Sau khi Dương Tử Yên rời đi, Lâm Nhã Hiên không khỏi chán nản thở dài.
Dự án trị giá một trăm tỷ tệ mãi mới trúng thầu lại bị hẫng rồi.
Toàn bộ nỗ lực đều biến thành bong bóng.
Vấn đề là muốn có được cơ hội như vậy một lần nữa không biết mình phải đợi đến bao giờ.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn không nhịn được mà nói: "Chỉ là dự án một trăm tỷ tệ thôi mà, đâu cần buồn bực như vậy".
"Bằng không, để anh nói chuyện với Phương Viên để cô ấy đưa cho em một dự án một trăm tỷ tệ khác".
Nghe thấy những lời này của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên dở khóc dở cười.
Mục Hàn ngày ngày phải lăn lộn nên quen thói, anh thực sự coi mình là ông chủ của tập đoàn Phi Long đấy à?
Hơn nữa, những dự án hàng trăm tỷ tệ này có thể tuỳ tiện giao sao?
Vả lại, với thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô, cho dù có nhận được dự án một trăm tỷ tệ đi nữa thì Dương Tử Yên vẫn có thể tiếp tục giành lấy.
Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, Lâm Nhã Hiên quyết định tránh xa Thịnh Uy Khống Cổ trước, sau đó tìm một cơ hội thích hợp khác để củng cố bản thân.
Mặt khác.
Dương Tử Yên dẫn theo vài tên đàn em quay lại trụ sở chính Đông Hải.
Nhưng chợt phát hiện không khí ở đây không đúng lắm.
Ông chủ Mục Diệp, người hiếm khi xuất hiện trong tòa nhà trụ sở bây giờ lại tới đây, hơn nữa còn ra vẻ rất hoành tráng, dẫn theo không ít đàn em.
“Dương Tử Yên, lập tức triệu tập toàn bộ lãnh đạo cấp cao tập trung ở đại sảnh”, Mục Diệp không quan tâm đến việc Dương Tử Yên vừa trở về đã kiệt sức, ra lệnh: “Tôi chỉ cho cô một phút".
"Sau một phút, ai không đến kịp sẽ bị đuổi thẳng cổ".
"Đương nhiên rồi, nếu cô không thông báo kịp, cô cũng sẽ bị đuổi việc".
Dương Tử Yên nghe thấy vậy không dám lơ là, lập tức hành động.
Ngay sau đó, tất cả các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ đã có mặt.
Mục Diệp lúc này nhận điện thoại, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Mọi người cùng tôi xuống đón một vị khách quan trọng!"
Mục Diệp dẫn theo nhóm lãnh đạo cấp cao xuống lầu, lập tức nhìn thấy một ông lão mặc áo dài nam màu lam đang bước về phía họ dưới sự bảo vệ vây quanh của đàn em.
Ông lão mang khí chất của một đấng bề trên, không giận mà uy.
Mục Diệp lon ton chạy tới, cung kính hô to: "Mục Diệp nghênh đón trưởng lão!"
Ông lão này đương nhiên là Mục Trường Sinh.
Trong mắt các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ cũng như là Mục Diệp, thân phận của Mục Trường Sinh vô cùng tôn quý.
Nếu không có tình huống đặc biệt, dù là mười năm hay hai mươi năm, lão ta cũng sẽ không đến đây ngó qua.
Vì vậy, sự xuất hiện của Mục Trường Sinh, gia bộc nhà họ Mục ở thủ đô, khiến Mục Diệp có chút được sủng ái mà lo sợ.
Thậm chí có cảm giác vinh quang, hiển hách.
“Tốt lắm!”, Mục Trường Sinh không khỏi khẽ gật đầu.
Dưới sự dẫn đường của Mục Diệp, Mục Trường Sinh đã đến văn phòng tổng giám đốc, không khỏi khen ngợi Mục Diệp: "Mục Diệp, những năm qua các cậu đã điều hành công việc ở Đông Hải rất tốt, từng bước kiểm soát dòng chảy của nền kinh tế Đông Hải.
Những thành tựu này giúp ích rất nhiều khi ông chủ chính thức kế nhiệm chức gia chủ".
Chính thức kế nhiệm chức gia chủ là điều quan trọng nhất đối với Mục Thịnh Uy.
Ông ta cần cho cả nhà họ Mục ở thủ đô nhìn rõ năng lực của ông ta.
Do đó, các thế lực do Mục Thịnh Uy triển khai trước đây, bao gồm cả Thịnh Uy Khống Cổ, phải dần dần lộ diện.
Hơn nữa còn phải khiến mọi người trong nhà họ Mục ở thủ đô cảm thấy kinh ngạc.
"Lần này tôi đến Đông Hải, ngoài việc thanh tra Thịnh Uy Khống Cổ, còn một việc quan trọng nữa phải làm, đó là xử lý thằng con hoang của nhà họ Mục thủ đô chúng ta!"
Chỉ có những lãnh đạo cấp cao nhất mới được có mặt trong văn phòng tổng giám đốc, chẳng hạn như Mục Diệp và Dương Tử Yên.
Vì vậy, Mục Trường Sinh không ngại nói ra mục đích của mình.
Mà Mục Trường Sinh có thể nói với những người này về nhà họ Mục thủ đô, chính là vì cho họ một chút mật ngọt, để họ cảm thấy nhà họ Mục ở thủ đô rất coi trọng họ, để họ có thể nỗ lực làm việc, bỏ hết sức lực cho nhà họ Mục.
Cũng giống như việc Mục Diệp, vốn dĩ không mang họ Mục, nhưng sau khi được nhà họ Mục ở thủ đô đặt cho họ "Mục", lập tức vui đến mức bỏ qua tất cả, lúc nào cũng nghĩ mình cao hơn người khác, luôn lấy việc mình họ Mục mà cảm thấy tự hào.
“Thằng con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô?”, Mục Diệp không khỏi có chút tò mò: “Có phải bây giờ hắn đang ở tỉnh không?”
Mặc dù được mang họ Mục, nhưng Mục Diệp không biết gì về nhà họ Mục ở thủ đô.
“Đúng vậy!”, Mục Trường Sinh gật đầu: “Thật ra sáu năm trước, thằng con hoang đó đã phải chết rồi, nhưng hắn rất may mắn, còn sống đến giờ".
“Không, tôi không thể tự mình làm được", Mục Trường Sinh lắc đầu nói: “Lúc này vừa hay chính là là đêm trước buổi lễ kế vị chính thức của ông chủ.
Là gia bộc thân cận của ông chủ, tôi không được có bất kỳ hành động gì để tránh dây cà ra dây muống".
"Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ra cách mượn dao giết người.
Tôi không chỉ có thể làm một mẻ, giết luôn Mục Hàn và Sở Vân Lệ, mà còn không cần phải tự mình ra tay".
“Cách gì?”, Mục Diệp tò mò hỏi.
“Các người cũng biết mạng lưới ám sát chứ?”, khoé miệng Mục Trường Sinh hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tà mị mê hoặc: “Trong mạng lưới ám sát, tất cả những chuyện xấu xa, đi ngược lại với đạo đức đều có thể tiến hành một cách quang minh chính đại".
Đối với đám sát thủ này mà nói, sau khi hoàn thành, chúng có thể bảo đảm cơm ăn, áo mặc mà không lo lắng gì trong suốt mười năm tiếp theo.
- -----------------.