Là người thừa kế của nhà họ Mục – thế gia hạng nhất ở thủ đô, mẹ của Mục Sảng lại đến từ nhà họ Phụng – thế gia hạng hai Hoa Hạ, có thể nói rằng Mục Sảng là sự kết hợp giữa hai thế gia lớn mạnh nhất Hoa Hạ.
Mang trong mình dòng máu dung hoà của hai thế gia lớn mạnh nhất này, từ nhỏ Mục Sảng đã được cưng chiều hết mực, còn đứa con ngoài giá thú không ai quan tâm như Mục Hàn thì hoàn toàn đối lập.
Mặc dù từng mắc bệnh nặng cần thay tuỷ mới có thể xuống giường đi lại, thế nhưng dựa vào ý chí mạnh mẽ và năng lực tự thân của mình, Mục Sảng đã có thể hồi phục lại như ban đầu ngay cả khi không thay tuỷ.
Điều này càng khiến cho tất cả thế gia phải trố mắt nhìn, đồng loạt ca ngợi uy lực kết hợp mạnh mẽ của thế gia số một và số hai Hoa Hạ.
Vậy nên, sau khi xảy ra chuyện này, Mục Sảng càng cho rằng Mục Hàn có thể có được thành tựu ngày hôm nay đều nhờ vào việc trong người Mục Hàn có dòng máu của Mục Thịnh Uy.
Chứ không phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Ngoài mấy chục chiếc xe sang ra, bên ngoài cửa chính còn bố trí rất nhiều vệ sĩ, phải lên tới hàng nghìn người.
Ai nấy cũng là vệ sĩ hàng đầu nhà họ Mục ở thủ đô.
Thậm chí ở vùng ngoại ô cách đó không xa còn có mấy chục chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, sẵn sàng nhận lệnh bất kỳ lúc nào.
Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mục ở thủ đô, sự an toàn của Mục Sảng luôn được coi trọng đặc biệt, vẻ phô trương khi ra ngoài cũng hệt như lãnh đạo quốc gia.
Để bảo đảm cho sự an toàn tuyệt đối, Mục Thịnh Uy còn chuẩn bị mấy người trà trộn vào trong đám vệ sĩ của Mục Sảng, vào lúc nguy hiểm có thể nguyện chết vì Mục Sảng ngay lập tức.
“Nhà họ Ngô, tôi đến rồi!”
Mục Sảng đứng trước cửa nhà họ Ngô, nói với vẻ mặt thú vị: “Mục Hàn, không phải mày nói chỉ cần tao dám động tới nhà họ Ngô thì mày dám giết chết tao sao? Bây giờ tao tới rồi, tao phải diệt trừ hết cả nhà họ Ngô, để xem mày có thể làm gì tao nào?”
Dù nhà họ Ngô cũng là gia tộc hạng hai ở thủ đô, có thân phận có địa vị, nhưng chẳng là gì trong mắt Mục Sảng.
Mục Sảng loại bỏ nhà họ Ngô dễ dàng chẳng khác gì so với việc giết chết một con kiến.
Trong mắt Mục Sảng, ngoài nhà họ Mục và nhà họ Phụng, hắn chẳng buồn quan tâm tới bất kỳ gia tộc giàu có nào khác.
“Xông lên cho tao!”, Mục Sảng phất tay, ra lệnh: “Hôm nay tao phải san phẳng cả cái nhà họ Ngô này!”
Sau mệnh lệnh của Mục Sảng, những tên vệ sĩ kia đồng loạt tiến lên trước, nện vỡ cửa lớn nhà họ Ngô.
Một số vệ sĩ sau khi tiến vào, thấy ai là giết người đó.
Chỉ trong phút chốc, cả nhà họ Ngô đã ngập trong biển máu, bi thương tột cùng.
“Cậu chủ Sảng, xin dừng tay!”, lúc này, người nhà họ Ngô đồng loạt xuất hiện, gia chủ nhà họ Ngô quỳ xuống trước mặt Mục Sảng cầu xin: “Mong cậu chủ Sảng giơ cao đánh khẽ, cho nhà họ Ngô chúng tôi một con đường sống!”
“Cho mấy người một con đường sống ư?”, khoé miệng Mục Sảng khẽ nhếch lên, nói: “Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng tôi đã nói bất cứ kẻ nào có quan hệ với Mục Hàn, tôi sẽ trừ khử hết”.
“Muốn trách thì trách cháu trai ngoan Ngô Giang Hào của ông đi, ai bảo hắn từng có quan hệ rất tốt với Mục Hàn cơ chứ!”
“Cậu chủ Sảng, Giang Hào không hề biết thân phận thực sự của Mục Hàn, hiện giờ đã không còn qua lại gì với Mục Hàn nữa rồi!”, gia chủ nhà họ Ngô vô cùng sợ hãi nói: “Chỉ mong cậu chủ Sảng bỏ qua cho nhà họ Ngô, nhà họ Ngô nguyện dâng hiến tất cả sản nghiệp cho cậu chủ Sảng!”
“Hử?”, Mục Sảng híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Gia chủ Ngô, ông đang coi thường tôi đấy à?”
“Mục Sảng tôi muốn gì là có đó, tôi đâu thiếu chút sản nghiệp nhà họ Ngô mấy người?”
“Nếu như tôi muốn có sản nghiệp nhà họ Ngô mấy người, ông cảm thấy nhà họ Ngô có thể tồn tại đến tận bây giờ hay sao?”
Nghe lời Mục Sảng nói, gia chủ nhà họ Ngô liền sững sờ.
Đúng vậy!
Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ còn để tâm tới sản nghiệp nhà họ Ngô.
Nhưng Mục Sảng là ai cơ chứ?
Người kế nghiệp nhà họ Mục – thế gia số một Hoa Hạ, chút sản nghiệp nhà họ Ngô thật sự chẳng có gì đáng giá trong mắt hắn.
Thế nhưng, sản nghiệp nhà họ Ngô đã là cái giá lớn nhất mà gia chủ nhà họ Ngô có thể lấy ra rồi.
“Trời muốn diệt nhà họ Ngô tôi mà!”, trong lòng gia chủ nhà họ Ngô vô cùng bi thương.
“Cậu chủ Sảng”, lúc này, Ngô Giang Hào lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Người nào làm thì người đấy chịu, tôi có quan hệ với Mục Hàn, đó là chuyện của tôi, mong anh đừng lôi cả gia tộc tôi vào!”
“Dù anh có xử lý tôi như thế nào tôi cũng có thể chịu đựng được, chỉ mong anh bỏ qua cho người nhà tôi!”
“Được đấy nhỉ”, Mục Sảng bật cười, nói: “Tôi muốn cậu quỳ trước mặt tôi hô lên “Mục Hàn là kẻ hèn hạ” đúng một ngày một đêm, hơn nữa còn phải quay lại video rồi đăng lên mạng.
“Chỉ cần cậu có thể làm được thì tôi bảo đảm sẽ bỏ qua cho người nhà cậu”.
“Tôi…!”, yêu cầu của Mục Sảng khiến cho Ngô Giang Hào vô cùng khó xử.
Một bên là tính mạng của người thân.
Một bên là xúc phạm và sỉ nhục Mục Hàn một cách công khai.
Bất luận là lựa chọn nào cũng khiến cho Ngô Giang Hào tiến thoái lưỡng nan.
Ngô Giang Hào có thể đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn, thế nhưng bảo anh ta sỉ nhục Mục Hàn như vậy thì anh ta không làm nổi.
“Không tình nguyện có phải không?”, Mục Sảng cười lạnh lùng, nói: “Xem ra quan hệ của cậu và Mục Hàn vẫn vô cùng tốt đẹp, thà hy sinh cả gia tộc của mình chứ không chịu mắng chửi cậu ta!”
“Được! Nếu cậu đã không làm được thì đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!”
Mục Sảng phất tay lên, ra lệnh: “Ra tay đi!”
Sau khi Mục Sảng hạ lệnh, mấy tên vệ sĩ sau lưng vác theo dao bầu đồng loạt xông lên trước.
“Dừng tay!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Không ai được phép làm hại nhà họ Ngô!”
Mấy chục binh sĩ cùng mặc áo giáp đen xuất hiện, ai cũng đeo dây cung sau lưng , tay cầm theo dao, đeo khẩu trang màu đen.
Phía trên áo giáp của tất cả bọn họ đều có ba chữ: Thiên Sách Vệ!
“Thiên Sách Vệ?”, Mục Sảng không khỏi ngạc nhiên.
Mục Sảng hoàn toàn không thể ngờ Thiên Sách Vệ lại xuất hiện ở nhà họ Ngô vào lúc này, ra mặt thay cho bọn họ.
Từ nhỏ Mục Sảng đã được ca ngợi là thiên tài bẩm sinh của nhà họ Mục ở thủ đô, nhận được sự bồi dưỡng vô cùng tận tâm.
Vậy nên, chưa đến tuổi trưởng thành, Mục Sảng đã nổi bật trong số các bạn cùng trang lứa, trở thành người giỏi nhất.
Điều này cũng khiến cho Mục Sảng khi đó vô cùng kiêu ngạo.
Có điều Mục Thịnh Uy lại nói với Mục Sảng, so với đại thống soái, chút thành tựu này của Mục Sảng vẫn chưa đáng để nhắc tới.
Thậm chí còn chẳng khác gì chơi nhà chòi với đứa trẻ con.
Đặc biệt khi nghe Mục Thịnh Uy nói đại thống soái mới chỉ hơn hai mươi tuổi đã khiến cho Mục Sảng vô cùng chấn động.
Dù gì đó cũng là chiến thần gần như chỉ dựa vào sức mình để đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước tiến công vào Hoa Hạ!
Kể từ ngày đó, Mục Sảng vẫn luôn coi đại thống soái là mục tiêu cuối cùng của mình, hy vọng đến một ngày có thể vượt qua đại thống soái.
Mà thường ngày, Mục Sảng vẫn luôn tích cực thu thập tất cả tư liệu có liên quan đến đại thống soái.
Đương nhiên Mục Sảng cũng rất quen thuộc với đội vệ binh thân cận dưới trướng đại thống soái.
Vừa nhìn đã nhận ra Thiên Sách Vệ - một trong số các đội binh lính thân cận dưới trướng đại thống soái.
Mặc dù Thiên Sách Vệ chỉ có mười người, nhưng chiến lực khiến cho người ta kinh ngạc, ít nhất cũng đủ mạnh để đánh bại một lữ đoàn binh lực.
“Mục Sảng của nhà họ Mục ở thủ đô xin chào các anh trong đội Thiên Sách Vệ!”
Thái độ của Mục Sảng vô cùng cung kính, nói: “Không biết các anh đến đây có việc gì vậy ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...