Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Tag: Jun-bienthai

supermansoaithancuto

Sau một tháng khó khăn nhồi nhét, cuối cùng một đống kiến thức lộn xộn cũng cơ bản nằm trong đầu Tần Vũ Thiên. Hắn có chút hối hận, trước kia bản thân đã quá khinh thường sự hung tàn của đống lý thuyết này rồi.

May mắn hắn quay đầu hướng thiện kịp thời, vớt vác lại một ít kỹ năng, lúc làm bài thi cũng không tới nỗi vò đầu bức tóc, ù ù cạc cạc.

Nói đến, hôm nay là ngày thi cuối cùng của sinh viên năm hai. Hạ Nghiêm Kỳ vừa vặn gác thi tại phòng của hắn, nói không khẩn trương thì chính là nói dối. Tần Vũ Thiên tối qua còn ngủ quên trên bàn sách, nằm mơ thấy mình thi rớt bị anh xiên lên nướng...thật sự là một giấc mơ doạ người nha! Mặc dù biết anh sẽ không thể một phát biến thành con quỷ có đuôi nhọn, hai cái sừng dê, đôi mắt ác ma đỏ lửa,...thế nhưng, thế nhưng lời anh nói trong mơ...dám không đậu? Liền cắt xxx của cậu nướng nướng...

Ah! Hắn thật bị doạ không nhỏ đây!

Thái độ nghiêm trang lạnh lùng thì không nói đi, lúc đi ngang bàn của hắn còn cố ý dừng lại gõ ba cái thị uy, đúng là làm kẻ khác rùng mình. Ý tứ rõ ràng bảo hắn phải thành thật một chút, còn phải vừa thành thật vừa thành công, nếu không...hắn thật không dám tưởng tượng.

Nhìn nhìn, hắn bất ngờ mắt đối mắt với anh, giây phút ấy không còn chút sợ hãi nào, Tần Vũ Thiên thở phào một hơi, anh vẫn còn nguyên vẹn một Hạ Nghiêm Kỳ ôn nhu điềm đạm đáng yêu a, hắn là áp lực quá lớn đầu óc mụ mị luôn rồi.

Anh cho hắn một ánh mắt khích lệ rồi đi tiếp. Hắn nhìn thấy, môi giương lên cười cười ngây ngốc. Vì ánh mắt ấy, thời gian qua hắn có chịu khổ một chút cũng không sao.

Huống hồ hắn đã cố gắng suốt mấy tuần ôn thi rồi, nếu còn không đậu, chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt. Nhất là mất mặt trước mặt anh lại càng không thể được, hắn hạ quyết tâm phải đạt điểm cao trong môn toán!

Thật kỳ diệu, hắn ước gì sẽ được anh khen ngợi, thậm chí là tán thưởng, dựa vào ao ước đó, hắn luôn cố gắng làm tốt hơn, ngay cả những việc trước kia hắn chưa từng làm hay rất ghét cũng phải làm! Cho đến hiện tại chưa có môn thi nào làm khó được hắn cả.

Sau khi rời phòng thi, Tần Vũ Thiên hứng khởi kỳ lạ, nguyên một ngày hôm đó hắn kéo anh đi chơi hết chỗ này đến chỗ kia, từ khu vui chơi, công viên nước đến sở thú, rồi đến rạp phim. Cứ như một tội phạm vừa mới ra tù, mong nhớ sinh hoạt tự do đến muốn điên loạn đầu óc.

Anh bất đắc dĩ cười cười đi theo đứa trẻ to xác như hắn, luôn dùng thái độ không lạnh không nóng mà ngầm dung túng hắn, mặc kệ hắn trẻ con đến mức nào cũng không lên tiếng.


Lúc hai người mệt đến rã rời không thể đi tiếp được nữa, hắn mới ghé lại một nhà hàng nhỏ ăn bữa tối. Tần Vũ Thiên đặc biệt cao hứng, liên tục nói nói cười cười, chủ đề từ nơi này phóng tới chỗ kia, nói mãi không hết. Ngược lại, càng nói càng hăng say.

Mồ hôi thấm ướt trên trán được anh lau đi, hắn nhe hàm răng trắng tinh cười cười, cũng rút khăn giấy lau cho anh.

"Hôm nay vui chứ?"

"À, có chút chút! Còn cậu thì trông thật sự rất vui vẻ nhỉ?"

"Tất nhiên! Anh không biết để vượt qua kỳ thi tôi đã phải luyện kim đan hộ thân vững mạnh cỡ nào, tinh thần sắt thép cỡ nào mới có thể không bị chúng đánh cho sấp mặt.."

Đại khái chính là hắn ba hoa về chuyện mình đã hoàn thành tốt toàn bột khoá thi, không giống trước kia muốn làm bao nhiêu thì làm, làm không được trực tiếp quăng sang một bên, dù không đến nỗi đội sổ nhưng điểm số không được hơn sáu mươi, quá nát!

Thấy hắn vui vẻ, anh cũng không tiện ngắt lời, chăm chú nghe, đôi lúc nhàn nhạt ứng một tiếng, đối hắn nở nụ cười.

Hắn cũng không mong cầu xa vời, được ở cạnh anh, được xem anh phản ứng lại, với hắn đã quá viên mãn rồi. Ít ra so với bị làm lơ, so với bọn nam sinh bình thường, hắn đã rất may mắn rồi.

"Thầy Hạ, tôi có một chuyện vui và một chuyện buồn muốn nói với anh..." Hắn gõ gõ cái thìa trên bàn, chầm chậm nói. Thái độ đùa cợt vừa rồi thoáng cái biến mất.

Hạ Nghiêm Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc, rất hiếm khi hắn nghiêm túc đến như vậy, khiến anh có chút gì đó...gọi là không dám tin thì phải.

Anh ngẩng đầu hỏi. "Có chuyện gì?"

Hắn cười gượng nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm sau lớp mắt kính, nhìn thấu sự thờ ơ của anh. Sau một lát hắn mới gom đủ can đảm, vui vẻ nói.


"Tôi...đã tìm ra trụ sở cho 'Hữu Ái' rồi. Chỉ cần bỏ ra tiền lương mướn thêm thành viên nữa là được! Một số khách hàng trước kia tôi đã từng giao dịch, có trao đổi cách liên hệ, sau khi khai trương có thể nhanh chóng bắt tay vào làm việc, đơn hàng đã có sẵn..."

"Thật sao?" Anh tăng thêm độ vui vẻ, nhưng cũng không khá hơn là bao, chỉ nhìn hắn cười cười rồi lại tiếp tục ăn.

Hắn có chút mất mát rũ mi mắt tinh tế, rõ một bộ uỷ khuất, như tiểu cẩu bị chủ nhân bỏ rơi rầu rĩ mất mát, chợt hắn nghe anh lên tiếng.

"Thật sự tôi rất khâm phục cậu. Không có sinh viên năm hai nào làm được như cậu vậy. Ít ra ngoài cậu tôi chưa thấy ai..."

Mắt hắn lập loè ánh sáng kinh hỉ, cười hắc hắc, bàn tay bấu víu cánh tay của anh chân thành nói.

"Tôi thật sự cao hứng nha, anh vừa khen tôi đúng không? Thầy Hạ, anh khen tôi thêm lần nữa đi!"

Anh trợn mắt lườm cái tên vô sỉ mặt dày kia một cái, nhìn thế nào thì cái dáng vẻ thân hình cao khoẻ như hắn đi làm nũng như trẻ con cũng không thể nhìn nổi, cảm giác rất (ba chấm)...

Tần Vũ Thiên được bạc liền tham vàng, thao thao bất tuyệt kể lễ chuyện tốt của mình, chỉ cầu anh lại lần nữa cao hứng cho hắn thêm mấy lời dễ nghe.

Thật ra, chính hắn đang cố ý bày ra cái biểu hiện này, bởi vì hắn không muốn nói ra chuyện đó. Suy cho cùng, hắn không đành lòng, không muốn cùng Hạ Nghiêm Kỳ tách ra, cho dù là vì lý do gì, hắn nhất định không thể rời khỏi anh, cuộc sống của hắn hiện tại không thể thiếu Hạ Nghiêm Kỳ, nói hắn đã lệ thuộc vào anh cũng không có gì sai cả, chính là hắn rất nguyện ý!

Đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên điện thoại inh ỏi reo lên. Hạ Nghiêm Kỳ mở điện thoại, nhìn hắn một cái rồi đứng lên đi ra ngoài.

"Xin lỗi. Cậu chờ một chút..."

