"Dì Lưu, papa và mami đi đâu mất rồi a?"
"Có lẽ, hâm nóng tình cảm?"
"A...Vậy, hâm nóng tình cảm là gì ạ?"
"...đại loại là gắn kết với nhau, cùng nhau cảm thấy sung sướng hạnh phúc!"
"Ò...Nhưng...sao họ không cho Tiểu Tình chơi cùng a?"
"Ặc, cái này thì không thể đâu! Nhưng Tiểu Tình a, người yêu của ba con rốt cuộc là..."
"Là một người rất xinh đẹp a! Còn rất giàu có nữa, a dì Lưu đi sang bên kia ăn ăn!!!"
"..."
Lưu Gia Nghi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày trở thành bộ dạng này, hai mắt thâm quần, còn gương mặt thì tái ngắt, y như một cái xác sống xấu xí, nhiều đêm mất ngủ khiến cô ngày càng tiều tuỵ, lúc này còn phải bồi con bé lanh chanh ăn uống, bỗng dưng tự thán nhân sinh của cô thật bi ai!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng đã nhận lời trông coi nó giúp thầy Hạ rồi thì phải gắng gượng hoàn thành, vả lại bé con năng động đáng yêu như vậy ai có thể chán nản được chứ.
Trong khi đó, tại nhà vệ sinh cạnh khách phòng, Tần Vũ Thiên đã gõ cửa suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng ai đó vẫn không hé mặt ra ngoài, hành động rùa rút cổ của anh khiến hắn hết sức đau đầu.
"Thầy Hạ, anh mở cửa ra gặp tôi đây này!"
"Cậu ra ngoài đi! Tôi đã bảo không có là không có, đừng tự ngộ nhận nữa, người ta đi vào nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu đại tiểu tiện, cậu không có việc theo tôi làm gì?" Giọng của anh nóng nảy hơn bình thường truyền ra từ bên trong.
Hắn phì cười, nói:"Anh đi vệ sinh? Đi được cái gì hơn nữa tiếng còn chưa ra?"
"..."
Hắn thấy anh im lặng liền cười giảo hoạt như kẻ trộm được gà, gõ bàn tay lên cánh cửa ba cái, giọng mềm đi:"Thầy Hạ à, tôi cũng đâu thể ăn thịt anh, anh trốn trong đó làm cái gì? không có ăn dấm thì không ăn, mau ra ngoài a, anh cũng không cần ăn cơm luôn sao?"
Lại qua một lúc, bên trong chợt có tiếng động, anh hừ một tiếng, giễu cười: "Bên ngoài không phải còn có nhiều người cao quý xinh đẹp cần cậu chào hỏi sao? Mau đi đi, cậu đi theo tôi như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, cậu ra ngoài trước, tôi sẽ đi sau, lúc nãy...có chút khó chịu muốn đi giải toã thôi, làm cậu hiểu lầm rồi, thật xin lỗi!"
Tần Vũ Thiên đầu đầy hắc tuyến, răng nghiến lại ken két, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, dùng sự đau đớn để bình ổn lý trí, Hạ Nghiêm Kỳ thật sự muốn cái gì hắn cũng không thể hiểu nổi, không yêu hắn sao lại tỏ ra ghen tuông, ghen như thế nhưng lại không dám thừa nhận, hay anh là cố tình muốn làm cho hắn hy vọng để rồi lạnh lùng tàn nhẫn đập nát, muốn nhìn thấy hắn bị bức đến mất hết kiên nhẫn! A thì ra là đang thách thức sự kiên nhẫn của hắn sao? Muốn hắn từ bỏ anh? Nào có dễ như vậy.
Nhẹ nâng khoé môi, hắn nói: "Vậy tôi đi trước, anh nhanh lên một chút, tiểu Tình đang chờ!"
Nói xong nâng chân rời đi.
Lát sau, Hạ Nghiêm Kỳ mở cửa, gương mặt phờ phạc và mệt mỏi nhăn lại, hình như anh vừa mới khóc, đôi mắt sưng vù lên như mắt cá, gò má ửng màu đỏ nhàn nhạt trên gương mặt tái nhợt.
Anh tiến đến gần bồn rửa tay, lại đứng trước gương thất thần thêm một lát, thở dài khẽ cười gượng, một cái miểm môi chua xót không chút ý cười.
