Tần Phi Dương nằm trên mặt đất, khóe miệng rướm máu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ông ta muốn đứng dậy nhưng không có sức lực.
Cửa phòng tối thì đang mở.
Bên trong sát khí dày đặc, không còn tiếng gào của hai con quỷ Âm Dương vang lên nữa.
Dưới cửa còn có chiếc khóa cửa bị bóp méo, biến dạng.
Mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Trong lòng Tần Quảng Vương đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Ông ta vô thức đi vào căn phòng tối, vì ánh sáng lờ mờ nên không nhìn rõ tình hình bên trong.
Trương Hạo muốn lấy lòng bèn mở tính năng đèn pin của điện thoại lên.
Nhờ đó, mọi thứ trong phòng tối hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt Tần Quảng Vương.
Hai con quỷ Âm Dương nằm chết ở trên mặt đất, tình trạng vô cùng thê thảm, đáng sợ.
Nhất là ở vị trí trái tim giống như bị một vũ khí sắc bén khoét ra, kèm theo đó là máu tươi chảy đầy dưới đất.
Trừ những thứ đó, trên cơ thể của hai con quỷ Âm Dương còn có rất nhiều vết thương.
Từ tình trạng chết của chúng có thể thấy, rõ ràng chúng đã chiến đấu kịch liệt trước khi chết.
“Hai con quỷ Âm Dương chết rồi sao?”
Người nhà họ Tần đều cảm thấy không thể tin được.
Dù sao, trong mắt những người ở Sở Bắc, hai con quỷ Âm Dương là vô địch, ba mươi năm trước đã lan truyền tiếng xấu, nhưng không ai có thể làm gì được bọn chúng.
Tần Quảng Vương lại càng không thể chấp nhận.
Ngay cả hai con quỷ Âm Dương mà cũng có thể giết, thực lực của người đó phải đáng sợ cỡ nào?
Tần Quảng Vương bỗng nhớ tới trong bữa tiệc chiêu đãi lúc trước, đám người Đường Bắc Sơn đã nhắc nhở ông ta rằng ở Sở Bắc có nhân vật mà ông ta không đụng vào nổi, ông ta còn khinh thường không quan tâm. Bây giờ xem ra, đây là đám người Đường Bắc Sơn dám cả gan khiêu khích sức mạnh của nhà họ Tần.
Tần Quảng Vương rùng mình, ý thức được nguy cơ.
Ông ta vội vàng ra khỏi căn phòng tối, đến trước mặt Tần Phi Dương, hỏi: “Quản gia Tần, ông có biết lai lịch người đó thế nào không?”
Hiển nhiên Tần Phi Dương bị chuyện vừa nãy dọa sợ chết khiếp, há miệng nhưng không thốt ra tiếng, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Chỉ có thể dùng tay quơ qua quơ lại, giơ lên giơ xuống một cách vụng về.
Tần Quảng Vương nhìn mà hoang mang.
Nhưng có một động tác của Tần Phi Dương mà Tần Quảng Vương hiểu được.
Đó là bảo ông ta mau chóng rời khỏi Sở Bắc.
“Thu xếp một chút, chúng ta rời khỏi Sở Bắc ngay lập tức!”, Tần Quảng Vương tung hoành hơn ba mươi năm, vô cùng mẫn cảm với nguy cơ đang đến gần, bèn dặn dò Tần Phi Dương: “Việc không thể chậm trễ, chúng ta phải đi ngay trong đêm!”
“Ông ba, ông muốn đi sao?”, vừa nghe được câu nói của Tần Quảng Vương, Tần Nam chợt cảm thấy sốt ruột.
Tần Quảng Vương là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Tần, nếu ông ta cứ đi như vậy thì chỉ dựa vào những chuyện mà Tần Quảng Vương đã làm với các gia tộc lớn ở Sở Bắc trong bữa tiệc chiêu đãi, những ngày sau này của nhà họ Tần chắc chắn sẽ khó sống.
“Không đi lẽ nào ở lại chờ chết?”, Tần Quảng Vương bực dọc lên tiếng: “Nhà họ Tần các người tạm thời ở lại Sở Bắc, đợi tôi về tỉnh thăm dò tình hình rồi sẽ quay trở lại!”
Thế là Tần Quảng Vương dẫn theo Tần Phi Dương và mười mấy người dưới quyền rời khỏi khu nhà họ Tần, không nán lại thêm chút nào nữa.
Đoàn xe thẳng tiến theo hướng về tỉnh.
Ở tập đoàn Phi Long.
Nhìn thấy Đường Yên Nhiên được Thao Thiết dẫn về bình an, cuối cùng Đường Bắc Sơn cũng yên tâm.
“Yên Nhiên, lại đây, mau quỳ xuống cảm ơn đại thống soái!”, Đường Bắc Sơn nói với Đường Yên Nhiên: “Nếu không có đại thống soái ra tay giúp đỡ thì sợ là hai ông cháu chúng ta đã âm dương cách biệt. Đại thống soái có ơn giúp cháu sống lại đấy!”
Ngay khi Đường Yên Nhiên định quỳ xuống, Mục Hàn lại xua tay, mỉm cười nói: “Không cần đâu!”
“Thập Điện Diêm La không coi ai ra gì, vô cùng ngạo mạn, vừa đến Sở Bắc đã làm nổi lên mưa máu gió tanh. Dù không có chuyện này, tôi cũng sẽ ra tay đối phó với ông ta!”
“Cứu cô cũng chỉ là tiện thể mà thôi!”
“Chỉ là tiện thể cứu tôi?”, Đường Yên Nhiên cảm thấy thất vọng.
“Nếu đại thống soái không còn chuyện gì dặn dò, cả nhà tôi xin tạm biệt”, Đường Yên Nhiên đã được cứu ra, Đường Bắc Sơn cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại tập đoàn Phi Long nữa.
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu.
Rời khỏi tập đoàn Phi Long, thấy Đường Yên Nhiên chốc chốc lại quay đầu nhìn, lưu luyến không rời, Đường Bắc Sơn thở dài buồn bã, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, cháu gái, chúng ta không với tới người đó được đâu”.
“Ông nội lui về ở ẩn rồi sẽ tìm cho cháu một nhà chồng môn đăng hộ đối”.
“Không! Ông nội!”, Đường Yên Nhiên lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Cả đời này, Yên Nhiên sẽ không lấy chồng!”
“Haizz!”, Đường Bắc Sơn không nói gì thêm, chỉ thở dài.
Bóng dáng ba ông cháu nhà họ Đường rời khỏi tập đoàn Phi Long trông vô cùng cô đơn giữa màn đêm.
Sau khi cả nhà Đường Bắc Sơn rời đi, Mục Hàn hỏi Chúc Long: “Không biết Thập Điện Diêm La - ông ba nhà họ Tần tận mắt nhìn thấy sự thất bại của hai con quỷ Âm Dương thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?”
“Cậu nói xem ông ta có tìm tôi trả thù không?”
“Cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám”, Chúc Long cười nói: “Đại ca, vừa nãy ở khu nhà họ Tần đưa tới một tin tức, ông ba nhìn thấy cảnh hai con quỷ Âm Dương chết thì lập tức cuốn gói rời đi rồi”.
“Có lẽ bây giờ đang trên đường về tỉnh”.
“Cái gì mà Thập Điện Diêm La, hai con quỷ Âm Dương, một đòn cũng không chịu nổi!”, Thao Thiết ở bên cạnh lầm bầm.
Hiển nhiên là vẫn chưa đã ghiền.
“Thập Điện Diêm La - ông ba nhà họ Tần tới Sở Bắc gây náo loạn khiến cho lòng người bàng hoàng, bây giờ lại muốn chuồn êm như vậy sao?”, khóe miệng Mục Hàn không khỏi cong lên: “Ông ta thật sự xem Sở Bắc là sân chơi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?”
“Đại ca, vẫn là anh lợi hại!”, Chúc Long cười hì hì, nói: “Anh đã sớm tính được Tần Quảng Vương sẽ chạy trốn ngay trong đêm, nên cố ý phái Hoàng Điểu và Quỳ Ngưu đợi bọn họ trên đường về tỉnh”.
“Phần cao trào của một vở kịch hay sắp diễn ra, chúng ta cũng không thể đứng ngoài chuyện này được”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Chúc Long, Thao Thiết, hai cậu đi cùng tôi đến gặp cái vị Tần Quảng Vương có danh hiệu Thập Điện Diêm La kia đi!”
“Vâng, đại ca!”, Chúc Long và Thao Thiết đồng thời phấn chấn tinh thần.
Trong màn đêm bao trùm.
Trên đường quốc lộ yên tĩnh xuất hiện mấy chiếc xe lao đi vun vút.
Đang chạy nhanh như chớp theo hướng về tỉnh.
Tần Quảng Vương ngồi trên chiếc xe ở giữa, thỉnh thoảng lại xoay đầu nhìn ra sau, thúc giục tài xế: “Chạy nhanh lên, nhanh lên một chút!”
“Két!”
Chiếc xe Mercedes-Benz đi trước nhất đột nhiên vang lên âm thanh thắng gấp chói tai.
“Sao thế?”, Tần Quảng Vương vội hỏi.
“Thưa ông ba, hình như phía trước có mấy chiếc xe cản đường chúng ta”, tài xế trả lời.
“Chết tiệt!”, Tần Quảng Vương phẫn nộ quát: “Kẻ nào to gan như vậy, dám cản đường của Thập Điện Diêm La tôi?”
Tần Quảng Vương lập tức mở cửa bước xuống xe, nhìn thấy có một chiếc Jeep đang đỗ ở phía trước không xa. Một nam một nữ mặc áo da màu đen, dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm đứng đằng trước chiếc xe.
Hai người họ chính là Hoàng Điểu và Quỳ Ngưu.
Vừa nhìn thấy chỉ có hai người và một chiếc xe Jeep, Tần Quảng Vương lập tức ra lệnh: “Xử bọn họ đi!”
“Ô, ông ba, ông nóng nảy thật đấy!”, Hoàng Điểu bĩu môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...