Triệu Tiêu Phi ngồi bên cạnh Bùi Cảnh và nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô gái ngồi trên đùi Bùi Cảnh, hai chân dang rộng, chiếc váy được Bùi Cảnh vén lên đến eo.
Đôi tay của anh trượt về phía đùi trên của cô gái, xâm nhập vào không gian bí mật.Quả thật hơi đau mắt, Triệu Tiêu Phi có chút bất an khi nghe thấy tiếng thở dốc đứt hơi của cô gái bên cạnh.“Sướng không?” Một giọng nam trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai, xen lẫn dục vọng, như thể anh vừa lấy ngoáy tai ngoáy vào trong lỗ tai.“Bùi thiếu gia~” Giọng nữ rên rỉ thở hổn hển, đưa tay ôm cổ Bùi Cảnh, đầu yếu ớt tựa vào vai và cổ của anh.Tiếng thở hổn hển dần dần ngừng lại, động tác của cả hai cuối cùng cũng dừng lại.
Bùi Cảnh lấy khăn giấy lau đôi tay dính đầy chất lỏng không rõ.“Bùi Cảnh.” Triệu Tiêu Phi như thể bị tra tấn, khó khăn lắm mới đợi hai người bọn họ kết thúc cuộc vui, cuối cùng cô nhịn không được mà phát ra tiếng, “Bùi thiếu gia, bây giờ tôi có thể về được chứ?”Bùi Cảnh chỉ nhìn cô một cái với thái độ lãnh đạm, không đáp.
Anh cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, lắc vài cái rồi từ từ rót rượu đỏ vào ly.Triệu Tiêu Phi mặc một chiếc váy dạ hội không tay màu trắng tinh, kiểu dáng rất đơn giản.
Hai chân đặt cạnh nhau, lưng thẳng, hai tay chống trên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau, tư thế ngồi rất quy tắc.
Ngay cả trong môi trường như vậy, cũng giống như một học sinh giỏi chuyên tâm, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ.“Bùi thiếu gia, con nhỏ này đẹp thật đấy, có thể đá cho tôi chơi một chút được không, he he…” Chàng trai bên cạnh cúi đầu, đôi tay sờ soạng eo cô một cách liều lĩnh.Thấy Bùi thiếu gia không đáp lại, tưởng rằng đã được chấp nhận, anh ta liền hôn Triệu Tiêu Phi.Chỉ nghe thấy một âm thành giòn giã vang lên, chàng trai kia ôm mặt không dám tin.
“Không biết tốt xấu!” Anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay Triệu Tiêu Phi, quật cô ngã xuống đất.
Triệu Tiêu Phi che chắn mặt, hai tay chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy thì bị ai đó giẫm lên vai.Hóa ra cái váy này có khoét ở vùng lưng, lúc nãy khi Triệu Tiêu Phi đang ngồi, nó bị mái tóc dài của cô che đi, giấu cả một sắc xuân ở phía sau.
Bây giờ tóc của cô đã rũ xuống hai bên, để lộ một làn da mịn màng và trắng sáng.
Chiếc váy dài đến tận đùi, đôi chân thẳng tắp thon thả vừa tầm nhìn của Bùi Cảnh.“Cút.” Bùi Cảnh đá một cái, bộ dạng hừng hực của chàng trai kia lập tức thay đổi.
Anh ta vâng vâng dạ dạ đứng bên cạnh, cúi đầu xuống thấp, khom lưng xin lỗi.Triệu Tiêu Phi chỉnh lại quần áo và ngồi trở lại, vẻ mặt tức giận đỏ bừng: “Bùi Cảnh, bây giờ tôi có thể về được chứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...