Bỗng từ phía sau có bàn tay chắc nịch vòng qua eo anh, siết anh vào trong lồng ngực. Hơi thở nồng mùi rượu van, cùng hương vị thuốc lá quen thuộc từ đỉnh đầu phả vào mũi, Hạ Nghiêm Kỳ hoảng hốt vùng tay ra, giãy khỏi cái ôm nóng rực của hắn.
Tần Vũ Thiên dùng sức chèn ép anh vào ngực, vừa thở dốc vừa cười nói:"Thầy rốt cục chịu chui khỏi hang rồi? Bắt được thầy thực không dễ dàng."
"Cậu...không phải đã ra ngoài rồi sao? Sao còn ở đây? Buông ra!" Anh nắm chặt cánh tay to săn chắc của hắn gồng sức giật ra, nhưng một chút lay chuyển cũng không có, vừa thẹn vừa giận quẫn bách vô cùng.
"Khó khăn lắm mới bắt được, thầy nghĩ tôi sẽ buông sao?"
Hắn hít một hơi thật sâu, mùi cỏ dại thơm thơm mát rượi thật dễ chịu. Vòng tay của hắn chưa từng lơi lỏng, thật lâu thật lâu rồi mới lại ôm lấy anh như vậy, hắn thấy rất hoài niệm.
Hạ Nghiêm Kỳ lúng túng xoay thắt lưng, ngẩng đầu trừng đôi mắt:"Hỗn trướng, buông ra mau, nhỡ có ai vào thì sao?"
"Suỵt! Không phải chính anh đang gọi người vào đấy sao? Nhỏ giọng a!"
"...Nhưng...cậu không thể buông tay à?"
Hắn nhẹ bẫng buông một câu:"Không thể!" Mãi mãi, không bao giờ hắn buông tay, cho dù trời đất vạn vật chuyển mình, hắn vẫn sẽ không thay đổi, trước kia đã như vậy, bây giờ cũng như vậy!
Hắn nâng khoé môi, rượu làm đầu hắn choáng đi, hương vị của cơ thể anh cộng hưởng cùng men say càng khiến hồn hắn lâng lâng, cơn khát dục vọng mơ hồ đốt lên điểm lửa. Tần Vũ Thiên vươn tay nâng gương mặt của anh, miếm môi chạm nhẹ lên hai cánh môi mềm, mặt của anh lúc đỏ lúc trắng nhắm nghiền đôi mắt, hắn nhìn người nào đó cười một tiếng.
"Thầy Hạ,...tôi cứng rồi!" Đặt tay anh lên khối dục vọng sưng to gồ lên trong đũng quần, hắn tỏ ra vô hại nói vào tai anh.
Hắn vừa nói xong, Hạ Nghiêm Kỳ đã bị doạ cho há hốc mồm, bàn tay bị đặt trước dục vọng cứng như thép của hắn bối rối, thanh âm cũng trở nên lắp bắp.
"Cậu...cậu, sao có thể giống súc sinh suốt ngày động dục như thế? Không... không biết xấu hổ!"
"Biết làm sao bây giờ, ai bảo thầy cứ trốn mãi, làm tôi đứng ngoài này nhớ đến ngày đó cưỡng hôn thầy trong nhà vệ sinh, cảm giác rất kích thích nha!" Hắn không ngại làm kẻ vô sỉ hạ lưu, thanh âm bình thản thuật lại chuyện cũ.
Lời hắn nói quả thực có tác dụng, anh xấu hổ đến nông nổi im lặng xanh mặt, thần sắc thất lạc vô hồn cúi gầm xuống sàn.
Hắn dùng khoé mắt liếc nhìn, vui sướng xoay người lại, ép anh vào tường đặt môi hôn sâu.
"Ưm!..." Hạ Nghiêm Kỳ bất ngờ bị tấn công không kịp phản kháng, cắm chặt móng vuốt lên tấm lưng áo to rộng của hắn, rên lên loại thanh âm kháng nghị.
Hắn chống một tay lên tường, khoá chặt anh trong ngực, một tay nâng gáy anh làm điểm tựa, thực dễ dàng đưa lưỡi vào trong, thoả thích liếm duyện, cắn mút. Lưỡi hắn mang theo hơi rượu nóng bỏng, khoang miệng anh lại một mảng mát rượi dễ chịu, hắn càng hôn càng bị tan chảy, không tự tách ra được.
Hơi thở bị rút cạn, hắn luyến tiếc tách môi ra, người trong lòng đã mềm nhũn tựa vào hắn suyễn suyễn thở. Hắn ôm anh chật hơn, khẽ hôn lên mái tóc anh, khàn giọng thì thào:"Làm một lần, được không?"
Anh đình chỉ thở dốc vài giây, vành tai ửng đỏ cùng hai vai gầy khẽ run rẩy tựa vật nhỏ đang sợ hãi. Dường như anh đang dần bị dục vọng xâm nhập, lại tựa như đang không ngừng mạnh mẽ kháng cự, không khuất phục. Có cái gì đó loé lên trong đôi mắt ngấn lệ quang mơ hồ, một cái gì đó ngăn cản sự tự do của anh.
Hắn nắm bắt thời cơ, bàn tay kéo áo anh lên, len vào trong tấm lưng mềm mịn của anh nhẹ nhàng vuốt ve ma sát, anh càng thêm kích động, thanh âm thở dốc mơ hồ tryền ra, bàn tay của hắn lại tiếp tục di chuyển, đi đến tận đũng quần của anh sờ soạng.
"Đừng, không thể được!"
"Cứng rồi còn nói không thể?"
Lắc đầu, anh im lặng không dám ngẩng lên, tựa trán lên bả vai của hắn, thanh âm thút thít nghẹn ngào khiến lòng Tần Vũ Thiên như bị siết lại, vì anh như vậy mà đau lòng, bàn tay đang hưng phấn du tẩu cũng ngừng lại.
"Sao thế?" Thanh âm của hắn khàn khàn.
"...Cậu trở về, tôi có bất ngờ,...cậu nói muốn theo đuổi tôi, cũng rất bất ngờ..." Đôi mắt anh nhắm chặt nhưng không thể che giấu được sự hoảng loạn lo sợ, thanh âm dè dặt cẩn trọng từng câu từng tiếng, tựa như lo sợ sẽ nói ra cái gì đó...
Hắn không hiểu sao anh lại nói những lời như vậy, người uống say là hắn nhưng kẻ loạn trí lại là anh, chuyện đùa quái gở gì đây chứ!
"Tần Vũ Thiên, còn nhớ lúc cậu còn là học trò của tôi, cậu đã nói rằng, cậu rất bình thường, cậu như vậy làm tôi cảm thấy mình thật hèn mọn, tôi lại nghĩ... Nếu không có ngày đó, có lẽ...cậu và tôi đã không..."
Hắn vội nâng mặt anh lên, hôn xuống hai cánh môi run rẩy, nước mắt của anh chảy xuôi, chậm chạp len vào hai bờ môi đang gắn kết, hắn vươn lưỡi nếm nếm, mùi vị thật mặn và chát đắng. Hắn biết mùi vị nước mắt rất tệ, nhưng khi cảm nhận mùi vị nước mắt của anh, cảm giác dở tệ ấy càng phóng đại gấp mấy lần, khó chịu đến mức hô hấp cũng sắp tắt nghẽn.
Anh thở hỗn hễn xoay mặt đi, ánh mắt cáu gắt trừng vào bức tường, chính là không chịu nhìn hắn.
Hắn hung hăng xoay mặt anh lại, khí thế uy vũ và đầy áp lực, tựa hồ bức anh phải nhìn vào sự thật.
"Không cần nói, tôi chưa từng hối hận, thật đấy. Anh biết không, cũng có lúc tôi rất hận anh, hận đến mức muốn chạy đến bên cạnh anh trói chặt anh lại, chặt hết tứ chi, tước hết tự do, khiến anh mãi mãi ngoan ngoãn bên cạnh tôi...Nhưng kì quái, khi tôi nhớ cảnh tượng anh ôn nhu cùng tôi sống chung ngày trước, bất giác khiến tôi sợ làm tổn thương anh. Cho nên mới lâm vào tình cảnh này, đau đớn, bế tắc, khổ sở...nhưng không thể một lần dứt khoác buông tay..." Nói xong đầu hắn đã vùi sâu vào cổ anh, mắt nhắm lại, ôm chặt cơ thể bán khoả thân của anh như ôm lấy bảo vật.
"Tần Vũ Thiên! Có một số chuyện cậu không có cách giải quyết nào hơn là từ bỏ, làm ơn...đừng cố chấp nữa, cậu đau lòng, nhưng tôi cũng khổ sở!"
Hắn bỗng dưng nâng đầu, ấn đường co chặt mất kiềm chế rống lên: "Vậy thì, anh nói tôi biết vì sao chúng ta không thể cùng một chỗ, anh rõ ràng có thể yêu tôi, vì sao phải cố tình tránh né?!"
"Tôi không thể, cậu không nên vì tôi làm những chuyện vô ích như vậy! Không đáng! Tôi hoàn toàn không xứng đáng!" Anh kích động nhăn mày đỏ mặt nói.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, thanh âm cuả người nào đó vừa cười vừa nói tiến lại đây.
Hạ Nghiêm Kỳ hít sâu một hơi vội đẩy hắn ra, muốn rời đi nhưng Tần Vũ Thiên nhanh tay hơn, kéo anh vào căn phòng trống gần đó, thần tốc chế trụ anh vào tường, vừa ngấu nghiến hôn môi anh vừa khoá trái cửa.
"Chà...anh hôm nay quả thật khiến tôi bất ngờ đấy! Làm sao quen được cô bé thế?"
"Haha, nào có gì khó, cô ta ấy à..."
Hắn thậm chí cảm nhận được tim anh bị kích thích đập mạnh điên cuồng, hai tay bám vào vai hắn lạnh lẽo, cơ thể đơn bạc của anh rúc lại, hắn lạnh lùng cười tự giễu, thì ra anh đối với chuyện này vẫn còn bài xích như vậy.
Mãi đến khi giọng của hai người kia xa dần, hắn chậm rãi tách môi ra.
"Hạ Nghiêm Kỳ, cố gắng cùng anh hảo hợp anh lại không muốn, ba lần bảy lượt thách thức tôi, cưỡng ép anh cũng bị anh chán ghét, ngoan ngoãn phục tùng anh cũng bị anh chán ghét, ha, sao tôi phải nhẫn nhịn nữa nhỉ? Anh nói xem, có phải vì tôi đã cho anh quá nhiều quyền hạn nên anh đánh giá tôi thấp như vậy?" Hắn cười gằn, trước đôi mắt phức tạp của anh hắn càng cười càng điên dại, hai tay vẫn ép anh trong lồng ngực, nhất quyết không nhượng bộ. "Cái gì mà không xứng? Căn bản là anh đang viện cớ! Còn cái gì quan trọng hơn yêu thương của anh? Còn cái gì xứng đáng để tôi theo đuổi hơn? Anh nói a?!"
"Cậu uống say rồi! Buông tôi ra!" Anh cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng từ trong giọng cười điên loạn của hắn, dùng hết sức đẩy cơ thể cường tráng của hắn ra.
Tần Vũ Thiên hừ một tiếng, nắm chặt hai đầu vai anh áp vào tường, thâm trầm nói:
"Tôi nói cho anh biết, ngày đó tôi rời đi không có nghĩa tôi từ bỏ, thứ tôi muốn có, đừng ai mong có thể ngăn tôi chiếm hữu, Tần Phỉ chết rồi lại càng tốt, nhưng cho dù có mười hay một trăm Tần Phỉ cũng không thể cản trở được tôi. Bây giờ tôi đã không giống trước kia,...ít nhất đã đủ năng lực giữ chặt anh. Thầy Hạ..."
Âm cuối vừa dứt, Hạ Nghiêm Kỳ đã bị giáng một cú sau gáy bất tỉnh, còn chưa kịp sợ hãi trước cái nhếch môi đầy tà ác của hắn.
#Robot: Aiz dự định H xong rồi nhanh chóng hoàn truyện đấy, nhưng cứ cảm thấy thiếu chút kích thích, cho nên là /cười/ thêm chút ngược thân nhé các baby? Huyhuy ta còn hiền chán, à, vẫn còn một số bí mật kinh thiên động địa ẩn giấu bên trong, chẳng biết có ai để ý hay không? Có lẽ t nên bơi trở về mấy chương đầu để sửa đổi một số chi tiết cho phù hợp -.-
Quan trọng hơn, ngày mai thi bữa cuối, viết luôn chương mới cho các tềnh iu nè! Vui không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...