Hồ Sở Sở nghĩ thầm rằng, cả nhà Mục Hàn đã bị người người mắng chửi, cho dù anh có cứng rắn như thế nào đi chăng nữa, cũng phải suy nghĩ cho người nhà mình chứ.
Do đó, Hồ Sở Sở sẽ rất hả hê khi nhìn thấy cảnh Mục Hàn quỳ xuống cầu xin mình tha thứ.
Có điều, Mục Hàn thẳng thừng kiên quyết từ chối khiến Hồ Sở Sở kinh ngạc: "Muốn tôi xin lỗi cô hả? Cô cút càng xa càng tốt đi!"
"Được lắm, Mục Hàn, chuyện đã đến nước này mà anh con ngang ngược như thế!", Hồ Sở Sở nổi trận lôi đình: "Nếu anh đã rượu mời không uống đòi uống rượu phạt, vậy tôi sẽ khiến anh không sống nổi ở đất Sở Bắc này nữa!"
Ngắt cuộc gọi của Mục Hàn, Hồ Sở Sở lại đi tìm Thẩm Đại Khánh.
"Sếp Thẩm, em nghĩ rằng nhân dịp tin tức về Mục Hàn hôm qua đang hot, nếu làm phần tiếp theo, tin rằng nhất định sẽ khiến tỷ lệ người xem chương trình hôm nay lên được một tầm cao mới!"
Hồ Sở Sở trình bày đề nghị của mình.
"Cách làm của em rất hay, hơn nữa, sau khi chiếu tin tức đó, phản hồi ở Sở Bắc rất mạnh mẽ, tỉ lệ người xem tăng lên liên tục, anh đồng ý với đề nghị của em", Thẩm Đại Khánh lấm la lấm lét liếc nhìn Hồ Sở Sở từ trên xuống dưới, nói với giọng điệu dâm đãng: "Chỉ có điều, hôm qua anh còn chưa đủ sướng..."
"Sếp Thẩm, anh thật xấu xa!", Hồ Sở Sở sao có thể không hiểu ý của Thẩm Đại Khánh.
Trong lòng Hồ Sở Sở cực kỳ đắc ý, người đàn ông nào đã nếm thử bản lĩnh của cô ta, hầu như đều không thể rời bỏ cô ta.
Hồ Sở Sở giả vờ trượt chân, cả người mềm nhũn, ngã vào lòng Thẩm Đại Khánh.
Một hồi mây mưa cứ thế lại trình diễn trong văn phòng lần nữa.
Bởi vì chương trình tin tức hôm qua có tỷ lệ người xem tăng gấp mười, độ tranh luận rất lớn nên trước khi phát sóng năm phút, tỷ lệ người xem cũng tăng liên tục, lượng người xem online thậm chí đạt đến mười triệu người.
Đài truyền hình thành phố càng về sau lại càng có nhiều mánh khóe hơn, khiến vô số người xem truyền hình cực kỳ mong đợi.
Ngay cả Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên cũng đang ngồi trước tivi.
Dù sao, Mục Hàn đã nói, anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.
"Xin chào quý khán giả đang xem truyền hình thân mến, tôi là phóng viên Hồ Sở Sở!"
"Tin rằng sau khi tin tức hôm qua được phát sóng, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi đối với nhân viên ưu tú Mục Hàn của tập đoàn Phi Long này, vì vậy, tôi đặc biệt đến đây đưa tin cho mọi người".
"Ngày hôm qua, sau khi tan làm, Mục Hàn gọi điện thoại tới cho tôi để uy hiếp, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, thậm chí còn tuyên bố muốn cưỡng hiếp tôi, làm ra hành động ác ôn như vậy, tôi thật sự không biết sao anh ta có thể được bình chọn làm nhân viên ưu tú!"
"Tin rằng một nơi như tập đoàn Phi Long, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, để xử phạt vì những gì Mục Hàn đã làm ra. Dù sao, là một trong những tập đoàn đứng đầu Sở Bắc hẳn sẽ không chứa chấp loại nhân viên rác rưởi giống như Mục Hàn".
"Là một phóng viên chính nghĩa, tôi cũng sẽ không bởi vì đối phương uy hiếp mà lùi bước!"
Tiếp theo, Hồ Sở Sở còn phát đoạn ghi âm cuộc gọi.
Mục Hàn nghe xong, đương nhiên biết đoạn ghi âm này đã được cắt ghép chắp vá rồi.
"Đây là xử lý ổn thỏa mà mày nói đấy sao?", Tần Lệ nhìn chằm chằm Mục Hàn, tức giận nói.
"Đúng vậy, Mục Hàn!", Lâm Nhã Hiên cũng nói: "Sao anh có thể xúc động đi uy hiếp cô ta vậy chứ!"
"Ôi!", Mục Hàn lắc đầu, nói với vẻ rất bất đắc dĩ: "Dấu vết cắt ghép chắp vá rõ ràng như vậy, hai người không nhìn ra được sao?"
"Huống hồ, nhan sắc của cô ta như vậy sao có thể lọt vào mắt con được chứ?"
"Bất kể có nói thế nào, vấn đề này càng ngày càng nghiêm trọng rồi", Tần Lệ cau mày nói.
"Rầm rầm rầm!"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
"Có chuyện gì vậy?", Tần Lệ hỏi.
"Có thể là bố về, con đi mở cửa!", Mục Hàn đứng dậy, đi ra cửa. Sau khi mở cửa, Lâm Lợi Cương lập tức đi vội vào.
Sau đó khóa cửa lại thật chắc.
"Chết tiệt!", Lâm Lợi Cương buồn bực nói: "Mục Hàn, không phải mày đã nói với chúng tao là xử lý xong chuyện này rồi sao, tại sao tao vừa ra khỏi cửa, đã bị người ta hất sơn đỏ vào người rồi?”
Mục Hàn nhìn lại, quả nhiên cả người Lâm Lợi Cương đều bị tạt sơn.
"Nghiêm trọng như vậy sao?", Tần Lệ vội vàng khuyên nhủ Lâm Nhã Hiên: "Nhã Hiên, hôm nay con đừng đến công ty thì hơn".
"Như vậy sao được?", Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: "Nếu như con không đến công ty, hoạt động kinh doanh của công ty Thiên Thành sẽ bị đình trệ. Con vừa mới tiếp nhận Thiên Thành, các dự án nghiệp vụ đều đang dần ổn định, không thể để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển như vậy được!"
Mục Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhã Hiên, để anh đưa em đến công ty".
Mục Hàn khiêm tốn lái chiếc Emgrand, đưa Lâm Nhã Hiên đến công ty Thiên Thành.
Lâm Nhã Hiên đi vào sảnh lầu một, phát hiện áp phích treo trên tường của cô lại bị ai đó vẽ bậy lên, ngay cả lễ tân cũng không thấy bóng dáng, đoán chừng là bị dọa sợ bỏ chạy.
"Bạo lực mạng quá đáng hận!", Lâm Nhã Hiên tức giận giậm chân.
"Trên mạng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật!", Mục Hàn nhíu chặt mày, nói với Lâm Nhã Hiên: "Vợ à, em đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi".
Mục Hàn đi qua một bên, gọi điện thoại thẳng cho Thống đốc Sở Bắc.
Báo cáo tình hình của tập đoàn Thiên Thành.
Thống đốc Sở Bắc nghe xong, lập tức bày tỏ sẽ phái cảnh sát chống bạo động đến đây đứng gác, đồng thời sẽ truy tố trách nhiệm đối với những phần tử bạo lực mạng, bảo vệ tất cả nhân viên tập đoàn Thiên Thành được an toàn.
Sau khi sắp xếp bố trí cấp tốc, Thống đốc Sở Bắc lại nói: "Đại thống soái, gần đây Sở Bắc chúng ta chuẩn bị tổ chức hội nghị xúc tiến đầu tư. Suy cho cùng, tập đoàn Tam Hưng không còn, tập đoàn Đường Thị lui về ở ẩn, kinh tế Sở Bắc lâm vào tình trạng đình trệ".
"Ừ, đây là chuyện tốt đó, tôi ủng hộ ông!", Mục Hàn gật đầu nói.
"Đại thống soái, là thế này", Thống đốc Sở Bắc nói với ngữ điệu dò hỏi: "Bởi vì gần đây tôi phải đến tỉnh để học tập, ít nhất phải mười ngày nửa tháng, nên chuyện này tôi muốn làm phiền cậu đích thân đến chủ trì".
"Dù sao, cậu cũng giữ chức phó ở Sở Bắc, cũng phải gánh vác trách nhiệm đối với sự phát triển kinh tế của Sở Bắc!"
Tuy rằng Mục Hàn chỉ là tạm giữ chức phó, không thể hỏi về công việc, nhưng cục diện kinh tế Sở Bắc trước mắt, Mục Hàn không thể phớt lờ không quan tâm.
Thống đốc Sở Bắc cố ý mượn cơ hội này, giao quyền quản lý kinh tế cho Mục Hàn, coi như âm thầm lấy lòng.
Nếu Mục Hàn tiếp nhận thì đương nhiên Thống đốc Sở Bắc sẽ vui mừng khôn xiết.
Còn nếu Mục Hàn từ chối thì Thống đốc Sở Bắc cũng sẽ mượn cơ hội tìm đường lui.
"Ông nói không sai!", Mục Hàn khẽ gật đầu, nói: "Nếu Thống đốc đã tự mình giao nhiệm vụ, vậy thì tôi sẽ nhận. Có điều, tôi phải nói trước, sau khi ông trở về, tôi sẽ giao chuyện này lại cho ông!"
"Được! Được ạ!", nghe Mục Hàn đồng ý, Thống đốc Sở Bắc như mở cờ trong bụng.
Một nơi khác.
Đài truyền hình thành phố.
"Tôi không tin, thằng ranh nhà anh còn không chịu thua?"
Sau khi hết chương trình, Hồ Sở Sở vào xem diễn đàn Sở Bắc thì thấy cả nhà Lâm Nhã Hiên còn bị bạo lực mạng nhiều hơn.
Trong lòng vô cùng đắc ý: "Tôi không tin, anh lại không đến cầu xin tôi!"
Có điều, chỉ chốc lát sau.
Thông báo của chính quyền thành phố Sở Bắc khiến Hồ Sở Sở không khỏi cau mày lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...