ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Bọn họ nóng lòng muốn được biết đáp án.

      Dù gì, nếu Mục Hàn thật sự là thành viên của nhà họ Mục ở thủ đô, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc sẽ được thơm lây, một người làm quan cả họ được nhờ.

      Có quan hệ với thế gia số một Hoa Hạ, thử hỏi cả tỉnh thậm chí là cả Hoa Hạ, ai dám coi thường nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc nữa đây?  
      Nhìn thấy ánh mắt vô cùng sốt ruột của mọi người, Mục Sảng càng trở nên hống hách hơn.

      Quả nhiên đều là một đám người mưu mô, muốn dựa vào quan hệ để được thăng quan tiến chức.

      “Ha ha! Xin lỗi nhé, để mấy người phải thất vọng rồi”, Mục Sảng nói với vẻ giễu cợt: “Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô, hoặc có thể nói rằng cậu ta không có tư cách để trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô”.

      Nghe Mục Sảng nói như vậy, sắc mặt của mấy người Lâm Lợi Cương bỗng trở nên u ám.

      Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô sao?  
      Cũng có thể nói rằng toan tính của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đổ bể cả rồi.

      Thế nhưng Lâm Lợi Cương vẫn không cam tâm, lại hỏi: “Cậu chủ Mục, mặc dù Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng chuyện cậu đến tham dự đám cưới của nó cũng đủ để nói lên rằng quan hệ giữa cậu và nó không hề tầm thường”.

      “Hai người là… bạn bè sao?”  
      “Bạn bè?”, Mục Sảng khẽ hừ một tiếng, lộ ra biểu cảm thú vị: “Ha ha, ông nghĩ rằng tôi và Mục Hàn có thể trở thành bạn bè sao?”  
      Lâm Lợi Cương liền ngơ ngác.

      Bầu không khí của đám cưới bỗng chốc trở nên kỳ dị.


      Những vị khách này dù có ngốc hơn đi nữa thì cũng có thể nhìn ra rõ ràng Mục Sảng đến để gây chuyện.

      Lúc này, mấy người Mục Hàn đã thay xong trang phục quay trở lại hội trường đám cưới.

      Nhìn thấy Mục Sảng đứng trên sân khấu, còn muốn làm ầm ĩ trước mặt mọi người, Mục Hàn lạnh lùng nói lớn: “Mục Sảng, ai cho anh dũng khí để anh đến tỉnh vậy? Còn dám xuất hiện tại hội trường buổi đám cưới của tôi?”  
      Tiếng hét này của Mục Hàn giống như lời giác ngộ của Phật, truyền tới bên tai Mục Sảng.

      Mục Sảng không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía Mục Hàn.

      Mục Sảng thấy rất rõ cặp mắt ngập tràn lửa giận của Mục Hàn đang nhìn thẳng vào hắn.

      Mục Sảng cũng nhìn Mục Hàn chằm chằm.

      Sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên hai anh em họ nhìn nhau như thế.

      Những ngày tháng tại nhà họ Mục ở thủ đô khi trước, Mục Hàn không hề được đón tiếp, vậy nên căn bản anh không hề có cơ hội để nhìn thẳng vào mắt Mục Sảng.

      Bầu không khí tại hội trường chợt sặc mùi sát khí.

      Tất cả mọi người đều nín thở, không dám cử động dù chỉ một chút.

      Hội trường đám cưới yên tĩnh tới mức ngay cả âm thanh của một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.


      Mục Hàn và Mục Sảng cứ thế nhìn nhau cả một phút.

      Có điều, tên vệ sĩ thân cận Mục Nam Thiên bên cạnh Mục Sảng lại không thể đứng yên được nữa.

      “Dám nhìn cậu chủ Sảng bằng ánh mắt này sao? Rõ ràng là muốn chết!”, Mục Nam Thiên giơ tay lên ra lệnh: “Xông lên cho tôi!”  
      Mấy nghìn tên vệ sĩ sau lưng Mục Sảng cùng đồng loạt chuyển động.

      Dù sao, ở nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị của Mục Sảng tôn quý chỉ sau gia chủ Mục Thịnh Uy.

      Lúc Mục Sảng ở thủ đô, không cần biết là ai, dù là những gia chủ của gia tộc khác cũng không thể nhìn Mục Sảng bằng ánh mắt từ trên cao trông xuống như vậy.

      Nếu không thì nhất định sẽ bị nhà họ Mục ở thủ đô trả thù kịch liệt.

      Trong mắt nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị của Mục Sảng ngang hàng với gia chủ của các thế gia khác.

      Càng không cần phải nói đến Mục Hàn.

      “Dừng tay!”, Mục Sảng lên tiếng ngăn cản Mục Nam Thiên.

      Mục Nam Thiên lập tức ra hiệu bảo đám vệ sĩ dừng lại.


      “Sáu năm rồi mà mày vẫn mang cái bộ dạng này”, khoé miệng của Mục Sảng khẽ nhếch lên: “Mục Hàn, môi trường mà mày đang sống cũng như đẳng cấp của những người mà mày tiếp xúc rõ ràng chẳng bằng một phần nghìn so với nhà họ Mục ở thủ đô”.

      “Tao vô cùng thất vọng về mày!”  
      Câu nói này của Mục Sảng không những hạ thấp Mục Hàn mà còn tiện thể hạ thấp tất cả những người đang có mặt trong hội trường.

      Thế nhưng Mục Sảng lại chẳng lo sợ chút nào, hắn có cái gan đó.

      Thế gia số một Hoa Hạ bá đạo như vậy đấy.

      “Anh thì cũng chỉ đến mức đó thôi”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Tôi còn tưởng rằng sáu năm trôi qua thì con trai của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng phải xuất chúng thế nào chứ!”  
      “Hôm nay gặp lại, tôi chẳng cảm nhận được anh có tiến bộ gì thế nhỉ?”  
      “Cái gọi là huyết mạch cao quý kết hợp giữa thế gia số một và số hai Hoa Hạ cũng chỉ đến thế mà thôi!”  
      Từ ánh mắt đầu tiên Mục Hàn nhìn thấy Mục Sảng thì anh đã cảm thấy khinh thường.

      Dù Mục Sảng cũng đã trải qua vô số lần rèn luyện, thế nhưng trong mắt Mục Hàn thật sự chẳng đáng để nhắc tới.

      Suy cho cùng, Mục Hàn cũng chỉ dùng có sáu năm để từ một binh lính bình thường trở thành đại thống soái của Hoa Hạ, trở thành người đầu tiên xưa nay chưa từng có.

      Có thể tượng tưởng được trong sáu năm này, Mục Hàn đã trải qua một quá trình rèn luyện ma quỷ ra sao.

      Vậy nên, đối với một cao thủ cấp độ như Mục Sảng, Mục Hàn hoàn toàn giữ thái độ liếc mắt nhìn xuống.

      Trong mắt Mục Hàn, Mục Sảng chẳng khác gì với một đứa trẻ sáu tuổi.

      Nếu đổi lại là Mục Thịnh Uy và cựu gia chủ đích thân tới đây thì có lẽ Mục Hàn còn coi trọng hơn một chút.

      “Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói như vậy, Mục Sảng liền ngửa mặt cười lớn: “Khi trước Mục Trường Sinh nói với tao, Mục Hàn mày hoàn toàn không còn khiêm tốn như sáu năm về trước nữa mà lại ngông cuồng tự cao tự đại, tao còn chẳng tin”.


      “Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên đúng là như vậy”.

      Theo Mục Sảng thấy, tính cách hiện giờ của Mục Hàn hoàn toàn do môi trường mà anh sinh sống hình thành nên.

      Bởi vì tầm nhìn hạn hẹp, không có hiểu biết, vậy nên mới tự cho rằng bản thân mình vô địch thiên hạ.

      Ngay cả nhà họ Mục – thế gia số một Hoa Hạ cũng chẳng coi ra gì.

      Như vậy mà vẫn còn mong muốn quay lại nhà họ Mục ở thủ đô sao?  
      Mục Sảng vừa bật cười thì đám người Mục Nam Thiên sau lưng hắn cũng đồng loạt cười ha hả.

      “Mục Hàn, mày có tư cách gì mà xem thường tao?”, Mục Sảng bực bội nói: “Muốn xem thường tao thì phải thể hiện được thực lực đủ để xem thường tao.

Nếu như mày không có thực lực này thì ngậm cái miệng của mày lại”.

      “Nếu không thì mày sẽ chết rất thảm đấy”.

      “Câu này nên để tôi nói với anh mới đúng”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Muốn thấy thực lực của tôi ư? Anh vẫn còn chưa xứng đâu”.

      Nghe Mục Hàn nói như vậy, Ngô Giang Hào đứng bên cạnh sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng giơ tay túm lấy tay áo của Mục Hàn, cẩn thận khuyên nhủ: “Người anh em, anh điên rồi! Đây là Mục Sảng! Là gia chủ tương lai của nhà họ Mục ở thủ đô đấy!”  
      “Em biết anh cũng là người nhà họ Mục ở thủ đô, thế nhưng sự hiểu biết của anh về cậu chủ Sảng thật sự còn quá ít ỏi”.

      “Người anh em, anh nghe em khuyên một câu, chúng ta tuyệt đối không thể chọc tức cậu chủ Sảng, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”  
   img


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui