Lúc Mục Hàn về lại văn phòng tổng giám đốc thì thấy Lâm Nhã Hiên đang đứng trước cửa sổ quan sát mọi chuyện vừa xảy ra.
Mục Hàn bước đến hỏi: “Vợ à, em thấy hết rồi ư?”
“Ừ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Mục Hàn cười nói: “Vợ à, anh đuổi cây hái ra tiền của em đi rồi, em sẽ không giận anh chứ?”
“Cây hái tiền cái con khỉ”, Lâm Nhã Hiên bực bội hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Loại người tham lam vô độ như Hoàng Tiểu Minh còn ghê tởm hơn Thái Húc Côn, để anh ta quay lại thì sớm muộn cũng sẽ gây chuyện”.
“Anh ta làm người ta ghét bỏ như đồ vứt đi!”
“Chồng à, anh nói đúng, chúng ta đổi nghề rồi, không thu mua phế liệu nữa!”
“Cũng may trong đám người này, Lư Vy xem như không tệ, rất cố gắng siêng năng. Phương hướng tiếp theo của chúng ta hoàn toàn có thể tập trung vào Lư Vy!”
Mục Hàn nghĩ một hồi rồi đề xuất: “Còn vị trí nam chính thì thứ mà ở Hoa Hạ không thiếu nhất chính là nghệ sĩ điện ảnh. Với thực lực của tập đoàn Phi Long và cách thức đào tạo của Giải trí Thiên Thành, có thể lại đào tạo ra một người nữa!”
“Em phát hiện giọng điệu nói chuyện này của anh ngày càng giống ông chủ lớn rồi đấy. Người nào không biết còn thật sự nghĩ anh chính là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long”, Lâm Nhã Hiên trêu chọc.
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Mục Hàn rơi vào im lặng.
Thấy dáng vẻ này của Mục Hàn, cô lại nghĩ đến những khó khăn lúc trước, Mục Hàn đều có thể giải quyết khó khăn rất êm thấm. Lâm Nhã Hiên bỗng giật thót, lẽ nào Mục Hàn thật sự là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long?
Lúc Lâm Nhã Hiên đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên.
Là Phương Viên gọi đến.
“Nhã Hiên, cậu đọc tin tức chưa?”, sau khi nhận điện thoại, Phương Viên phấn khích nói: “Chuyện liên quan đến Hoàng Tiểu Minh vu khống tập đoàn Thiên Thành tại buổi biểu diễn từ thiện của các nghệ sĩ do tập đoàn Chu Thức tổ chức trước đó, bây giờ anh ta đã thanh minh trước công chúng, truyền thông lần lượt viết bài xem như kịp thời trả lại sự trong sạch cho cậu rồi!”
Lâm Nhã Hiên cười ngẩng đầu lên liếc nhìn Mục Hàn rồi nói: “Thật ra chuyện này nói ra vẫn phải cảm ơn Mục…”
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn chưa nói hết câu, Phương Viên đã cắt ngang lời cô: “Đúng vậy, cậu phải cảm ơn ông chủ đằng sau của bọn mình. Cậu nghĩ kỹ xem nếu không phải ông chủ ra tay thì tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Chu Thức có thể bảo Hoàng Tiểu Minh nhận lỗi dễ dàng vậy sao?”
“Cậu nói cũng đúng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
“Thật ra, người cậu càng nên cảm ơn là mình đây này”, Phương Viên nói tiếp: “Ông chủ đằng sau chắc chắn lúc nào cũng chú ý đến người phụ nữ ưu tú như mình, bạn thân nhất của mình gặp rắc rối thì anh ấy có thể không ra tay giúp sao?”
“Nói như vậy, là mình được hưởng hào quang từ cậu rồi à?”, Lâm Nhã Hiên nói.
Phương Viên cũng thẳng thắn quá rồi đấy.
“Đúng vậy!”, Phương Viên cười nói: “Thế nên cậu định cảm ơn mình thế nào?”
Lâm Nhã Hiên không khỏi vui vẻ.
Vì muốn mình mời ăn cơm mà Phương Viên còn phí sức như vậy.
Nhưng tính ra hình như hai người cũng đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.
Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một hồi nói: “Được thôi! Để biểu đạt lòng cảm ơn của mình với người bạn thân nhất là cậu, mình sẽ mời cậu ăn lẩu!”
“Vẫn chỗ cũ sao?”, nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Phương Viên gật đầu: “Được, hẹn gặp lại cậu sau giờ tan làm!”
“Đúng rồi, đừng quên dẫn theo chồng cậu đấy”.
“Để anh ta ở chung với phụ nữ giỏi như chúng ta thì có thể nâng tầm của anh ta”.
Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn Mục Hàn.
Hình như dạo này Phương Viên đã thay đổi thái độ với Mục Hàn không ít rồi.
Thậm chí còn muốn giúp Mục Hàn nâng tầm bản thân nữa.
Sau khi tan làm.
Lâm Nhã Hiên ra khỏi tập đoàn Thiên Thành.
Vì Mục Hàn cũng tự lái xe đến nên hai người tự lái xe của mình.
Sau khi ra khỏi cửa tập đoàn Thiên Thành, Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên: “Vợ à, anh về tập đoàn Phi Long thay bộ đồng phục bảo vệ này trước”.
“Được”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Anh nhanh lên nhé, em và Phương Viên đợi anh đến”.
Hai người nói tạm biệt với nhau.
Nhưng bên đường đối diện tập đoàn Thiên Thành.
Có một chiếc Toyota dừng ở đó.
Koichiro Watanabe một tay giữ vô lăng, đeo cặp kính râm che gần hết nửa khuôn mặt.
Dương Vỹ ngồi ở ghế lái phụ giơ tay ra chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen vừa chạy ra khỏi cửa tập đoàn Thiên Thành nói: “Cậu chủ Watanabe, chiếc Mercedes-Benz S-Class là xe của Lâm Nhã Hiên”.
“Ừ, xe được đấy”, Koichiro Watanabe nhếch khóe môi: “Phụ nữ có thể lái được chiếc xe hạng sang cao cấp như Mercedes-Benz S-Class chắc chắn không hề kém cạnh”.
“Hẳn là một người phụ nữ ở đẳng cấp cao hơn Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ”.
“Đúng vậy, tôi thích!”
Nghe Koichiro Watanabe nói vậy, Dương Vỹ biết Lâm Nhã Hiên đã trở thành con mồi của Koichiro Watanabe rồi.
Hơn nữa còn là con mồi cao cấp.
Suy cho cùng trong quan niệm của Koichiro Watanabe phụ nữ đều là đồ chơi.
Lâm Nhã Hiên thật sự là người phụ nữ đầu tiên được Koichiro Watanabe khen ngợi như vậy.
Koichiro Watanabe đạp mạnh vào chân ga.
Chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc Mercedes-Benz S-Class của Lâm Nhã Hiên.
Lúc này Lâm Nhã Hiên không hề hay biết mình đã bị Koichiro Watanabe chú ý.
Khi cô lái đến một ngã tư vừa lúc gặp đèn đỏ.
Vì thế Lâm Nhã Hiên dừng xe lại đợi.
“Rầm!”
Thế nhưng ngay sau đó.
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Lâm Nhã Hiên có cảm giác xe mình rung lắc mạnh.
Rõ ràng là bị người ta đâm từ đằng sau.
Lâm Nhã Hiên lập tức xuống xe kiểm tra.
Đâm vào đuôi xe Mercedes-Benz là một chiếc Toyota.
Koichiro Watanabe và Dương Vỹ cũng bước xuống xe.
“Cô tông hỏng xe của tôi rồi, cô phải đền!”, không để Lâm Nhã Hiên lên tiếng, Koichiro Watanabe nói.
“Tôi tông hỏng xe của anh ư?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy buồn cười bởi lời nói của Koichiro Watanabe, cô tức giận nói: “Anh này, anh hãy nói lý chút đi được chứ? Rõ ràng là anh tông vào đuôi xe của tôi, bây giờ lại quay sang chỉ trích tôi tông vào anh?”
“Đúng vậy, xe của cô đâm vào xe tôi”, Koichiro Watanabe mặt dày đáp.
Ngay lúc này, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh.
Vì hai người đều dừng xe lại nên gây tắc nghẽn giao thông.
Mấy chiếc xe ở đằng sau liên tục bóp còi.
Thậm chí có không ít người vượt qua vạch kẻ màu vàng, vòng qua hai người ở trước.
Lâm Nhã Hiên cũng vội đi gặp Phương Viên, vừa thấy người này thuộc loại người mặt dày, cô hết cách nói: “Được được được, tôi không tranh chấp với anh! Lần này tạm thời cứ xem như tôi tông vào xe của anh, cũng chỉ là chuyện bảo hiểm, tôi gọi cho công ty bảo hiểm!”
“Khoan đã!”, Koichiro Watanabe nhìn Lâm Nhã Hiên từ trên xuống với ánh mắt vui đùa: “Cô tông vào xe của tôi rồi tìm bảo hiểm đến xử lý là xem như xong à?”
“Nếu không thì anh muốn thế nào?”, Lâm Nhã Hiên nhíu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...