ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chúc Long nói tiếp: “Để tuyên dương anh Mục Hàn biểu hiện rất xuất sắc ở tập đoàn Phi Long, chúng tôi quyết định cử anh ấy làm đại diện của chúng ta tham dự cuộc đấu giá lần này, hơn nữa còn có thể dẫn theo người nhà!”

Ý của Chúc Long đã rất rõ ràng.

Chính là Mục Hàn có thể dẫn Lâm Nhã Hiên đi tham gia cuộc bán đấu giá ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

“Anh Long, tôi…”, Lâm Nhã Hiên đang định lên tiếng.

“Cô Lâm, cô đừng vội từ chối”, Chúc Long ngắt lời cô: “Đây là phần thưởng tập đoàn Phi Long dành tặng cho nhân viên xuất sắc. Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, cô có thể ở lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chơi vài ngày”.

“Đúng vậy, tôi đã phê duyệt rồi!”

Ngay lúc này, Mục Hàn đi vào.

Chúc Long vô thức định gọi “đại ca” nhưng lại bị ánh mắt của Mục Hàn ngăn lại.

“Anh Long đang nói chuyện gì mà vui vậy?”, Mục Hàn cười hỏi.

“Chồng à, anh biết gì chưa?”, Lâm Nhã Hiên phấn khích nói với Mục Hàn: “Anh Long nói anh là nhân viên xuất sắc của tập đoàn Phi Long, để tuyên dương anh, anh ấy quyết định cử anh đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến để tham gia cuộc bán đấu giá công ty Thiên Thành, tiện thể ở đó nghỉ ngơi vài ngày!”

“Hơn nữa, còn có thể dẫn theo người nhà!”

“Ồ, vậy sao?”, Mục Hàn giả vờ ngạc nhiên nói: “Anh Long, chuyện này là thật sao?”


“Tất nhiên”, Chúc Long cười gật đầu: “Tôi đã duyệt rồi”.

“Mục Hàn, anh Long tốt với anh như vậy, anh phải cố gắng làm việc để báo đáp lòng tốt của anh Long đấy!”, lúc này, Lâm Nhã Hiên nhắc nhở Mục Hàn.

“Phải, phải!”, Mục Hàn cười ha ha.

Cầm bản phê duyệt và tài liệu liên quan đến cuộc bán đấu giá của Chúc Long, Mục Hàn không ở lại mà chở Lâm Nhã Hiên đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cách Sở Bắc khoảng năm mươi kilomet.

Nơi đây ba mặt được bao quanh bởi núi, một mặt là nước, phong cảnh rất dễ chịu, không khí trong lành.

Kết hợp với kết cấu được xây dựng theo phong cách cổ xưa mang đến cho người ta cảm giác như được lạc về thời cổ đại.

“Chủ tịch tập đoàn Trường Thịnh – Giả Lạc Đình!”

“Trọng tài cuộc bán đấu giá Sở Bắc – Phong Tiêu!”

“Người kiểm soát thực tế quỹ Con Voi – Ngưu Vân!”

“Chủ tịch công ty giải trí Thiên Hòa – Hướng Hoa Sơn!”

“…”

Sau khi đi vào khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, Lâm Nhã Hiên gặp được những ông lớn trong giới kinh doanh mà bình thường chỉ có thể được thấy trên tivi.

Toàn xe sang, người nổi tiếng tụ họp lại.

Cuộc đấu giá công ty Thiên Thành lần này như một bữa tiệc dành cho giới nhà giàu.

“Xét cho cùng, tập đoàn Tam Hưng là một trong những doanh nghiệp hàng đầu của nước Bổng, họ vội vã rút khỏi Sở Bắc đã để lại một khoảng trống trên thị trường. Ai cũng muốn nhân khoảng trống này để bước vào thị trường của Sở Bắc. Thế nên lần này có nhiều ông lớn giới kinh doanh như vậy cũng rất bình thường!”

Mục Hàn giải thích.

“Thì ra là vậy!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lấy thư mời ra rồi được nhân viên dẫn vào sảnh chính của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

“Ơ!”, một giọng nói vang lên trong đám người phía sau Lâm Nhã Hiên: “Đây chẳng phải là Lâm Nhã Hiên sao?”

Lâm Nhã Hiên quay đầu lại, hơi bất ngờ nói: “Trương Chính?”


“Ha ha! Thật không ngờ em vẫn còn nhớ anh!”, người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi, mặc bộ đồ vest giày da, nhìn rất cao quý: “Nhã Hiên, em đến tham gia buổi đấu thầu à?”

Lâm Nhã Hiên nghĩ đến giờ mình đã không còn gì nữa, sắc mặt không khỏi trở nên xám xịt, cô lắc đầu nói: “Không, chúng tôi đến nghỉ dưỡng”.

“Chúng tôi?”, Trương Chính vô thức nhìn sang Mục Hàn đứng cạnh Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, đây là chồng của em sao?”

“Phải”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.

“Nhã Hiên, anh đã nghe nói chuyện của em rồi”, Trương Chính bèn chuyển đề tài, hướng mũi dùi vào Mục Hàn: “Tên kia, tôi nói này, anh làm chồng của Nhã Hiên, vào lúc Nhã Hiên gặp khó khăn, anh càng nên tự giác cách xa Nhã Hiên một chút đi chứ”.

“Hả?”, Mục Hàn khó hiểu nói: “Lúc vợ tôi gặp khó khăn, thân là chồng chẳng phải nên ở bên cạnh chia sẻ cùng cô ấy sao?”

“Này, anh sai rồi!”, Trương Chính tiếp lời: “Nhã Hiên bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, mất hết tất cả, lúc này điều cần nhất không phải là tên chồng vô dụng như anh ở cạnh, ở cạnh có tác dụng gì, có thể làm Nhã Hiên xây dựng lại mọi thứ sao?”

“Lúc này điều Nhã Hiên cần nhất là sự ủng hộ về kinh tế, chẳng hạn như những người có địa vị cấp bậc như tôi”.

Mục Hàn khẽ cười hỏi: “Vậy cho hỏi, anh là người ở cấp bậc nào?”

“Cấp bậc không cao, tôi là tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, phụ trách những công việc hàng ngày, tiền lương một năm khoảng hơn một triệu tệ”, lúc này Trương Chính cao ngạo nói: “Mặc dù không thể so với các ông lớn tài chính nhưng vẫn thừa sức để lo cho Nhã Hiên một cuộc sống đầy đủ”.

“Này!”, Mục Hàn nghiêm túc gật đầu nói: “Cấp bậc quả thật không cao, tiền lương một năm cũng chỉ hơn một triệu, thực sự là quá thấp!”

“Anh!”, điều khiến Trương Chính tự cho là tự hào lại bị Mục Hàn khinh thường như vậy, hắn nổi giận đùng đùng chất vấn: “Vậy cho hỏi anh ở cấp bậc nào, lương một năm bao nhiêu?”

“Cấp bậc của tôi à, dù sao cũng lớn hơn anh, tiền lương cũng tỷ lệ thuận”, Mục Hàn nghĩ một hồi rồi nói: “Còn về chuyện nhiều bao nhiêu ấy mà, nhiều đến mức có thể thoải mái mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến!”

“Ha ha ha”, nghe Mục Hàn nói vậy, Trương Chính ôm bụng cười: “Thật là buồn cười chết mất!”


“Nếu anh có bản lĩnh này thì Nhã Hiên cũng không đến nỗi bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi nhà, mất hết tất cả!”

“Hơn nữa, tôi đã nghe ngóng rồi, anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể chỉ có bản lĩnh nói khoác!”

“Nếu anh không tin, tôi có thể mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này trong vòng mấy phút!”, dứt lời, Mục Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Phong: “Alo, tôi muốn mua lại khi nghỉ dưỡng Tổ Yến, làm ngay cho tôi!”

“Vâng, thưa Điện Chủ!”, dĩ nhiên Mộ Dung Phong không dám cãi lại lệnh của Mục Hàn.

Dù sao Điện Long Vương có nhiều tiền như vậy, chỉ là một khu nghỉ dưỡng Tổ Yến không đáng giá bao nhiêu.

“Giả vờ cũng ra dáng đấy!”, thấy Mục Hàn gọi điện thoại, Trương Chính càng để lộ ra vẻ mặt châm biếm, nói: “Quả nhiên anh giống hệt lời đồn đại, nói khoác không biết ngượng mồm! Cứ mở miệng ra là mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, anh có biết khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Trương Chính giơ mười ngón tay ra kiêu ngạo nói: “Một tỷ! Anh mua nổi sao?”

Sau đó, Trương Chính lại nhìn Lâm Nhã Hiên, hết lời khuyên bảo: “Nhã Hiên, anh khuyên em nên sớm cách xa tên ngốc này một chút, nếu không cũng mất đi thân phận của em đấy!”

“Dù bây giờ em đã mất tất cả nhưng dựa vào nhan sắc của em, chỉ cần mở miệng là loại đại gia nào mà không bị thu hút chứ?”

Lâm Nhã Hiên vô cùng lúng túng ngượng ngùng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui