ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Sau đó, Mục Hàn lễ phép khom lưng, cúi đầu trước Đường Chiến.

Cảnh tượng này khiến tứ đại chiến thần đều cảm thấy xúc động.

Phải biết rằng, cả thế giới này, chưa có một ai có thể khiến cho đại thống soái của nước Hoa Hạ cúi chào một cách trang trọng đến như vậy.

Tuy nhiên, trong thâm tâm bọn họ đều hiểu, đại tướng quân Đường Chiến thực sự xứng đáng với sự kính trọng của Mục Hàn.

Khi bọn họ đang chiến đấu quyết liệt với Điện Ma Vương, nếu không có đại tướng quân Đường Chiến ở bên cạnh bảo vệ Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, e rằng Mục Hàn sẽ phải đối mặt với nỗi đau mất vợ, mất mẹ khi trở về.

“Đường Chiến, tôi rất biết ơn sự che chở của ông dành cho vợ và mẹ tôi trong suốt khoảng thời gian này”, Mục Hàn nói một cách chân thành: “Ông đã hết lần này đến lần khác bảo vệ tính mạng của vợ và mẹ tôi.

Đối với tôi mà nói, ơn nghĩa này sâu nặng khôn xiết.

Món nợ tình cảm này, Mục Hàn tôi xin ghi lòng tạc dạ”.

“Một ngày nào đó Mục Hàn tôi nhất định sẽ báo đáp tình cảm này của ông!”  
“Cậu thật sự đã nợ tôi một phần tình cảm”, Đường Chiến gật đầu, trên khuôn mặt không hề có nụ cười của ông ta không nhìn ra chút dáng vẻ nào là đùa cợt: “Sau này thì lâu quá, tôi không đợi được”.

“Cậu đến cũng đến rồi, chẳng bằng ngay lúc này báo đáp phần tình cảm này cho tôi đi!”  
Nghe những lời này của Đường Chiến, Mục Hàn không khỏi sửng sốt, anh hỏi: “Ông muốn tôi báo đáp như thế nào?”  

“Rất đơn giản”, lúc này, cây dao lớn trong tay Đường Chiến đã rút ra khỏi vỏ bọc một nửa, lộ ra ánh sáng vô cùng chói mắt: “Tôi muốn quyết chiến với cậu!”  
Đường Chiến đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.

Trên chiến trường sáu năm trước, vì cả hai phải kề vai chiến đấu để đối phó với kẻ thù ngoại bang nên mãi vẫn chưa có cơ hội giao đấu.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Mục Hàn được phong làm đại thống soái, còn Đường Chiến được phong làm đại tướng quân.

Đường Chiến rất không hài lòng với danh hiệu này.

Ông ta nhiều lần đi tìm Mục Hàn, yêu cầu quyết chiến một trận sống chết với anh.

Bởi vì Đường Chiến cho rằng, ông ta không hề thua kém Mục Hàn.

Tuy nhiên, Mục Hàn xưa nay vốn không màng danh lợi, anh cũng không quan tâm đến mức độ cao thấp của danh hiệu.

Cho dù Đường Chiến năm lần bảy lượt tìm đến cửa, đề nghị được so tài với Mục Hàn, Mục Hàn vẫn không đồng ý.

Không phải Mục Hàn sợ Đường Chiến, mà theo quan điểm của Mục Hàn, dùng một trận quyết đấu cá nhân để quyết định danh dự quốc gia thuộc về ai là một điều hết sức vô nghĩa.

Cho đến khi Đường Chiến bị điều chuyển đến thủ đô và không bao giờ rời khỏi đó nữa, Mục Hàn cuối cùng cũng được yên tĩnh một thời gian.

Lần này khi nhìn thấy Mục Hàn, Đường Chiến vẫn không bỏ qua cơ hội quyết chiến với Mục Hàn.

“Đại tướng quân Đường, ông đúng là đến chết cũng không thay đổi!”, Mục Hàn bất lực lắc đầu nói: “Thật ra đối với tôi mà nói, ai là đại thống soái, ai là đại tướng quân đều giống nhau cả”.

“Nếu tôi đã nợ ông phần tình cảm này, chi bằng tôi nhường danh hiệu đại thống soái này lại cho ông, coi như là để báo đáp ân tình ông đã cứu vợ và mẹ của tôi!”  
“Đại thống soái Mục, cậu đang chế giễu tôi sao?”, nghe câu nói này của Mục Hàn, Đường Chiến lập tức nhảy dựng lên, rồi tức giận đùng đùng nói: “Trong mắt cậu, Đường Chiến tôi là người xấu xa đến như vậy sao?”  
“Tôi cần cậu nhường mới có thể ngồi vào vị trí đại thống soái hả?”  
“Cậu coi Đường Chiến tôi là hạng người gì?”  
Mục Hàn không ngờ Đường Chiến lại phản ứng mạnh đến như vậy, anh cười gượng, giải thích: “Đại tướng quân, ông hiểu lầm ý của tôi rồi”.

“Ý của tôi không phải là ông không đủ thực lực để đấu với tôi, mà là tôi cảm thấy ân tình của ông đối với tôi quá lớn, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có thể…”                “Dừng ngay!”, không đợi Mục Hàn nói xong, Đường Chiến đã xua tay: “Đại thống soái Mục, cậu hãy nghe cho kỹ đây, tôi hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm mà cậu đã nợ tôi”.

“Cậu trả ơn cho tôi, tôi cũng không quan tâm”.

“Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, muốn quyết chiến một trận sống chết với cậu, để chứng minh rằng tôi mạnh hơn cậu!”  
“Nói một câu dứt khoát đi, cậu đồng ý hay không đồng ý?”  
Tứ đại chiến thần đều nhìn về phía Mục Hàn với vẻ mặt đầy mong đợi.


Mặc dù trước đây mỗi lần Đường Chiến đưa ra lời thách đấu, Mục Hàn đều không đồng ý.

Nhưng lần này thì khác, dù sao thì Mục Hàn đã nợ Đường Chiến một phần tình cảm rất to lớn.

Nếu anh không đồng ý với Đường Chiến, có vẻ không biết điều cho lắm.

Thật ra, tứ đại chiến thần cũng cực kỳ mong đợi.

Mục Hàn và Đường Chiến, rốt cuộc ai mới là người có sức chiến đấu cá nhân mạnh nhất nước Hoa Hạ.

Nhưng vì hai người chưa từng giao đấu với nhau nên không ai có thể biết được kết quả sẽ như thế nào.

Xét về những chiến tích trong quá khứ, đại tướng quân Đường Chiến quả thực không hề thua kém Mục Hàn.

Đương nhiên, ngoài phương diện chỉ huy toàn cục, nước Hoa Hạ đã công nhận đại thống soái rất giỏi bày binh bố trận, quyết thắng ngàn dặm.

Còn về sức chiến đấu cá nhân, thì lại có nhiều ý kiến trái chiều.

Có người cho rằng đại thống soái là người mạnh nhất.

Cũng có người cho rằng đại tướng quân mới là người mạnh nhất.

Nhưng có một cách nói tương đối công bằng đó là: Sức chiến đấu cá nhân của hai người là tương đương nhau.

Không chỉ tứ đại chiến thần, mà bốn đồ đệ của Đường Chiến cũng vô cùng mong chờ.


Sư phụ của bọn họ và đại thống soái Mục Hàn, rốt cuộc ai mới là người mạnh nhất nước Hoa Hạ?  
“Tôi…” Mục Hàn cân nhắc một hồi, sau đó đưa ra quyết định: “Coi như là để báo đáp ân tình này của ông, tôi đồng ý quyết chiến một trận với ông!”  
“Tốt lắm!”, nhận được sự đồng ý của Mục Hàn, hai đầu lông mày của Đường Chiến cũng giãn ra, khuôn mặt luôn nghiêm túc lúc này mới xuất hiện nụ cười hiếm hoi: “Lần quyết chiến này giữa tôi và cậu không đơn giản chỉ là để phân thắng bại”.

“Nếu tôi thua, thì tôi và toàn bộ lực lượng dưới trướng của tôi đều sẽ tuyệt đối phục tùng cậu!”  
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Nếu tôi thua, thì danh hiệu đại thống soái sẽ thuộc về ông!”  
Ngừng một chút, Mục Hàn lại nói: “Đại tướng quân Đường đợi tôi ở sân bay như vậy, thì hẳn là ông hiểu tôi còn có chuyện cá nhân vô cùng quan trọng cần giải quyết”.

“Mặc dù tôi đã đồng ý sẽ quyết chiến với ông, nhưng thời gian diễn ra trận quyết chiến này phải được trì hoãn cho đến khi tôi giải quyết xong chuyện cá nhân của mình”.

“Không biết đại tướng quân Đường có ý kiến gì khác không?”  
“Sư phụ, thực lực của đại thống soái thật sự không thể dự đoán được sao?”, Kim Cang tò mò hỏi: “Lần này đại thống soái cuối cùng đã đồng ý nhận lời thách đấu của sư phụ.

Không biết sư phụ nắm được bao nhiêu phần thắng?”  
Mấy người Kim Cang vẫn rất tự tin về sức chiến đấu cá nhân của Đường Chiến.

Đường Chiến chậm rãi vươn một tay ra: “Một nửa phần thắng!”  
Sắc mặt của mấy người Kim Cang lập tức thay đổi rõ rệt.

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận