"Thực lòng xin lỗi, cửa hàng 4S chúng tôi đang tiến hành kiểm kê kho xe, nên tạm thời không mở cửa bán hàng".
Mặc dù trong lòng coi thường Mục Hàn, nhưng Trương Hiểu Yến vẫn giữ giọng điệu khách sáo.
Người thanh niên trước mặt cùng lắm mới chỉ hai mươi tuổi, mặc trang phục rẻ tiền bình thường, nhìn thế nào cũng thấy không phải người có thể mua được loại xe sang như BMW.
Trương Hiểu Yến vẫn có thể phân biệt ra được đâu là cậu ấm nhà giàu, đâu là đồ nhà quê nghèo hèn.
Đầu tiên, trong mắt Trương Hiểu Yến, Mục Hàn không có khí chất của cậu ấm nhà giàu.
Lúc này, lại có hai người đàn ông mặc âu phục giày da đi vào cửa hàng 4S, tóc tai bóng loáng.
Họ đi thẳng đến chỗ Trương Hiểu Yến hỏi: "Có loại xe nào tốt không, cô giới thiệu cho chúng tôi đi?"
"Đương nhiên là có", Trương Hiểu Yến nghe xong mặt mày hớn hở, lập tức dẫn hai người đàn ông đi vào sảnh trưng bày: "Hai anh, mời đi theo tôi!"
"Đây là mẫu xe mới nhất của cửa hàng 4S chúng tôi, hai người xem thử!"
"Khoan đã!", Mục Hàn bất thình lình trước mặt Trương Hiểu Yến, chặn đường đi của bọn họ, chỉ tay vào hai người đàn ông và nói với giọng điệu cực kỳ bất mãn: "Cô vừa nói với tôi, hôm nay không bán hàng, vậy cô nói cho tôi biết, vì sao hai người họ có thể đi vào xem xe?"
"Hừ! Anh lại thật sự được đằng chân lân đằng đầu à?"
Bị Mục Hàn chặn lại như thế, Trương Hiểu Yến nổi giận đùng đùng.
Trong nháy mắt liền xé toang bộ mặt nạ hiền lành giả tạo vừa nãy, chỉ thẳng vào mũi Mục Hàn và nói với vẻ không hề khách sáo: "Sao anh không nhìn lại mình xem, nhìn thật kỹ xem mình thế nào, có thể so sánh với hai anh đây được sao?”
"Hai người họ là đại gia chỉ vài phút đã có thể mua được xe, còn anh là cái thá gì!"
"Ý cô là tôi không mua nổi xe sao?", Mục Hàn vô thức liếc nhìn quần áo trên người mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao Trương Hiểu Yến lại ghẻ lạnh mình như vậy.
Chê nghèo ham giàu.
"Cô cho rằng tôi không mua được ư?", bộ dạng Trương Hiểu Yến kiêu căng đã khiến Mục Hàn nổi giận: "Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tôi muốn gặp quản lý của cô?"
"Ôi ôi ôi, anh tưởng rằng mình là ai?", Trương Hiểu Yến cười nhạt nói: "Lại còn muốn gặp quản lý của chúng tôi ư?"
"Anh đang định mua mười chiếc hay mua một trăm chiếc?"
"Tôi nói cho anh biết, quản lý của chúng tôi rất bận, không có thời gian rảnh để quan tâm tới anh đâu!"
Đám nhân viên bán hàng có mặt ở cửa hàng 4S đều bị thu hút tới đây.
Ai nấy đều mang bộ mặt hóng hớt.
Nhưng không có ai đứng ra nói giúp Mục Hàn.
Trương Hiểu Yến là nhân viên bán hàng giỏi nhất của cửa hàng 4S, chỉ vì một tên nghèo mua xe không nổi mà đắc tội với Trương Hiểu Yến là một việc ngu xuẩn, bọn họ sẽ không làm việc thua thiệt như vậy đâu.
Ngay cả cả hai người đàn ông kia cũng liếc nhìn với vẻ đầy hứng thú.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, một giọng nói vọng tới từ phía văn phòng.
"Chị Từ, người này đến quấy rối!", vừa thấy quản lý Từ Tịnh bước tới, Trương Hiểu Yến như thể tìm được chỗ dựa, lập tức lên tiếng kể khổ.
"Ôi, đây không phải ông chủ trước kia - Mục Hàn sao?", Từ Tịnh bước đến gần, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra Mục Hàn, cô ta nói với vẻ hơi bất ngờ: "Tôi nghe nói mấy năm trước anh kinh doanh thua lỗ, bồi thường đến mức không còn gì cả, vì kiếm miếng cơm manh áo mà cam chịu đến ở rể nhà giàu”.
"Hừ, hóa ra anh là tên trai bao bám váy vợ!", khuôn mặt Trương Hiểu Yến đầy vẻ khinh thường.
"Hãy chú ý cách dùng từ nói chuyện của cô!", Mục Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Hiểu Yến.
"Ơ kìa, Hiểu Yến, sao cô có thể nói anh ta như vậy!", Từ Tịnh dường như còn cố ý chế giễu Mục Hàn: "Mọi người chắc không biết, anh ta không có chút địa vị nào ở nhà họ Lâm, mỗi ngày đều phải giặt đồ nấu cơm, đi ra ngoài mua đồ ăn cũng phải xin tiền mẹ vợ".
Từ Tịnh vừa nói vậy, đám nhân viên bán hàng lại nhao nhao cười ầm lên.
"Nói như vậy, chắc là trên người anh ta không có một đồng nào?", Trương Hiểu Yến lập tức tiếp lời.
"Đúng vậy!", Từ Tịnh gật đầu nói: "Ngay cả mua thức ăn cũng phải xin tiền mẹ vợ, cô thấy sao?"
"Đã nghèo đến độ như vậy, lại còn muốn đến cửa hàng 4S chúng ta mua xe ư?", Trương Hiểu Yến lập tức tỏ vẻ coi thường: "Tôi thấy tám mươi phần trăm là anh ta đến đây để chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, cứ như mấy quý cô sang chảnh, đến chụp kiểu ảnh, khoe lên mạng, lại gõ thêm mấy dòng trạng thái, cuộc sống hạnh phúc khi ở rể nhà giàu của tôi!"
"Ha ha ha!"
Trương Hiểu Yến lại lần nữa chọc cười đám nhân viên bán hàng.
Còn Từ Tịnh thì cực kỳ hả giận.
Sáu năm trước, Mục Hàn là tổng giám đốc tập đoàn Phi Mục, lúc còn hăng hái tự tin, nhờ thông báo tuyển dụng, Từ Tịnh trúng tuyển vào tập đoàn Phi Mục, trở thành trợ lý của Mục Hàn, trong lúc làm việc cô ta luôn cố ý quyến rũ Mục Hàn, hi vọng nhanh chóng được "lên chức".
Không ngờ lại bị Mục Hàn thẳng thừng lấy lý do nhân phẩm không tốt, sa thải khỏi tập đoàn Phi Mục.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Mục Hàn nghèo túng, trong lòng Từ Tịnh tràn đầy cảm giác vui mừng khi trả thù.
"Hai người nói xong chưa?", đối mặt với sự châm biếm của đám người Từ Tịnh, Mục Hàn chẳng thèm để ý mà chỉ lạnh lùng nói: "Nói xong rồi thì giới thiệu mẫu xe cho tôi".
Nhục mạ mình là chuyện nhỏ, mua xe cho Lâm Nhã Hiên mới là chuyện lớn.
Cho nên, mặc dù giọng điệu Từ Tịnh cay nghiệt chanh chua, nhưng Mục Hàn vẫn nhẫn nhịn.
Không cần thiết phải chấp nhặt với lũ hề nhảy nhót không có nhận thức này.
"Cái gì?", nghe Mục Hàn nói vậy, Từ Tịnh chợt kinh ngạc: "Mục Hàn, có phải anh ở rể khiến não teo đi rồi không?"
"Anh cho rằng chỗ chúng tôi là đâu? BYD, Chery, Zotye hay Confero?"
"Trợn to mắt chó của anh ra mà nhìn cho rõ, đây là cửa hàng BMW 4S!"
"Nơi này bất kỳ mẫu xe nào, thấp nhất cũng đã năm trăm nghìn tệ, anh mua nổi không?"
Trương Hiểu Yến càng quá đáng, cười nhạo nói: "Có cần gọi điện thoại hỏi ý kiến mẹ vợ không?"
"Hay là thôi đi!", Từ Tịnh càng diễn càng nhập vai: "Năm trăm nghìn không phải con số nhỏ, nếu như mẹ vợ anh ta cầm nhánh trúc, đuổi đánh anh ta thì chúng ta mắc tội lớn rồi!"
Nói xong, Từ Tịnh còn giả vờ giả vịt.
Bắt chước dáng vẻ mẹ vợ như cọp cái.
Chọc đám nhân viên bán hàng cười ha hả.
"Này, con rể, con còn đứng ngơ ra đó làm gì?", mặt mũi Trương Hiểu Yến tràn đầy vẻ đắc ý: "Con còn sợ chưa đủ mất mặt sao?"
"Mau cút đi!"
"Được!", Nhìn thấy hai người phụ nữ này quá đáng như thế, Mục Hàn gật đầu nói: "Lúc đầu, tôi còn nể mặt chúng ta từng làm việc chung, muốn thêm doanh số cho cô, xem ra hoàn toàn không cần phải như thế!"
"Từ Tịnh, cô sẽ hối hận!"
Nói xong, Mục Hàn không để ý tới những kẻ ngu xuẩn này nữa.
Mà đi thẳng rời khỏi cửa hàng BMW 4S.
"Thêm doanh số cho tôi ư?", Từ Tịnh cảm thấy mình cười sắp vỡ bụng: "Anh cũng đề cao bản thân anh quá rồi đấy!"
"Cho dù anh thật sự có thể mua được một chiếc BMW năm trăm nghìn thì đối với tôi đó cũng chỉ là mấy nghìn tệ tiền hoa hồng nhỏ nhoi mà thôi!"
"Thu nhập mỗi năm của Từ Tịnh tôi là cả triệu tệ, còn cần tới doanh số một chiếc xe của anh hay sao?"
Từ Tịnh cảm thấy quá nực cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...