Ở khu nhà của nhà họ Tần.
Cửa đã đóng chặt.
Bầu không khí tang thương u ám bao trùm từ trên xuống dưới.
Ngay cả tiếng gõ cửa bên ngoài cũng có thể khiến đám người nhà họ Tần đang co rúc bên trong sợ hãi đến mức kinh hồn bạt vía.
“Khi nào mới kết thúc những ngày này đây!”, Trương Tâm Lăng chán nản nói: “Con đã ở khu nhà họ Tần suốt bảy ngày rồi, nếu không ra ngoài thì con sẽ ngạt thở đến phát điên mất!”
“Bớt nói nhảm đi”, Trương Hạo khuyên nhủ: “Con vẫn có thể bình an vô sự đã là tốt lắm rồi. Bằng lòng với thực tại đi, con gái!”
Không chỉ Trương Hạo và Trương Tâm Lăng mà đám người nhà họ Tần cũng oán hận ngút trời.
Ai nấy đều giận tím mặt y hệt quả cà tím.
“Mọi người hãy ráng nhẫn nhịn thêm chút nữa!”, Tần Nam là gia chủ của nhà họ Tần nên mở lời: “Lần này ông ba đến Sở Bắc với thế lực rất lớn mạnh nên rất bị ghét bỏ. Không ai dám đắc tội với nhà họ Tần ở tỉnh, vì thế nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta nghiễm nhiên trở thành con dê thế tội”.
"Chỉ cần mọi người chịu nhẫn nhịn thêm một chút, vượt qua được khoảng thời gian này thì sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời!"
“Bố nói thì dễ, nhưng chúng ta phải ở đây bao lâu?”, Tần Yến sốt ruột nói.
“Đúng vậy, ông à!”, ngay cả Ngô Tâm Ưu cũng lo lắng: “Tất cả người nhà họ Tần chúng ta đều bị nhốt ở đây, công ty không thể hoạt động bình thường được, e rằng cứ tiếp tục như vậy, đợi chúng ta ra ngoài thì công ty Tần Thị cũng chẳng còn nữa!”
“Theo con thấy, đều tại thằng vô dụng Mục Hàn!”, Tần Mỹ bĩu môi nói: “Nếu không phải tại cậu ta gây chuyện ở khắp nơi thì cũng không có hậu quả như ngày hôm nay!"
"Nếu Lâm Nhã Hiên ly hôn với thằng ở rể phế vật này thì chúng ta hoàn toàn có thể đẩy món nợ cho Lâm Nhã Hiên!"
“Cũng không phải là chúng ta chưa từng thử bảo hai đứa nó ly hôn”, Thôi Sĩ Kỳ lắc đầu nói: “Vấn đề là Lâm Nhã Hiên cứ khăng khăng không đồng ý mà!”
"Con thật sự không hiểu nổi, chỉ là một thằng ở rể vô dụng như Mục Hàn, rốt cuộc Lâm Nhã Hiên thích điểm nào ở cậu ta chứ, cứ một mực không chịu buông tay!”
“Ồ, cháu có một ý kiến thế này!”, lúc này, Lưu Minh Tương đưa ra kế sách: “Nếu Lâm Nhã Hiên không đồng ý ly hôn, vậy chúng ta hoàn toàn có thể ra tay từ phía Mục Hàn!”
"Chúng ta có thể khiến Mục Hàn chủ động đề nghị ly hôn với Lâm Nhã Hiên!"
“Có thể sao?”, đám người nhà họ Tần đều hoài nghi.
“Mọi người, hãy nghe cháu nói”, Lưu Minh Tương cười ha ha và giải thích: “Vừa hay cháu có một cô bạn thân trông rất xinh đẹp. Thật không ngoa khi dùng từ quốc sắc thiên hương để miêu tả. Cậu ấy đang rầu rĩ vì chưa tìm được người bạn đời phù hợp. Mà chúng ta có thể nhân cơ hội này để sắp xếp cho hai người họ coi mắt”.
“Liệu có ổn không?”, Ngô Tâm Ưu hỏi.
"Đàn ông mà, có ai mà không háo sắc chứ. Chỉ cần chúng ta làm công tác tư tưởng và để hai người họ gặp nhau, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều!", Lưu Minh Tương nói tiếp: “Chỉ cần hai người bọn họ xong việc, với tính cách của Lâm Nhã Hiên chắc chắn nó sẽ không chịu bị cắm sừng như vậy đâu!"
"Một khi họ ly hôn thì cơ hội của chúng ta đến rồi!"
"Đương nhiên nguy cơ nợ nần của nhà họ Tần chúng ta cũng được giải quyết!"
“Không hổ danh là người thừa kế nhà họ Tần, cách này của cháu rất hay!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu, trầm ngâm nói: “Thế nhưng, bạn thân của cháu có điều kiện tốt như vậy, liệu có để ý đến một thằng ở rể vô dụng như Mục Hàn không?”
"Mục Hàn quả đúng là thằng ở rể vô dụng, nhưng chúng ta có thể đánh bóng tên tuổi cho cậu ta!", Lưu Minh Tương cười nói: "Chúng ta có thể để Mục Hàn lái một chiếc xe sang trọng đi xem mắt với cô bạn thân của cháu. Mà cháu cũng sẽ nói với bạn của mình rằng Mục Hàn có rất nhiều tài sản cá nhân ở nhà họ Tần, với tính cách ham mê giàu sang của bạn cháu, chắc chắn có thể khiến cậu ấy rung động!”
Đám người nhà họ Tần nghe xong đều vỗ tay tán thưởng.
Ai nấy đều hết lời khen ngợi. Vương Binh thậm chí còn tâng bốc: "Minh Tương, não của cháu hình thành thế nào vậy, sao lại thông minh thế chứ?"
"Sao bác lại không nghĩ ra được cách hay như thế nhỉ?”
"Không hổ danh là người thừa kế tương lai của nhà họ Tần chúng ta!"
“Ông nghĩ cách này rất khả thi”, Tần Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Minh Tương, cháu liên lạc với cô bạn cháu đi!”
"Còn bên phía Mục Hàn", Tần Nam nói với Ngô Tâm Ưu: "Bà à, bà đi lo liệu nhé”.
"Bà biết cách ăn nói, vai vế cũng lớn, bà đi thì Mục Hàn tuyệt đối sẽ nể mặt!"
“Được!”, Ngô Tâm Ưu gật đầu đáp.
Ở một nơi khác.
Tập đoàn Phi Long.
"Sau khi Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương hoảng hốt tháo chạy về tỉnh, mọi tầng lớp nhân dân ở Sở Bắc đều vui mừng khôn xiết, thậm chí còn có người đốt pháo ăn mừng. Điều này cho thấy họ căm ghét tên ác ma này đến mức nào!”
"Hơn nữa, ba mươi tỷ mà đại ca bắt chẹt Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương đều đã sung vào công quỹ, đưa vào nguồn ngân sách chính phủ tại Sở Bắc. Hành động ích nước lợi dân này khiến giới truyền thông Sở Bắc rối rít đưa tin”.
"Danh tiếng của anh đã đạt đến đỉnh cao ở Sở Bắc!"
Chúc Long vui vẻ nói.
“Ngoài những thứ này ra, còn có tin tức gì khác không?”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tập đoàn Tam Hưng đã không còn nữa, đám người Đường Bắc Sơn cũng đã rút lui, thị trường Sở Bắc lại bị bỏ trống, trong mắt nhiều người thì đây cũng được coi là một miếng bánh ngọt lớn”.
“Đại ca, anh nói không sai”, Chúc Long trả lời: “Gần đây, quả thật Sở Bắc đã được rót thêm rất nhiều nguồn vốn mới, ý đồ của bọn họ cũng rất rõ ràng, đó là phân chia chiếc bánh lớn là thị trường Sở Bắc!”
Ai ngờ, sau khi Chúc Long nói xong, Mục Hàn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Chúc Long hơi nghi hoặc, nhún vai nói: "Đại ca, chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?"
“Cậu nói rất đúng”, Mục Hàn cười đáp: “Chỉ là tôi rất tò mò, Chúc Long cậu trước nay vẫn không hiểu gì về kinh tế mà lại có thể nói ra những lời này, trình độ kinh doanh của cậu có thể nói là đã lên như tên lửa rồi!"
“Ồ!”, Chúc Long mới lộ ra vẻ xấu hổ: “Những lời này đều là do Phương Viên nói!”
“Hóa ra là vậy!”, Mục Hàn gật đầu: “Người phụ nữ này có tầm nhìn xa như vậy đúng là không uổng công tôi tuyển cô ấy vào đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc”.
"Đại ca, theo báo cáo của Phương Viên, trong số những người đầu tư vào thị trường Sở Bắc còn có nhà họ Mục ở tỉnh. Nghe nói, nhà họ Mục ở tỉnh đã tiếp quản tập đoàn Phóng Mục”, Chúc Long lại nói tiếp.
“Nhà họ Mục ở tỉnh ư?”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Xem ra tốc độ của nhà họ Mục ở thủ đô cũng nhanh đấy”.
"Trái lại tôi muốn xem thử, dưới sự chỉ thị của nhà họ Mục ở thủ đô thì nhà họ Mục ở tỉnh có thể tạo ra được con sóng lớn đến mức nào ở Sở Bắc”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
Sau khi Chúc Long nghe điện thoại liền nở nụ cười thần bí nhìn Mục Hàn: “Đại ca, bà cụ nhà họ Tần tới thăm hỏi, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn gặp anh!"
“Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương rời đi, nhà họ Tần ở Sở Bắc trở thành mục tiêu công kích của mọi người, giờ bọn họ tới tìm tôi cũng là chuyện bình thường”, Mục Hàn cười nói: “Có điều, tôi không ngờ được rằng, Ngô Tâm Ưu sẽ đích thân đến”.
"Nhà họ Tần đã cho thể diện lớn như vậy, nếu cháu rể này không chịu gặp thì chẳng phải người ngoài sẽ cho rằng tôi không tôn trọng người lớn tuổi sao?"
"Chúc Long, bảo lễ tân nói với Ngô Tâm Ưu đợi ở phòng bảo vệ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...