu, lúc nào...lúc nào cũng...yêu cậu. Nóng...ngứa ah, làm cho tôi...lấp đầy, thật nóng, ah giúp em...nhanh lên!"

Thanh âm va chạm bên dưới hạ thể hai người thật nhẹ nhàng vang lên, mồ hôi thấm đẫm trên trán hắn, mũi nóng hổi như sắp phun trào huyết dịch, giọng của anh dâm mỹ đến mức muốn bức hắn dục vọng trong hắn nổ tung ra.

"Hảo hảo...Kỳ thực ngoan, liền cho em, nào, nóng lắm sao? Để tôi khai thông giúp em...nâng chân lên, ân đúng vậy! Ngoan lắm..."

#robot: :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui