"Thầy từng đến đây sao?" Hắn vuột miệng hỏi.
Từ trước đến nay hắn đều như vậy, cái gì nghĩ trong lòng cũng có thể thẳng thắn nói ra, duy có anh luôn che che giấu giấu, nội liễm vô cùng.
Y như hắn nghĩ, Hạ Nghiêm Kỳ trầm mặc không nói, vẫn nghiêm chỉnh ngồi nhìn cửa sổ từ nãy đến giờ.
Hắn thấy vậy cũng không hỏi nữa, tiếp tục ăn. Lạc lẽo suốt một lúc, sau đó cũng không còn chút khẩu vị, hắn đứng lên vứt hợp cơm ăn được một nữa vào thùng rác, Hạ Nghiêm Kỳ cuối cùng chịu nhìn hắn, chau mày nói:"Ăn ít như vậy sao có thể khỏe?"
Hắn chầm chậm đặt cơm xuống:"Tôi ăn không vào."
"Cũng phải cố nuốt vào, hoặc nấu chút cháo..."
"Thầy đừng như vậy nữa, sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy!" Hắn đột nhiên ngắt lời anh.
Trong lòng một mảnh cuồn cuộn ấm áp, lại một mảnh lạnh lẽo mệt mỏi, loại tư vị gì khó nuốt trôi thế này!
"...Xin lỗi!" Sau một hồi lâu lặng nhìn hắn, anh mới nói tiếp. "Cậu bảo trọng sức khoẻ. Cậu đã trưởng thành rồi! Nên biết quan tâm đến bản thân mình hơn mới tốt."
Hắn cười khổ lắc đầu. Thiên ngôn vạn ngữ xoay mòng trong đầu không biết phải mở lời như thế nào mới được.
"Thầy vẫn như vậy, từ trước tới giờ đều khó hiểu. Tôi không thể nào hiểu được. Thầy rốt cuộc xem tôi là cái gì. Học trò? Tình nhân? Hay con cẩu nuôi trong nhà tùy thời chơi đùa? Không biết nữa, thật mệt,..."
Trước mặt hắn Hạ Nghiêm Kỳ há miệng muốn nói lại thôi, hắn càng nhìn chằm chằm vào anh, từ trong lòng hy vọng anh có thể nói cho hắn biết, anh vẫn luôn coi trọng và yêu thích hắn, dù anh chỉ có một chút cảm giác, hoặc giả vờ có cảm giác thôi cũng được.
"...tôi không nghĩ khiến cậu khổ sở như vậy. Tần Vũ Thiên, cho dù trước kia chúng ta phát sinh chuyện gì, cậu phải hiểu, có một số chuyện, không thể không theo quy luật mà làm, dù không hề nguyện ý, cũng đã định sẵn không thể nghịch chuyển. Cậu sẽ hiểu trong một ngày nào đó, và rồi ngộ cảm của cậu cũng sẽ biến mất,...tôi về đây!"
Anh đứng dậy, với bàn tay gầy còm lấy cái áo khoác cạnh hắn, hơi thở nhàn nhạt mùi cafe pha chút sữa quen thuộc thoáng qua trên mũi. Da đầu hắn run lên, tứ chi như bị dòng điện vô hình kích động trở nên rối loạn.
Hắn nghĩ đến anh sẽ rời đi mang theo hơi ấm cùng hương vị hắn yêu thích, Tần Vũ Thiên bỗng nhiên thấy kinh hoảng, hắn nhảy dựng lên nắm lấy tay anh.
"Đừng..." Ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu nhập nhoèn hơi nước, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu của anh như nắm lấy sợi dây sinh mệnh giữa vực sâu thăm thẳm, nắm chặt không buông.
Có lẽ bộ dạng chật vật của hắn khiến anh mềm lòng, mà hắn cũng chỉ cần sự mềm lòng như thế, đối với anh, hắn không dám đòi hỏi quá nhiều...trong một khắc ấy hắn đã nghĩ, chỉ cần anh đồng ý ở lại là tốt rồi.
"Buông ra, tôi...muốn đi tắm..." Anh đưa ánh mắt hơi cau nhẹ khó xử nhìn xoáy vào mắt hắn, lát sau không giãy giụa phản khán nữa, trầm thấp nói.
Hắn lộ ra tia mừng rỡ nhỏ bé mơ hồ, cười gượng một tiếng, buông tay anh. Hắn nhìn anh bỏ vào nhà tắm, cánh cửa vừa đóng lại hắn liền thở phào một hơi, hôm nay có anh, chắc sẽ không cô đơn nữa rồi.
Hắn nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng...hắn cùng anh như vậy, càng nghĩ hắn càng thấy chua xót, dứt khoác không nghĩ nửa, lau mặt trở về phòng.
Trời ngả về chiều, cơn mưa theo lẽ thường kéo đến, mang theo biết bao u khuất buồn tủi, hắn nhìn màn mưa xám xịt, trong lòng cũng nặng trĩu.
Hắn lại nghĩ, nếu như sau này không còn gặp lại anh nữa, hắn phải tiếp tục đi con đường này như thế nào?
Có điều hắn chắc chắn rằng, hắn sẽ lại tiếp tục cô độc đơn lẻ, cũng có lẽ khó chịu hơn cả trước kia nhiều, như hắn hiện tại chỉ xa anh vài phút liền thấy sợ hãi, tuởng tượng một ngày nào đó không thể cùng anh một chỗ nữa...
Đứng trước cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, bên trong mơ hồ nghe tiếng nước chảy róc rách, hắn bỗng nhiên nâng khóe môi cười nhè nhẹ, nhớ đến ngày trước đã từng cùng anh nồng nhiệt ân ái trong căn phòng này, cả hai bất chấp tất cả rong rủi trong cơn mê tình dục, chẳng cần lo lắng tương lai cùng thân phận, chỉ có khoái cảm cao trào cùng đối phương đi đến tiên cảnh mỹ mãn.
Bất giác giơ tay lên gõ ba cái, tiếng nước bên trong liền ngừng lại, anh nhẹ giọng hỏi. "Có chuyện gì?"
"Tôi...mang khăn vào cho anh." Giống như lần đó dụ dỗ anh, hắn giọng mang ý cười nói với người bên trong.
Hạ Nghiêm Kỳ im lặng thêm một lát liền mở cửa. Thân thể vốn gầy gò nay lại càng ốm yếu đáng thương hơn, hắn nhìn mà khổ sở, uổng công hắn vỗ béo anh bấy lâu, chỉ qua mấy tuần không gặp anh đã trở thành cái dạng ma quỷ gì rồi?
Vươn tay chạm lên cái cằm thon gọn của anh, hắn lại tiếp tục vở kịch lần trước đã diễn, lời kịch vẫn giống y như vậy, nhưng thanh âm thốt lên lại không như trước hưng phấn mãnh liệt, một cỗ tư vị chua xót không ngừng lan tràn.
"Thầy ốm đến độ nào rồi, mỗi lần ôm thầy đều bị xương của thầy ép đau. Sau này...phải chăm thầy cho béo hơn mới được."
Hạ Nghiêm Kỳ nhìn hắn há mồm kinh ngạc, hai mắt đều đỏ hoe nhoè lệ, anh ngơ ngác hồi lâu, nhìn đôi mắt lộ rõ thần sắc thất lạc đau đớn của anh, hắn liền không nhịn được thương tiếc, đưa tay lên môi nhẹ xuỳ một tiếng, đáp lại anh bằng một ánh mắt chờ mong thích thú, dường như anh hiểu được, sau một lát mê mê tỉnh tỉnh mới phối hợp nói.
"Cậu câm miệng! Nếu không thoải mái thì đừng ôm nữa!"
Chẳng hiểu sao, cả hai cứ như vậy trở về quá khứ đẹp đẽ khi xưa, ngươi xướng ta tùy, mỗi người một câu diễn lại một vở kịch tình ái.
Chỉ là chút cảm giác ấm áp hạnh phúc khi xưa cũng không còn nguyên vẹn nữa, một mảnh lạnh tanh khổ sở cùng đau đớn không nói nên lời.
Hắn đặt bàn tay lên cái eo nhỏ nhắn, khe khẽ thì thầm vào vành tai anh. "Tôi sao có thể không ôm anh nữa? Dù thấy khó chịu một chút nhưng...cái lỗ này thực sự dùng được rất tốt, chỗ này mềm mại thôi là đủ rồi!"
"Vô sỉ!" Anh cắn răng đè lại thanh âm run rẩy sắp khóc, mày nhăn lại một đường nhìn hắn. "Cậu cũng chỉ muốn làm thôi chứ gì? Nam nhân một chút thẳng thắn cũng không có!"
"A phải, thẳng thắn như thầy vậy! Hảo hảo hảo, vậy tối nay tôi tới! Có được không?"
"...tùy cậu! Tôi...ân..." Anh bỗng nhiên nấc một tiếng, chống đỡ không nổi nữa, úp mặt lên vai hắn run rẩy thấp giọng khóc rưng rức, cả cơ thể trần truồng rúc vào trong lòng hắn, run lên vì lạnh.
Hắn đau lòng ôm lấy anh, thở dài:"Thầy làm sao vậy? Không phải như thế nha, thầy nói:'Tôi ngày mai có tiết sáng rồi, không làm!' tôi sẽ nói:'Ngày mai không có tiết nào cả, tôi xem lịch rồi! Ngoan, để lão công yêu thương anh!' Rồi thầy nói:'Ai muốn cậu làm lão công? Tôi...' Sau đó tôi lại nói..."
Bỗng nhiên anh vùng ra khỏi cái ôm của hắn, che miệng hắn lại, anh lắc đầu thều thào. "Đừng nói nữa...Tần Vũ Thiên...tôi xin cậu..."
Hắn phì cười, một nụ cười tồi tệ khó coi nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm của hắn. Nắm lấy bàn tay lạnh cứng của anh, hắn hôn nhẹ lên những ngón tay thon thả của người nhà giáo, lại nói: "Tôi chưa bao giờ trách anh..."
"Xin lỗi! Tần Vũ Thiên! Tôi không hề muốn như vậy! Tôi chẳng biết phải làm sao cả! Cậu nói cho tôi biết đi! Tôi phải làm sao với cậu, với Tần Phỉ đây?" Anh gần như hoảng hốt ôm lấy đầu, lưng tựa vào tường trượt dần xuống dưới.
"..." Trầm mặc một lúc, hắn đặt cái đầu của anh lên vai, ôn nhu hết mức xoa lên lưng anh, mong có thể vì anh xoa dịu một chút khổ sở. Nhìn anh như vậy, hắn rất đau lòng..."Cho tôi một lần cuối cùng. Được không?"
Hắn vừa nói xong, người trong lòng liền cứng đờ, nắm chặt lưng áo của hắn, vùi đầu vào bả vai hắn càng sâu hơn, khẽ gật đầu.
Tần Vũ Thiên không nói thêm một lời bế anh lên, bước đi chậm rãi trở về phòng.
Đúng vậy, lần cuối cùng. Hắn tự mình nhắc nhở bản thân phải ghi nhớ và trân trọng từng giây từng phút này, mãi mãi ghi tạc trong lòng.
Đi ngang qua cửa sổ, hắn dừng lại một chút, nhìn hai nhánh hoa lan vẫn còn tươi tốt đặt cạnh nhau trong cái chậu nhỏ, môi giương lên mạt cười nhàn nhạt. Anh quả nhiên đã đến đây, điều này khiến lòng hắn thoải mái không ít...
"Thầy Hạ..." Hắn đặt anh lên giường, hôn nhẹ lên môi anh thì thầm một tiếng.
Hạ Nghiêm Kỳ hai má ửng đỏ, gương mặt động tình quen thuộc gần ngay trước mắt, hắn tham lam hôn lên má, lên trán, rồi vành tai, chóp mũi, mỗi một nơi đều âu yếm một lần, Hạ Nghiêm Kỳ không như lúc trước mắng hắn làm việc thừa thãi làm anh ngượng muốn chết, anh nằm yên ngoan ngoãn hưởng thụ khoái cảm hắn mang lại.
Hoá ra, ý nghĩa của hai chữ 'cuối cùng' lại có công hiệu thần kỳ như vậy...nếu có thật nhiều lần cuối cùng thì tốt quá...hắn thầm nghĩ như thế.
Tiền diễn thật lâu, lại triền miên thật lâu, khoái cảm tựa thủy triều dâng mãi không ngừng, dần dần cuống đi lý trí của cả hai vào đáy sâu đại dương, chừa lại sự điên cuồng khát vọng chiếm hữu, hoan ái suốt một đêm.
Tình cảm, loại sự tình khó nắm bắt này chung quy không ngoại lệ một ai.
Biết rằng yêu, nhưng không đủ khả năng cùng dũng khí, yêu cũng không còn là yêu nữa.
Biết là hận, chỉ là nghĩ đến đối phương liền chỉ hận không thể yêu y nhiều hơn nhiều hơn nữa, đừng nói có thể hận, ngay cả ngừng yêu y cũng không thể làm được.
loại tình cảm điên cuồng này sớm bức hắn đến rối loạn tinh thần rồi.
:v xin lỗi vì ém thịt...
:v xin lỗi vì ra truyện quá trễ.
:v nói thật, t vừa viết mà vừa run rẩy run rẩy...ôi mẹ ơi t cứ sợ ngược quá nên đã chăm chế rồi...nào ngờ đọc lại vẫn -.- cảm thấy mình ÁC vãi...
#robot tag: supermansoaithancuto
Jun-bienthai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...