Người mà Naruto nhìn thấy chính là Mục Hàn.
Mặc dù vẫn luôn trốn trong bóng tối, nhưng ý đồ chỉ muốn lợi dụng Mục Hàn của nhà họ Sở, Naruto đều biết rất rõ.
Không ngờ, Mục Hàn thực sự chính là đại thống soái.
Vào lúc này, Naruto ngay lập tức hình dung ra rất nhiều thứ.
Ví dụ, Tang Kiệt, quân phiệt Đông Nam đánh úp với khí thế mạnh mẽ đột nhiên lại trở nên tôn kính nhà họ Sở một cách khó hiểu.
Và lần này Vương Chung Quy trở về quê hương cũng đã vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt của nhà họ Sở.
Tất cả là vì nể mặt Mục Hàn.
Một ví dụ khác, vừa rồi Vương Chung Quy không phải chỉ là chỉ đại một người.
Bởi vì đại thống soái chính là Mục Hàn.
Hình dáng của đại thống soái chính là hình dáng giống như Mục Hàn.
Thật nực cười khi nhà họ Sở vẫn luôn tự mãn, cho rằng đó là công lao của Sở Chí Toàn.
Chuyện này liên quan quái gì đến Sở Chí Toàn!
“Đứng dậy đi”, trong khi Naruto đang suy nghĩ, Mục Hàn nói với Vương Chung Quy: “Đây không phải là dịp gì chính thức, cậu không cần phải hành lễ long trọng như vậy!”
“Vâng, đại ca!”, Vương Chung Quy đứng dậy, ghé vào tai Mục Hàn nói nhỏ: “Đại ca, có một cái đuôi vẫn luôn bám theo tôi, anh xem…”
Mục Hàn gật đầu, thấp giọng hô một tiếng: "Ra đây đi!”
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để xuyên thủng không khí.
Giống như một loại siêu âm, nó kích thích màng nhĩ của Naruto.
Khiến Naruto vô cùng khó chịu.
Trong vòng chưa đầy một phút, Naruto cuối cùng đã không thể chịu đựng được và tự mình xuất hiện.
Mục Hàn liếc mắt nhìn Naruto, lạnh lùng nói: “Nhất định phải chịu chút giày vò thì cậu mới tự mình cút ra đây đúng không?”
Naruto sửng sốt.
Không ngờ hắn trốn kỹ như vậy mà lại bị đại thống soái phát hiện.
Naruto học bốn kỹ năng Ninja của Đảo Quốc, hắn tự cho rằng bản lĩnh ẩn thân của mình đã đạt đến mức đỉnh cao rồi.
Ai biết rằng vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn!
“Đại thống soái, xin hãy tha mạng!”, biết được thân phận thật sự của Mục Hàn, Naruto sợ chết khiếp, hắn lập tức quỳ lạy Mục Hàn xin tha: “Tôi cũng chỉ là nhận tiền công của người ta thì làm việc cho người ta thôi.
Việc theo dõi đại thống soái cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”
“Xem như cậu cũng có chút hiểu biết”, Vương Chung Quy gật đầu nói: “Cậu theo dõi tôi suốt dọc đường, thực sự tưởng rằng tôi không hay biết gì hết sao?”
"Nếu tôi và đại thống soái muốn giết cậu thì cậu đã chết cả trăm lần rồi!”
“Vâng, vâng, vâng!”, Naruto không ngừng vươn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Lý do tôi giữ lại cho cậu một mạng là bởi vì tôi thấy khả năng ẩn thân của cậu khá tốt.
Để che mắt một cao thủ hạng nhất cũng còn thừa sức”.
Mục Hàn nói tiếp: "Cậu đã biết thân phận của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không giấu diếm cậu nữa.
Việc Vương Chung Quy về nước lần này không phải để dưỡng thương, mà là cố ý làm như vậy để che mắt kẻ thù”.
"Tuy nhiên, khi Vương Chung Quy trở về quê, đối phương tất sẽ phái gián điệp đến điều tra thực hư, vì vậy tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, đó là tiếp tục ẩn náu trong bóng tối và xử lý đám gián điệp này cho chúng tôi".
Khi nghe tin mình có thể phục vụ cho đại thống soái và Vương Chung Quy, Naruto đột nhiên rất phấn khích, thậm chí giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy: "Kẻ tôi tớ này nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của đại thống soái và Tư lệnh Vương!”
“Ừm, đi đi”, Mục Hàn gật đầu.
Naruto lập tức biến mất không dấu vết.
Mục Hàn thấy vậy khá hài lòng: “Thật là một hạt giống tốt, ở đây bán mạng cho loại người như Sở Nhậm Hành thực sự quá đáng tiếc!”
“Nếu đại ca không phiền thì tôi sẽ thu nhận cậu nhóc này, đưa về quân đoàn 88 của chúng tôi!”, Vương Chung Quy cười hớn hở.
“Cái cậu nhóc này, thấy bảo bối là muốn vơ vào ngay”, Mục Hàn cười, đưa tay vỗ vai Vương Chung Quy: “Cậu nhóc kia chỉ là chuyện tình cờ, thực ra mục đích thực sự của cậu khi về quê dưỡng thương là đến tìm Quỳ Ngưu mượn người đúng không?”
“Vẫn không thể giấu được đại ca anh!”, Vương Chung Quy cũng không phủ nhận mà cười ha ha nói: “Tôi biết, Đội Hổ Lang đều là những thành viên của Hồng Anh Xã hợp thành, do một mình Quỳ Ngưu huấn luyện.
Thời gian trước quân phiệt ở Đông Nam dẫn một trăm nghìn quân đến, vừa hay có thể để Đội Hổ Lang rèn luyện, nghe nói hiệu quả khá tốt”.
"Đội Hổ Lang chỉ có năm nghìn người mà lại tập kích bất ngờ, đánh bại quân đội Đông Nam một trăm nghìn người, giỏi đó!”
"Lần này, tôi sẽ âm thầm đưa Đội Hổ Lang về, cũng tấn công kẻ địch bất ngờ, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!”
Trước khi Vương Chung Quy đến, anh ta đã nói qua với Quỳ Ngưu rồi.
Hiện tại, Đội Hổ Lang có thể nói là đã trang bị đầy đủ sẵn sàng xuất phát, chỉ đợi một câu ra lệnh của Vương Chung Quy, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành đến biên giới, báo hiếu với Tổ quốc.
“Phải rồi, cậu định khi nào đi?”, Mục Hàn hỏi.
“Tối nay tôi định nhân lúc trời tối rời khỏi đây!”, Vương Chung Quy cười nói: “Dù sao thì cũng là một cuộc tấn công bất ngờ.
Việc tận dụng tối đa nó tập kích bất ngờ cũng phải thực sự bất ngờ mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất chứ!”
“Cũng tốt”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cậu đến tỉnh này cũng được mấy ngày rồi, thời gian trước ngày nào cũng sống trong cảnh hưởng thụ, chắc là kẻ địch cũng tưởng rằng cậu đã trụy lạc rồi”.
“Đâu chỉ có kẻ địch”, Vương Chung Quy không khỏi cười khổ: “Ngay cả người dân mình cũng cho rằng tôi đã trụy lạc rồi”.
"Đại ca, chắc là anh có đọc báo rồi đúng không?”
"Chính là cái đám phóng viên viết mấy thứ linh tinh nhảm nhí, thực sự đã khiến cho nhân phẩm tích lũy nửa đời của Vương Chung Quy này mất gần hết rồi!”
"Nếu như giờ tôi không quay về chém giết tiếp để có cái ăn nói với người dân, chỉ sợ tôi ở lại đây sẽ trở thành con chuột qua đường, người người muốn đánh mất!”
"Không nghiêm trọng thế đâu! Trời có sụp xuống đã có tôi chống đỡ cho cậu!”
Mục Hàn lại duỗi tay ra, vỗ vỗ vai Vương Chung Quy, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tư lệnh Vương, hãy nhớ kỹ, cho dù cuộc chiến ba nước biên giới lần này thắng bại thế nào cũng nhất định phải sống sót trở về đó!”
"Đến lúc đó, tôi và mấy người Chúc Long sẽ đích thân đón cậu trở về!”
“Chắc chắn là vậy rồi, đại ca!”, thấy Mục Hàn như vậy, Vương Chung Quy cũng trở nên nghiêm túc: “Tình hình cuộc chiến ba nước ở biên giới lần này có hơi phức tạp.
Phía sau có bóng dáng hoạt động tích cực của nước Chiến Ưng, vậy nên sợ rằng trong thời gian ngắn, khói lửa chiến tranh sẽ không thể dừng lại được”.
"Tôi nghe nói đại ca sắp tổ chức lễ cưới với chị dâu.
Có lẽ đám cưới của anh với chị dâu, tôi không thể đến tham gia được rồi”.
Mục Hàn cười nói: "Không sao, có lòng là được rồi!”
"Ấy! Chỉ có lòng thì đâu có được?”, Vương Chung Quy nói: “Phải dùng hành động thực tế mới được!”
"Lần này về quê tôi không về tay không.
Tôi đã đặc biệt chuẩn bị quà cưới cho hai người rồi này!”
"Tôi định tự mình đưa cho chị dâu”.
“Ồ, thật sao?”, Mục Hàn hơi bất ngờ, cười nói: “Tư lệnh Vương, cậu cũng thật có lòng rồi đó!”
"Được! Giờ tôi đưa cậu đi gặp chị dâu!”
"Để cậu tự tay đưa quà!”
Thế là Mục Hàn liền đưa Vương Chung Quy đến tòa nhà văn phòng của Lâm Nhã Hiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên gặp Vương Chung Quy, cô không biết anh ta.
Nhưng Lăng Sở Sở thì khác, khi vừa nhìn thấy Vương Chung Quy, đôi mắt cô ta như dại ra.
Dù gì thì đây cũng là cấp trên cao nhất của cô ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...