"..." Hắn cụt hứng ngồi nhìn theo, đôi đũa trong tay xỏ xỏ thức ăn vài cái, ỉu xìu buông xuống, hắn biết anh lại đi nghe ₫iện thoại của Tần Phỉ, bởi vì chỉ khi Tần Phỉ gọi đến anh mới né tránh hắn như vậy.


Lẳng lặng giương khóe môi cười lạnh một tiếng. Trong lòng âm thầm tự giễu: a ít ra trước mặt kẻ thứ ba anh còn biết che giấu, biết tôn trọng. Hắn nên khóc? Hay là nên cười?

Càng suy nghĩ, đầu càng đau ong ong, tim cũng quặn lại thắt chặt đau đớn. Cái gì đó trong tim hắn đang chuyển động, mang theo ma sát sắc bén, rạch từng đường một bén nhọn rõ máu.

Hạ Nghiêm Kỳ nhận điện thoại xong liền quay trở vào, gấp gáp lấy áo khoác lên, bộ dạng vội vã cùng lo lắng, áy náy nhìn hắn nói một tiếng xin lỗi, sau đó liền ly khai.

Không ngoảnh lại một lần.

Hắn nâng lên bàn tay run rẩy, bàn cơm còn dang dở, cái bát anh vừa nãy từng dùng qua thoáng chốc lạnh lẽo, dường như từ đầu đến cuối nơi đó chưa từng có người, từ đầu đến cuối, nơi này chỉ có hắn, đơn độc.

Tâm hắn siết lại, từng trận bão tố gào thét trong đầu khát khao được hắn tống ra ngoài, cơn phẫn nộ cùng thương tâm cứ thế lấn tận xương tủy. Mất hết lý trí, hắn đứng lên xô ngã một bàn ăn phong phú xuống đất, bỏ lại mấy tờ tiền lớn, mặc kệ những ánh mắt kỳ dị xung quanh, vừa cắn răng nén giận vừa giậm bước một mạch chạy ra ngoài.

Hắn chạy bộ thật lâu, dù hai chân đi cả ngày đã mỏi nhừ không đi tiếp được nữa, hắn vẫn cứ chạy, chạy không nổi nữa hắn đi từng bước, đến lúc đi không nổi nữa, hắn mới rũ rượi ngồi gục ở ven đường.

Anh vẫn không thể cho hắn ấm áp trọn vẹn, anh không thể tạo ra cho hắn cảm giác yêu thương đầy đặng, anh vẫn sẽ không bao giờ...thuộc về hắn. Hắn ngồi đó, hai mắt mơ hồ nhìn bóng đêm tịch mịch.

Một ngày vốn dĩ vui vẻ mĩ mãn, hiện tại cứ như vậy vì một cú điện thoại mà hỏng bét. Hắn hiện tại không biết nên hận Tần Phỉ, hay là hận anh...nghĩ cũng biết, hắn không thể hận anh. Sau lần xung đột trên sân thượng, anh không hận hắn thì thôi, hắn theo đuổi lấy lòng anh còn không kịp.

Còn Tần Phỉ, hận! Hắn hận lắm! Thế nhưng nữ nhân này chung quy cũng là chị hắn, chị ruột sống cùng hắn suốt mười mấy năm, dù thế nào, nghĩ đến thời gian tươi đẹp chung sống ấy, cô ta dịu dàng biết bao, thuần khiết biết bao, hắn muốn hận tiếp cũng hận không nổi.

Chung quy lại, vẫn là hận chính mình. Hắn sai, từ đầu, hắn đã sai.

Cho đến khi về đến nhà, hắn nhận được tin nhắn của anh, anh nói Tần Phỉ xảy ra chuyện, anh đến xem, bây giờ đã tốt rồi. Anh còn nói: 'thực xin lỗi!'

Hắn câu khóe miệng cười khổ. Hắn cần anh 'thực xin lỗi' sao?

Thật ra, cái hắn cần...anh làm sao có thể cho hắn. Tần Vũ Thiên cảm thấy rất mệt mỏi, hắn không muốn nghĩ đến, hắn không dám nghĩ đến, thậm chí, hắn sợ phải nghĩ đến điều đó.

Mấy ngày sau Hạ Nghiêm Kỳ rất ít khi xuất hiện, anh và hắn gặp nhau chưa đến mười phút đã có người gọi đi, hắn buồn chán đi loanh quanh quậy phá, quán net, ₫i bar, quán rượu,...mỗi nơi đều ghé một lần. Nhưng không chỗ nào có thể cầm chân hắn lại quá một tiếng, bởi vì niềm hứng thú say mê của hắn hiện tại không còn ở chỗ này, hay là...do cái đầu của hắn đã nhuộm đen, không còn 'hợp phong thủy' với nơi này nữa?


Có lúc hắn hỏi anh bận cái gì, Hạ Nghiêm Kỳ chỉ thở dài ảm đạm nói:"Tần Phỉ không khoẻ, gần đây rất không ổn,...tôi không thể không lo lắng được, cậu...muốn đến thăm một lát chứ? Gặp cậu có lẽ tiểu Phỉ sẽ khá hơn."

Hắn kiềm nén thanh âm chua chát giận dữ của mình, nhỏ nhẹ cự tuyệt. Xong, từ đó hắn không gọi cho anh nữa, hắn cần có một khoảng thời gian bình ổn lại cơn sóng gió trong lòng, lúc này thân cận với anh, hắn sợ mình lại giống lúc trước...

Thời gian như con dao sắt bén, dứt khoác tuyệt tình, thoáng một cái hắn đã không liên lạc với anh được hai tuần rồi. Hôm nay bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh, mặc dù chỉ nói vài tiếng hỏi thăm ngắn gọn, còn nói Tần Phỉ đã khoẻ hơn một chút, anh sẽ về nhà và sớm quay lại. Bảo hắn chờ anh, còn có nhớ xem giấy báo điểm thi vừa mới phát xuống.

Hắn nghe điện thoại xong tâm tình vô cùng phớn phở, nhanh chóng theo lời anh đi nhận giấy báo điểm. Thời điểm nhận giấy, hắn không kiềm nén nổi vui mừng cùng hưng phấn, tất cả tâm tình hai tuần qua có bao nhiêu u khuất đều bị hắn gạt phăng ra khỏi đầu. Toán học thế mà hắn được đến 80 điểm, càng nghĩ càng thấy xoắn xuýt không thôi.

Hắn cầm giấy báo điểm với tâm trạng tự hào, tựa như đứa trẻ muốn khoe khoang với phụ huynh mà đi tìm Hạ Nghiêm Kỳ. Trong đầu cứ mường tượng ra đủ loại viễn cảnh anh sẽ làm gì khi thấy tờ giấy này, chắc hẳn rất vui vẻ. Nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Hạ Nghiêm Kỳ đâu. Hắn nhớ tới, anh bảo hôm nay sẽ tới trường, nhưng không nói khi nào sẽ tới, thật là làm hắn bồn chồn, giãy dụa suy nghĩ một hồi hắn quyết định về thay đồ rồi đi thẳng đến nhà anh.

Chọn một bộ kín đáo sạch sẽ, hắn vui sướng ngâm một khúc ca, lại mang theo một số tiền, ý đồ cùng anh ăn mừng một trận.

Hắn cứ nghĩ rằng, bản thân đã nếm đủ tư vị thất vọng khổ sở rồi, nghĩ rằng sẽ không còn điều gì có thể làm hắn đau đớn hơn nữa.

Nhưng hắn sai rồi, lão thiên gia chung quy rất tàn nhẫn, nào có chuyện cho hắn dễ dàng khép lại miệng vết thương đang rỉ máu như vậy?

Nhấn chuông ba cái như thường lệ, tim hắn hồi hộp vô cùng, thậm chí hai má còn ẩn ẩn vết hồng hồng, một lát sau không thấy ai mở cửa, hắn nhấn thêm ba cái, nghĩ nếu anh chưa ra mở cửa, hắn sẽ lập tức đi đến trường tìm anh.

"Tới ngay!" Ngoài ý muốn, bên trong phát ra tiếng nói to của nữ nhân, hơn nữa thanh âm còn cực kì quen thuộc.

A cảm giác này...vì sao lại...khó chịu đến vậy.

Bao lần nó chợt loé lên, toàn bộ tâm can đều như cuộn trào xoay vòng trong ngực, tựa như ai đó dùng dao vừa chặt vừa khuấy trộn lung tung, đau đến mức nói không nên lời.

Thời điểm Tần Phỉ mở cửa ra, hắn đã gần như chết lặng, tâm lạnh buốt, chân tay cứng đờ khe khẽ run.

#robot: Nhan đề của chương là t dùng nghĩa bóng. =)) ai hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi. =)) cơ mà ngược công cứ thấy thích thích sao ấy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui