Nhà họ Tiêu nói là làm, lập tức chuẩn bị cho đám cưới.
Mặc dù nhà trai là Fukuda nhưng việc tổ chức đám cưới lại do một tay nhà họ Tiêu lo liệu.
Vì thể diện, thậm chí ngay cả chi phí cần thiết cho đám cưới mà nhà họ Tiêu cũng không dám nói với Fukuda, tránh để mọi người nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tiêu và tập đoàn Chu Thức là vì tiền.
Bởi vậy nhà họ Tiêu tiêu tốn không ít cho đám cưới phong cách mùa hè này.
Tiêu Doanh Doanh cũng phát thiệp mời đi khắp nơi.
Hầu như các gia đình giàu có ở Sở Bắc đều nhận được thiệp mời đám cưới từ nhà họ Tiêu.
Đây chính là hiệu quả mà nhà họ Tiêu mong muốn.
Đợi đến khi tạo thành một cơn chấn động khắp thành phố, hung hăng đánh vào mặt Mục Hàn.
Sau khi tan làm về nhà, Mục Hàn cũng nhận được thiệp mời đám cưới từ Tiêu Doanh Doanh.
Thiệp mời là do Lâm Nhã Hiên nhận.
“Chồng à, cô Tiêu Doanh Doanh này có phải là đồng nghiệp của anh không?”, Lâm Nhã Hiên tò mò hỏi.
“Cô ấy là đối tượng lúc trước đính hôn cùng anh”, Mục Hàn mỉm cười đáp.
“Bạn gái cũ kết hôn, mời bạn trai cũ đến dự đám cưới sao?”, Lâm Nhã Hiên lập tức bĩu môi không vui: “Thật không nhìn ra anh còn khá phong lưu đấy!”
“He he! Đó là chuyện trước kia rồi”, Mục Hàn nói.
Sau đó anh kể mọi chuyện trong quá khứ cho Lâm Nhã Hiên nghe.
Sau khi kể xong, Mục Hàn lại hỏi Lâm Nhã Hiên: “Vợ à, em nói xem đám cưới của cô ấy, anh có nên đến không?”
“Hóa ra giữa hai người còn có chuyện cũ”, Lâm Nhã Hiên nghe xong, không khỏi bùi ngùi, gật đầu nói: “Anh mắc nợ người ta nhiều như vậy, cũng xem như em gái thì anh nên đến tham dự”.
“Không những phải đi, mà còn phải mang theo quà mừng cưới thật to!”
“Vợ à, em thật tốt!”, Mục Hàn vui mừng.
Không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên mặt Lâm Nhã Hiên.
Hiển nhiên là vui quá không kiểm soát được.
Mặc dù Mục Hàn không ý thức được hành động quá khích của mình, nhưng trong lòng Lâm Nhã Hiên lại gợn sóng.
Cô giơ tay che nửa bên mặt bị hôn, tim đập như chú nai nhỏ đang chạy loạn.
Suy cho cùng, từ khi hai người kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Mục Hàn hôn Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn đang đắm chìm trong vui mừng không để ý đến hành động ngại ngùng của Lâm Nhã Hiên, chỉ nhíu mày, trầm ngâm: “Em nói xem, anh nên tặng quà gì mới đủ trang trọng?”
Đúng lúc này, tivi phát sóng một đoạn tin tức.
Ba ngày nữa sẽ có một cuộc đấu giá đẳng cấp thế giới tại Hương Giang, vật phẩm đấu giá là sợi dây chuyền cao cấp “Ánh Sao Sông Danube”, đây là sản phẩm của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng hàng đầu Mr. Johne, được chế tác tỉ mỉ, có một không hai trên toàn thế giới, chi phí lên tới một tỷ tệ.
Giá khởi điểm của sợi dây chuyền đã là năm tỷ tệ khiến không ít người giàu có nản lòng.
Không đợi Lâm Nhã Hiên trả lời, Mục Hàn đột nhiên có sáng kiến, búng tay: “Có rồi!”
Một tuần chớp mắt trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức đám cưới của Tiêu Doanh Doanh và Fukuda.
Nhà họ Tiêu trên dưới hết sức chú trọng, khung cảnh vô cùng long trọng.
Phù rể là mấy anh em của Fukuda đến từ tập đoàn Chu Thức, phù dâu là cô chủ con nhà giàu đến từ tỉnh.
Tiêu Doanh Doanh ăn mặc vô cùng xinh đẹp, váy cưới cắt may thủ công, giá trị hơn chục triệu tệ.
Tiêu Doanh Doanh bước ra từ phòng tân hôn ngay lập tức trở thành tâm điểm trong mắt mọi người.
Lúc này, mấy phù dâu đang tụ tập bàn tán sôi nổi.
“Các chị em, đang nói gì vậy!”, Tiêu Doanh Doanh đi qua, mỉm cười hỏi.
“Doanh Doanh, cô biết không?”, một trong số các cô chủ giàu có nói: “Ánh Sao Sông Danube - sợi dây chuyền có một không hai trên thế giới đã được một người bí ẩn mua với giá năm mươi tỷ trong buổi đấu giá hôm qua ở Hương Giang đó”.
“Trời đất ơi!”, một cô gái khác hét lên: “Năm mươi tỷ mua một sợi dây chuyền, ra tay hào phóng quá nhỉ?”
“Đúng đó!”, lại một cô nàng khác gật đầu nói: “Toàn bộ tài sản của nhà chúng ta cộng lại cũng chỉ được năm mươi tỷ”.
“Thật tò mò không biết cô gái may mắn nào lại được người đàn ông vì mình mà bỏ ra năm mươi tỷ mua Ánh Sao Sông Danube?”
“Này, Doanh Doanh, cô nói xem liệu có phải là Fukuda không?”, lúc này có vẻ như cô gái ban đầu nghĩ đến điều gì đó, liền vội vàng nói với Tiêu Doanh Doanh: “Dù gì hôm nay cũng là ngày cưới của hai người, tôi đoán chắc là Fukuda mua Ánh Sao Sông Danube để làm quà cưới tặng cho cô!”
“Không đâu”, Tiêu Doanh Doanh lắc đầu: “Mặc dù Fukuda đối xử với tôi rất tốt, nhưng năm mươi tỷ không phải là số tiền nhỏ, Fukuda muốn bỏ ra năm mươi tỷ mua Ánh Sao Sông Danube sợ là cũng lực bất tòng tâm”.
Nghe Tiêu Doanh Doanh nói vậy, đám cô chủ nhà giàu cũng không hỏi nữa.
“Mọi người nói chuyện nhé, tôi ra ngoài đón khách”, tâm trạng Tiêu Doanh Doanh hơi mất mát, nói với mấy cô gái kia.
Sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube có một không hai trên toàn thế giới, Tiêu Doanh Doanh vẫn luôn quan tâm đến nó, hơn nữa còn vô cùng yêu thích.
Fukuda đã từng nói sẽ bỏ ra hai tỷ để mua nó tặng cho Tiêu Doanh Doanh.
Có điều, Tiêu Doanh Doanh dám chắc chắn rằng người chi số tiền năm mươi tỷ để mua Ánh Sao Sông Danube không phải Fukuda.
“Không biết cô gái may mắn nào được đeo sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube trị giá năm mươi tỷ đó!”, Tiêu Doanh Doanh thầm nghĩ.
Lúc đi đến cửa, Tiêu Chí Cương và Lý Linh đang đón khách.
Khách khứa trước cửa nhà họ Tiêu lũ lượt đi vào.
Hầu như tất cả gia đình giàu có bậc nhất của Sở Bắc đều đã đến.
Ngay cả Đường Bắc Sơn - người giàu nhất Sở Bắc đã lui về ở ẩn cũng vì nể mặt tập đoàn Chu Thức mà dẫn theo cháu gái Đường Yên Nhiên đến tham dự hôn lễ.
Mục Hạo Thần đến cùng lúc với Đường Bắc Sơn.
Còn có cả bố mẹ Mục Hạo Thần là Mục Nam Phi và Tô Nguyệt.
Năm xưa khi Mục Hàn ở Sở Bắc rèn luyện và thành lập tập đoàn Phi Mục, vì ngăn bên ngoài biết được mối quan hệ giữa anh và nhà họ Mục ở thủ đô nên đã để Mục Nam Phi và Tô Nguyệt giả làm bố mẹ trên danh nghĩa của Mục Hàn.
Vì vậy, quan hệ giữa Mục Hàn và Mục Hạo Thần khi ấy khá tốt.
Trong mắt nhà họ Tiêu, Mục Nam Phi và Tô Nguyệt chính là đại diện cho nhà họ Mục ở tỉnh.
Thấy ba người đến, trong lòng Tiêu Chí Cương đột nhiên có cảm giác nở mày nở mặt: “Ha ha! Ông thông gia hụt, khi xưa mấy người vứt bỏ Doanh Doanh nhà chúng tôi, cảm thấy Doanh Doanh không xứng với Mục Hàn, nhưng giờ mấy người nhìn đi, Doanh Doanh nhà chúng tôi xuất sắc thế nào, thành bà chủ nhỏ của tập đoàn Chu Thức rồi đấy!”
“Giờ mấy người phải ngước mắt mà nhìn theo”.
“Đúng đó!”, Lý Linh mỉa mai: “Nhìn lại Mục Hàn nhà mấy người xem, đã biến thành bộ dạng thế nào rồi?”
“Một đội trưởng đội bảo vệ cỏn con, dù tập đoàn Phi Long là một doanh nghiệp lớn, nhưng tập đoàn Phi Long dưới con mắt của tập đoàn Chu Thức cũng chẳng là cái thá gì cả”.
“Vả lại, nó chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi!”
Nghe Tiêu Chí Cương và Lý Linh nói vậy, Đường Bắc Sơn trầm ngâm nhìn hai người họ mà không nói gì.
Mục Nam Phi lạnh lùng nói: “Mười tập đoàn Chu Thức cũng không bằng một phần mười nghìn của Mục Hàn nhà chúng tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...