ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Trong chốc lát.

Gần như tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe, bọn họ đều rất tò mò tại sao một kẻ vô dụng như Mục Hàn lại làm được như vậy.

“Ăn may! Ăn may thôi!”

Mục Hàn mơ hồ nói.

“Ồ”.

Lâm Nhã Hiên thất vọng bĩu môi, không tiếp tục truy cứu đến cùng nữa.

“Xì! Thích thì nói, không thích thì thôi”.

Mạc Tiên Tiên vốn dĩ hơi tò mò, nhưng thấy Mục Hàn không nói gì nên cũng mất hứng.

“Được rồi! Tiếp theo chúng ta đến quán bar Dạ Lan San hát karaoke đi!”

Vi Dương miễn cưỡng mỉm cười bắt chuyện, trừng mắt nhìn Mục Hàn.

Để xem tôi đối phó với anh thế nào!

Chẳng mấy chốc, mười chiếc xe do Vi Dương điều tới đã dừng lại trước cửa khách sạn để đón người.

Mọi người lần lượt lên xe, cuối cùng chỉ còn lại Vi Dương, Lâm Nhã Hiên, Mạc Tiên Tiên và Mục Hàn.

“Bây giờ chỉ còn một xe thôi, chắc là không đủ chỗ ngồi rồi, làm sao đây? Mục Hàn tự ngồi xe của anh đi nhé!”

Vi Dương chống nạnh, cố ý gằn giọng sắp xếp.

“Ghế sau không phải còn một chỗ ngồi sao? Tôi có thể ngồi cùng Mục Hàn”.

Lâm Nhã Hiên khẽ cau mày nói.

“Không được, chiếc xe này là của một người bạn giàu có của anh, vô cùng đắt tiền! Lỡ nhiều người ngồi quá, làm hỏng thì anh đền không nổi đâu”.

“Hơn nữa, Mục Hàn là đàn ông, lẽ nào lại sợ bóng tối?”

Vi Dương ngầm ám chỉ nói.


Lâm Nhã Hiên tức đến mức siết chặt nắm đấm.

Xe còn sợ ngồi hỏng sao? Rõ ràng là hắn cố ý nhắm vào Mục Hàn!

“Vậy tôi cũng không...”

Lâm Nhã Hiên tức giận nói, cô không muốn đi chút nào.

“Không sao, mọi người đi trước đi, tôi sẽ bắt xe đến đó sau”.

Mục Hàn nhún vai, lãnh đạm nói.

“Ha ha, khá tự giác đấy!”

Vi Dương ngồi vào ghế phụ lái, sau đó đóng sầm cửa lại.

“Mục Hàn…”

Lâm Nhã Hiên cảm thấy có lỗi liếc nhìn anh, nếu cô không kiên quyết kéo anh đến tham gia buổi họp lớp hôm nay thì anh cũng không phải chịu những uất ức này.

“Đi đi, anh sẽ đến ngay”.

Mục Hàn bình tĩnh nói.

Lâm Nhã Hiên bị Mạc Tiên Tiên kéo đi, miễn cưỡng ngồi lên xe.

Tiếng động cơ xe vang lên, sau đó chiếc xe phóng nhanh trên đường.

“Bác tài, ở đây!”

Không lâu sau, Mục Hàn cũng bắt xe, nhanh chóng đến quán bar Dạ Lan San.

“Phía trước đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của quán bar, Mục Hàn phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập, dường như đã xảy ra tranh chấp gì đó.

Bước đến gần nhìn thì thấy chiếc xe mấy người Vi Dương vừa ngồi!

“Người anh em, va chạm từ phía sau là lỗi của chúng tôi, nhưng cũng là do anh đột nhiên phanh gấp đấy chứ. Thế này nhé, hôm nay ông đây đang vui, cho anh mười nghìn tệ, chuyện này coi như xong!”

Vi Dương nói với vẻ mặt khinh thường, thản nhiên lấy ra một xấp tiền từ trong túi sau đó nhét vào tay người đàn ông mập mạp mặc áo phông quần jean.

Một tên lái xe quèn thật không đáng để hắn quan tâm.

“Bà nội mày, ông đây cần chút tiền lẻ này của mày sao? Đến đây, ông cho mày mười nghìn tệ, rồi để ông đâm lại xe mày!”

Tên mập cũng không phải loại lương thiện gì, hai mắt hắn trừng lớn, ném thẳng tiền vào mặt Vi Dương.

“Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Ai dám gây chuyện trước mặt anh?”

“Lớp trưởng Vi, tên mập này coi thường anh sao? Có cần anh em ra giúp anh xả cục tức này không?”

“Mẹ nó, ngay cả xe của anh tao mà cũng dám đâm vào, tên tài xế quèn như mày cũng xứng sao? Một cái lốp xe mày cũng không mua nổi đâu!”

Đám bạn học nhận được điện thoại cũng hùng hổ chạy tới.

