Kể từ bữa tối ngày hôm ấy, quan hệ của cả hai mạc danh kỳ diệu trở nên mềm mỏng hòa hảo hơn rất nhiều.
Tần Vũ Thiên thường mời anh đến nhà ăn tối, sợ anh sẽ cự tuyệt, hắn còn tốt bụng đề ra một điều kiện: Anh phải dạy kèm cho hắn môn toán để vượt qua kì thi sắp tới.
Hạ Nghiêm Kỳ biết hắn tính toán lợi lộc hơn thiệt so với mình cao siêu rất nhiều, cho nên không thèm bàn cãi tranh luận liền đồng ý. Thậm chí anh còn hào sảng hơn nữa, đề nghị hắn đến nhà riêng của mình ở thành phố này, với điều kiện nhuộm lại cái đầu chói mắt khó nhìn kia đi, hắn liền vui vẻ đáp ứng. Cả hai coi như sòng phẳng công bằng.
Ngoài trời, tiếng ve thỉnh thoảng rì rầm từng trận rạo rực, cái nóng tuỳ tiện lướt ngang, vậy mà mùa thu xanh trong vắt đã gần như lụi tàn, mùa hạ nồng nhiệt đã bắt đầu lộ diện. Kỳ thi rất nhanh đã đến gần, sinh viên lục tục ôn luyện để chuẩn bị cho một mùa hè sảng khoái.
Tần Vũ Thiên không đi làm thêm ở quán ăn nọ nữa, thời gian biểu của hắn đã chật khít những môn học mà Hạ Nghiêm Kỳ bắt buộc hắn phải chú ý, hắn sợ mình sẽ chịu không nổi bị thần kinh mất, sáng học a, trưa học a, chiều học a, ngay cả tối cũng phải học và học,...mặc dù học thời gian càng dài có thể có càng nhiều cơ hội thân cận anh, thế nhưng mà hắn nào phải thần thánh đâu! Huống hồ não bộ của hắn suy cho cùng cũng có mức tiêu chuẩn có thể tiếp thu, ai biết nhồi quá nhiều có bị ngộ độc kiến thức hay không?
Nghĩ thế, cuối cùng hắn bỏ vào thời gian biểu một vài lỗ trống, đề hai chữ to đùng: "HƯỞNG-LẠC". Mặc dù khi bị Hạ Nghiêm Kỳ biết, anh liền ép uổng hắn nhét thêm vài môn học quan trọng nữa, nhưng thời gian biểu của hắn vẫn là thế: Một ngày 6 tiếng học, 6 tiếng nghỉ, còn lại chính là ăn ngủ.
Hạ Nghiêm Kỳ nói không được cũng đành làm lơ.
Đưa vào thực tế một thời gian, vậy mà có hiệu quả, anh không có lý do gì để bắt bẻ hắn nên cũng không còn nhắc tới nữa.
Chỉ có điều dạo gần đây, hay nói chính xác hơn là từ lúc hắn bỏ việc, Tần Vũ Thiên hay thức đến khuya để mài mò trước máy vi tính. Thái độ nghiêm túc chững chạc không giống như đang chơi game này nọ, một lần ở lại qua đêm, Hạ Nghiêm Kỳ lại thấy hắn như vậy, anh thật sự không nén nổi tò mò.
Qua thời gian hơn nữa năm quen biết, với quan hệ không xa không gần của hai người anh không còn khách sáo khuông rỗng nữa, dùng thái độ quan tâm hỏi.
"Cậu xem cái gì chăm chú như vậy? Rất quan trọng sao?"
Hắn cũng quen với sự thân thiết này, tươi cười đặt chuột trở lại, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ bất cần khinh miệt cuộc đời lúc này tràn ngập ánh sáng thuần hậu, trong veo và tinh nghịch, nhưng không khó nhìn thấy một tia thành thục và ổn trọng mơ hồ ẩn hiện. Hắn nói: "Tôi đang kiếm tiền nha! Tôi đã nói sẽ nuôi thầy rồi còn gì?"
Hắn nhanh chóng kéo chuột mở ra một trang web, đắc ý dạt dào đem cho anh coi bảng kế hoạch của mình.
Hạ Nghiêm Kỳ đang sấy tóc bên cạnh đưa mắt nhìn sang. Đó là một web nhận làm quảng cáo, loại việc làm online này tuy có nhiều cơ hội kiếm tiền nhưng rất khó thực hiện, không những cần phải có cơ sở nhân lực, tiền vốn đầu tư là không thể thiếu, hơn nữa còn phải có đủ dũng cảm để mạo hiểm, việc làm quảng cáo trên mạng thật sự không phải chuyện đơn giản đối với một thằng nhóc mới đôi mươi!
Thế mà hắn làm được! Xem ra thực lực không tồi.
Nhìn hai chữ đề màu đỏ nổi bật trên màn hình, bỗng dưng cảm thấy có gì đó rất thành tựu. 'Hữu Ái'...anh nhìn dòng chữ này lại có chút mơ hồ, ngơ ngẩn một lúc lâu.
Vì sao lại là hữu ái?
Thấy Hạ Nghiêm Kỳ tỏ vẻ không tin được nhìn hắn. Tần Vũ Thiên sớm đắc ý, hiện tại được một phen phồng mũi vểnh cao đầu. Dường như nhìn ra nghi vấn của anh, hắn cười phì, dõng dạc nói, thanh âm nhu hoà khác thường, tựa như một nhà lãnh đạo đang trình bày luận án trước nhân viên.
"Tôi đã tích được một số vốn trong ba năm qua, anh biết không, mua bán cổ phiếu và trái phiếu thật ra nếu biết tận dụng thì rất có lợi, tôi may mắn gom được một khoảng khá ổn! Hữa Ái a, hì hì, thật ra là trong lúc huyết khí dâng trào, tôi nghĩ tới quan hệ của chúng ta, anh đối với tôi có thể là không phải tình yêu, nhưng tôi đối với anh chính là có tình cảm, cho dù sau này thế nào, tôi vẫn sẽ làm cho mối quan hệ này phát triển, yêu hay không yêu không quan trọng, chính là hữu ái a! Tôi có thể nuôi anh mà đúng không? Bao giờ tôi thành đạt, anh nhất định phải gả mình cho tôi nha?"
"..." Hạ Nghiêm Kỳ hơi ngẩng ra một lát, nghe hắn nói tới câu 'gả cho' hai má liền nóng lên đỏ ửng, không biết là tức giận hay xấu hổ, anh hừ một tiếng bỏ đi.
"Kiếm được tiền cũng tốt, nhưng cũng phải biết chừng mực, cẩn thận sức khoẻ." Anh vừa nói vừa đi cất máy sấy tóc.
Hắn cong môi cười, trong lòng không khỏi tràn đầy vị ngọt.
Lúc Hạ Nghiêm Kỳ xử lý xong đống lộn xộn trong phòng hắn, cũng đã được tám giờ, hắn bỗng dưng cao hứng kéo anh ra ghế sofa bật tivi lên xem.
Bất quá cũng không phải phim tình cảm lãng mạng hay phim hành động kịch tính gì, hắn mở kênh tin tức tài chính rồi chăm chú xem, Hạ Nghiêm Kỳ một bên buồn chán ngồi đọc sách, thỉnh thoảng ăn chút dưa hấu vừa được gọt chẻ tỉ mỉ, dù luôn bị hắn trẻ con giành mất nửa miếng còn lại cũng không kêu một tiếng.
Hắn ngồi được một lát rồi lại không yên ổn, nằm xuống gối đầu lên đùi anh, mặt dày mày dạn chăm chú xem tivi. Hạ Nghiêm Kỳ kinh nhạc nhìn đứa trẻ to xác dưới chân, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục lật xem từng trang sách.
Không ai nói tiếng nào nhưng trong lòng vui rộn ràng, tim đập không ngừng. Thật sự ấm áp, tựa hồ đã có một gia đình như ý nguyện, thõa mãn vô cùng. Hắn khẽ nhắm mắt, trong lòng nghĩ như vậy.
"Hạ Nghiêm Kỳ, bố mẹ anh đâu?" Chợt hắn hỏi.
Anh im lặng một lát, giống như đang do dự cái gì đó, anh không nhìn hắn, đôi mắt nhìn lên trần nhà, thanh âm thất lạc nói: "Họ đều ở dưới quê, sau khi nghỉ hưu cũng không còn đến thành phố nữa,...cũng không thường liên lạc..."
"Vậy sao, có vẻ anh giống tôi a! Đều sống một mình này, đều không cần bố mẹ này!" Hắn hàm hồ nói. Trong miệng còn nhai dưa hấu, nước dưa hấu đo đỏ chảy một đường trên góc cằm tinh mỹ, hắn thật tự nhiên vén góc áo của anh lên chùi chùi, cười ngây ngô.
Anh nghiến răng nghiến lợi, gõ quyển sách lên đầu hắn, khẽ mắng. "Ai giống cậu, hư hỏng vô lễ, còn thật không biết xấu hổ!"
Hắn không nói gì, hàng mi nhẹ run, chậm chạp khép lại. Hắn thích cảm giác này, tựa như con sói hoang tìm được thảo nguyên xanh mướt, không gian rực rỡ tươi sáng xua tan bóng đêm tăm tối cô độc, hắn rốt cuộc có thể tìm được một nơi có thể dung túng kẻ nghèo nàn tình cảm như hắn rồi.
Bỗng nhiên âm thanh điện thoại rung lên phá tan bầu không khí hài hòa của hai người, Tần Vũ Thiên nổi giận đùng đùng trong lòng, liếc mắt nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại: tiểu Phỉ.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, hắn vươn tay muốn gạt từ chối cuộc gọi, thế nhưng anh nhanh hơn một bước, đặt sách xuống lấy điện thoại ra khỏi móng vuốt bất thiện của hắn.
Lòng hắn liền lạnh xuống mấy phần, giương đôi mắt tràn đầy giận dữ cùng mất mát nhìn lên, anh đẩy đầu hắn ra, đứng dậy đi nghe điện thoại, còn không quên cau mày nhìn hắn một cái trách cứ.
Hắn biết đó là Tần Phỉ. Kỳ thực hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng mối quan hệ của Hạ Nghiêm Kỳ cùng Tần Phỉ, chỉ là hẳn không hỏi đến. Hắn không muốn, cũng không dám hỏi, chỉ mơ hồ suy đoán họ chính là...một loại quan hệ mà hắn khó có thể chen vào.
Chỉ bằng thái độ khiêm nhường cùng dịu dàng hiếm thấy anh đối với Tần Phỉ, hắn cũng có thể khẳng định suy nghĩ của mình. Hoặc giả, dục vọng độc chiếm của hắn đối với anh quá mức điên cuồng, cho nên trong lòng luôn bất an lo lắng như vậy?
Chẳng biết qua bao lâu, hắn chờ đến khi anh trở vào, chương trình cũng đã kết thúc, anh im lặng không nói một lời, chỉ là trở nên rầu rỉ hơn, biểu cảm so với ngày thường rất kỳ lạ.
Hắn cũng không mở miệng, chỉ liên tục đổi kênh, cả hai im lặng ai làm việc nấy, sự trầm mặc cứ kéo dài không điểm nghỉ.
Bỗng dưng anh đứng dậy để sách vào cái bàn bên cạnh. Thanh âm nhè nhẹ như gió thoảng. "Khuya rồi, đi ngủ!"
Hắn nhìn anh đi vào phòng, bỗng nhiên cảm xúc trực trào như đê vỡ, tiến về phía trước ôm lấy anh từ phía sau, trầm trầm nói.
"Thầy Hạ...thực sự tôi không có cơ hội sao? Chỉ cần có thể, tôi nguyện ý vì anh làm tất cả, không thể cho tôi một cơ hội sao?"
"Ân?" Anh ngẩn người một lát, sau một hồi phản ứng lại, mới nghi hoặc đáp một tiếng.
Hắn nhìn một bên sườn mặt của anh, đôi mắt không thể che giấu sự lúng túng cùng áy náy, tim hắn thuỳnh một tiếng ngã nhào xuống đáy vực, tâm can đều lạnh buốc, thanh quản nghẹn lại thật lâu, khó thở quá...
"Thôi bỏ đi. Không có chuyện gì..." Hắn lấy hết khí lực để nói, dụi mặt vào hõm vai của anh, dừng một lát hắn cười nhợt nhạt nói:"Tôi tình nguyện không để ý...miễn là có thể cùng nhau thế này là tốt rồi. Hôm nay ngủ cùng giường với tôi được không?"
Anh chậm chạp gật đầu một cái, sự e dè này khiến hắn cảm giác mình đang vụng trộm làm một kẻ thứ ba. Cảm giác này không tốt chút nào.
Thật sâu bên trong lớp vỏ cứng rắn hoàn hảo không kẽ hở của hắn, nào có ai biết chân tướng lại là một tâm hồn yếu ớt đến đáng thương hại. Vì thế hắn đối với tình cảm rất chấp nhất, chỉ muốn đảm bảo một cách chắc chắn rằng điều này sẽ không khiến linh hồn khao khát yêu thương của hắn bị đau đớn. Cũng như đối với Hạ Nghiêm Kỳ hắn rất chấp nhất... chỉ là, hắn chưa kịp tạo một vòng phòng hộ, bản thân đã vô pháp khống chế, yêu anh đến sâu đậm không cách nào lùi lại.
Hắn muốn bá đạo độc chiếm anh dù biết rằng không thể làm được.
Hắn muốn anh có thể để ý hắn, yêu hắn, nhưng là không thể.
Chỉ có điều, nếu hắn muốn được ở cạnh anh dù chỉ là loại ở chung vụng trộm lén lút, hẳn là có thể làm được?
Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Ân, như vậy là đủ...
Lại càng ôm chặt hơn, hắn siết lấy eo anh tìm chút cảm giác an toàn, đổi lại là thanh âm mơ hồ kháng nghị của anh truyền đến, tim bỗng nhiên trầm ấm khó tả. Hắn gượng cười một tiếng, nhắm mắt lại.
#robot
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...