Tất cả mọi người đều nhìn Mục Hàn với ánh mắt đầy mong chờ.
Không thể không nói, những điều kiện của Lâm Lợi Cương quả thực quá có lợi cho nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Nếu Mục Hàn đồng ý, thì sau này đương nhiên sẽ không có địa vị gì trong nhà họ Lâm, Lâm Nhã Hiên vẫn là người nắm thế mạnh.
Nếu Mục Hàn không đồng ý, thì bọn họ lại có lý do để ngăn cản đám cưới này.
Lâm Nhã Hiên có thai thì sao chứ?
Cùng lắm thì để đẻ, nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ nuôi.
"Mục Hàn, cậu lên tiếng đi chứ", bà cụ Lâm thúc giục.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng nhìn Mục Hàn với vẻ mong chờ, trong lòng hy vọng Mục Hàn sẽ đồng ý với những điều kiện hà khắc này.
Nhưng không phải Lâm Nhã Hiên không suy nghĩ cho Mục Hàn, mà là cô nghĩ, nếu hiện giờ từ chối thẳng thừng, thì sẽ khiến nhà họ Lâm Sở Dương và nhà họ Tần Sở Bắc phản đối kịch liệt, khiến chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Mục Hàn cứ đồng ý trước đã, chờ làm đám cưới xong rồi tính tiếp.
Đến lúc đó, với tài sản của Lâm Nhã Hiên, lại thêm đứa con ra đời, Mục Hàn có thể không cần tuân thủ những điều kiện hà khắc này của Lâm Lợi Cương.
"Các người muốn tôi đồng ý sao?", nhưng Mục Hàn lại lắc đầu, cười khẩy nói: "Xin lỗi nhé, khiến các người thất vọng rồi, tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện nào mà ông nói".
Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải T*amlinh2*47.*com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi.
Hãy quay lại website T*amlinh2*47.*com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé!
"Nếu như chỉ là ở rể giống lần trước, may ra tôi có thể đồng ý.
Nhưng các người lại quá đáng đến mức bắt tôi đổi họ, điều này tuyệt đối không thể".
"Tên họ của tôi là do mẹ tôi ban cho, ngoài mẹ tôi ra, không ai có tư cách thay đổi cả".
"Nói vậy là cậu không định kết hôn với Nhã Hiên sao?", Lâm Lợi Cương hỏi.
"Tôi có nói vậy sao?", Mục Hàn nhìn Lâm Lợi Cương, nói: "Tôi nói luôn cho các người biết, tôi một là không ở rể đổi họ, hai là không chịu sắp xếp của bất cứ ai trong nhà họ Lâm Sở Dương các người, ba là mẹ tôi phải có mặt ở đám cưới".
"Còn một điều quan trọng nhất, đám cưới của tôi và Nhã Hiên vẫn tiến hành như thường".
"Tôi chắc chắn sẽ lấy Nhã Hiên!"
Thái độ của Mục Hàn vô cùng kiên quyết, nghe có vẻ không được phép nghi ngờ, giống như ra lệnh với nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc, chứ không phải đang bàn bạc với họ.
Đây còn là Mục Hàn trước kia sao?
Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.
Đúng là không coi trưởng bối bọn họ ra gì.
"Mục Hàn, đủ rồi!", Tần Lệ thấy sắc mặt của ba gia chủ rất khó coi, lập tức mắng mỏ: "Cậu cũng không nhìn lại mình xem có thân phận địa vị gì, cậu bị thiểu năng à?" Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
"Cậu dám ăn nói với ba gia chủ như vậy sao?"
"Còn nữa, Nhã Hiên nhà chúng tôi gia tài trăm tỷ tệ, một mình nó có thể sánh bằng cả nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Cậu là cái thá gì mà đòi lấy Nhã Hiên nhà chúng tôi?"
Vốn dĩ Tần Lệ đã khinh thường Mục Hàn, nhất là sau khi Lâm Nhã Hiên lấy được dự án trăm tỷ tệ, bà ta lại càng cảm thấy khoảng cách giữa Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên quá lớn.
Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Mục Hàn đâu chỉ là trèo cao, mà là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
"Các người cảm thấy tôi không xứng với Nhã Hiên, nhưng tôi nói cho các người biết, Mục Hàn tôi hoàn toàn đủ tư cách lấy cô ấy", Mục Hàn nhìn thẳng tất cả mọi người của hai nhà Lâm Tần: "Sau này các người sẽ biết".
Lâm Nhã Hiên bỗng bị sự tự tin của Mục Hàn truyền sang.
Suýt nữa thì cô đã tin.
"Cho dù bố tôi thực sự là tỷ phú, thì tôi cũng không thèm nhận ông ta", Mục Hàn thản nhiên nói.
Hình như nghĩ ra gì đó, Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên: "Nhã Hiên, anh biết em đang nghĩ gì, em tưởng anh dựa vào mối quan hệ đó phải không? Nhưng anh nói cho em biết, anh hoàn toàn dựa vào thực lực cá nhân của anh, không liên quan đến bất cứ gia tộc nào".
"Thật sao?", Lâm Nhã Hiên nghe thấy thế, lập tức vui mừng: "Vậy em nhất định sẽ đợi đến ngày tổ chức đám cưới, tận mắt chứng kiến niềm vui bất ngờ anh dành cho em".
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
"Các người nghe cho rõ đây", Mục Hàn đưa mắt nhìn mọi người, nói: "Chờ đến ngày tổ chức đám cưới, các người sẽ biết tôi là sự tồn tại mà tất cả các người đều phải ngước nhìn".
"Được! Được! Được!", bà cụ Lâm nói liền ba chữ được, gật đầu đáp: "Nếu cậu đã nói như vậy rồi, thì chúng tôi sẽ chống mắt lên xem, chờ đến ngày tổ chức đám cưới".
"Tôi muốn xem xem, cậu khiến chúng tôi ngưỡng mộ như thế nào".
"Đúng", Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng nói: "Nhưng Mục Hàn, nếu cậu không làm được, thì đến lúc đó, cậu phải tuân thủ vô điều kiện các điều kiện mà nhà họ Lâm ở Sở Dương đưa ra.
Nếu không đừng mơ thuận lợi kết hôn với Nhã Hiên, nhà họ Tần Sở Bắc chúng tôi nói được làm được".
"Được", Mục Hàn gật đầu nói: "Các người cứ chờ đi!"
Cuộc nói chuyện giữa hai bên kết thúc trong sự bực bội, cụt hứng.
- -----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...