“Sao thế? Cậy đông hiếp yếu à? Nói cho chúng mày biết, lúc ông đây ra ngoài đời lăn lộn, chúng mày còn đang mặc tã đấy, thích gì hả?”

Tên mập không hề sợ hãi, nhếch mép cười nói.

“Ồ, tên này có thân hình mập mạp nên tự cho rằng mình là Mike Tyson* đấy à? Tính khí hùng hổ như vậy, muốn luyện tập chút không?” (*Mike Tyson: cựu vận động viên môn quyền anh).

Cựu vận động viên thể thao Từ Mậu đứng lên trước, suýt nữa chạm mặt vào mũi tên mập.

“Mẹ kiếp!”

Tên mập là một tên nóng nảy, không cần nói lời nào, xông đầu lên!


“Bụp!

Từ Mậu không ngờ hắn dám ra tay, bị đập đầu đến mức ngây người.

“Các anh em, đánh nó!”

Từ Mậu nổi giận, đỏ mặt gầm lên.

Trong tích tắc, gần mười người nhanh chóng vây quanh tên mập, bắt đầu đấm đá.

Vô số nắm đấm giáng xuống người tên mập như mưa bão.

“Mẹ nó, dám đánh tao, chết đi thằng béo!”

“Khiêu khích ai không khiêu khích, lại dám khiêu khích anh Vi Dương?”

“Chết tiệt, nó dám trừng mắt với tao, đấm hai mắt nó cho tao!”

Mặt ai cũng đỏ bừng, nụ cười trên miệng trở nên ngông cuồng.

“Anh Vi, tiếp theo đến lượt anh xử lý tên mập này!”

Cuối cùng.

Tên mập bị treo hai tay lên trông nhếch nhác thảm hại y như một con chó.

“Nhóc con, tốt nhất là mày giết ông đây đi, nếu không tao sẽ khiến mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai”.

Tên mập nôn ra máu, hung tợn uy hiếp.

Vi Dương từng bước đi tới trước mặt tên mập, thuận tay tát hắn một cái.

Bốp!

Mặt tên mập bị đánh sưng vù như những đồi núi nhỏ.

“Nếu không phải tao sợ máu của mày làm bẩn tay tao thì tao thật muốn đánh nát cái bản mặt của mày!”

Vi Dương cầm khăn lên lau tay, lạnh lùng nói.

“Hắn bị thương nặng như vậy, bỏ lại hắn ở đây có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Một lúc sau, Lâm Nhã Hiên lo lắng hỏi.

Cả đám đạp tên mập xuống đất rồi đi thẳng lên phòng karaoke trên tầng ba.

“Xì, có chuyện gì được chứ? Chỉ là một tài xế quèn còn nói giọng vùng khác, ngay cả phép vua còn thua lệ làng, huống chi hắn chỉ là một con tôm con tép!


Từ Mậu khinh thường nói.

“Cậu xem, cái tát lúc nãy của lớp trưởng Vi ngầu quá! Đúng là hoàn hảo!”

Có người lớn tiếng khen.

“Họa giáng đến đầu rồi còn dương dương tự đắc!”

Đột nhiên, một câu nói không đúng lúc truyền đến.

Không biết từ lúc nào Mục Hàn đã đứng ở cửa.

“Thằng vô dụng, mày nói gì? Cái gì gọi là tai họa sắp giáng xuống đầu? Đừng tưởng bọn tao ai cũng vô dụng như mày!”

Từ Mậu thấy Mục Hàn lên mặt, lập tức nổi giận, nếu không phải nể mặt Lâm Nhã Hiên thì hắn đã đánh Mục Hàn luôn rồi.

“Không tin à? Vậy thì tôi và anh chờ xem đến lúc đó ai sợ trước”.

Mục Hàn khẽ cười, nhưng không kéo Lâm Nhã Hiên đi ngay.

Trong Sở Dương nhỏ bé này, anh muốn bảo vệ cho Lâm Nhã Hiên thì e rằng không ai có thể ngăn cản.

“Mục Hàn, anh đừng nói nữa!”

Lâm Nhã Hiên lo lắng kéo tay Mục Hàn.

“Oa! Nhã Hiên, sợi dây chuyền trên cổ cậu... lẽ nào là dây chuyền Fergus phiên bản giới hạn sao?”

Một bạn học nữ đột nhiên phát hiện sợi dây chuyền trên cổ Lâm Nhã Hiên, bịt miệng kêu lên.

“Không phải là hàng giả chứ? Phiên bản giới hạn này ít nhất cũng phải hơn một triệu tệ! Không phải mình coi thường Lâm Nhã Hiên đâu, chỉ là mình không nghĩ cậu ấy không thể mua nổi nó!”

Có người xem thường hỏi.

“Mình cũng không biết sợi dây chuyền này là thật hay giả, nó là do Mục Hàn tặng cho mình!”

Lâm Nhã Hiên vuốt ve sợi dây chuyền, ngượng ngùng nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui