ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

"Rõ ràng bản thân nghèo rớt mồng tơi, ngay cả hàng nhái cũng không mua nổi mà lại giả vờ là quý cô trong giới thượng lưu, đăng lên mạng xã hội những bài viết sanh chảnh để người khác tưởng rằng bây giờ cô giàu có xa hoa!"

Mục Hàn cười nhạt nói: "Kiểu góp đơn trà chiều này, thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!"

"Đột nhiên tôi nhớ ra, mấy quý cô bỏ ra hơn mười nghìn tệ ở một đêm trong phòng tổng thống ở Đông Hải, phải chăng cũng gộp đơn như các cô?"

"Đồ nhà quê nghèo hèn, khoe khoang khoác lác gì chứ!", Tô Ly tức giận nói.

Bề ngoài Mục Hàn hết sức bình thường, càng không thể lọt được vào mắt xanh của Tô Ly.

Tô Ly đã ở bên cạnh quan sát rất lâu, sau khi phát hiện Phương Viên đặt bàn trước rồi đi vào phòng vệ sinh.

Phụ nữ mà, thường sẽ đi vệ sinh rất lâu.

Vì thế, Tô Ly đã nghĩ ra một cách, giả vờ bữa trà chiều này là do cô ta đứng ra gộp đơn, sau đó lại gọi mấy chị em trong hội quý cô tới, mỗi người góp một phần, cứ như vậy, chẳng những cô ta có thể chụp ảnh sang chảnh miễn phí mà còn có thể kiếm được hơn mười nghìn tệ.

Đợi sau khi Phương Viên quay lại thì việc sắp xếp chụp ảnh đã kết thúc.

Đương nhiên sẽ không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Mà mục đích chụp ảnh sang chảnh của bọn họ cũng đã đạt được, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng điều khiến Tô Ly không ngờ được là giữa chừng Lâm Nhã Hiên lại xuất hiện.

Đương nhiên, nếu Tô Ly có thể nghe kỹ hơn về nội dung cuộc điện thoại của Phương Viên thì sẽ không đến nỗi hành động hấp tấp như vậy.

"Trai nhà quê nghèo thì đã sao?", Mục Hàn cười ha ha, tiện tay cầm một miếng bánh quy lên cho vào miệng: "Ít nhất một thằng nghèo như tôi còn có thể ăn được một miếng bánh của tiệc trà chiều giá mười tám nghìn tệ này".


“Còn cô chỉ có thể gộp đơn, lại còn không dám ăn!"

"Anh!", Tô Ly vừa tức vừa buồn phiền, nhưng lại không cách nào bắt bẻ Mục Hàn.

"Này, Tô Ly, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không phải đã nói là dựng cảnh để chụp ảnh sao? Sao hai người này lại ở đây!"

Lúc này, mười mấy quý cô đứng xung quanh cũng phát hiện có điều gì đó bất thường.

Bọn họ nhao nhao chạy tới, oán trách Tô Ly.

"Xin lỗi, nhưng đây là tiệc trà chiều của chúng tôi, không phải là nơi để các cô chụp ảnh", Mục Hàn thản nhiên nói.

"Ai dựng cảnh chụp ảnh? Ai lại đi dựng cảnh chụp ảnh chứ?"

"Chúng tôi là con nhà quyền quý, sao phải dựng cảnh để chụp ảnh chứ?"

"Những thứ này trong mắt chúng tôi chỉ chuyện thường ngày thôi, biết chưa hả?"

Nghe Mục Hàn nói như vậy, mười mấy quý cô nhà giàu này lập tức bùng nổ.

Những chuyện bí mật thế này trong hội quý cô đã ngầm hiểu với nhau, đương nhiên chẳng sao cả.

Nhưng nếu để lộ ra với người ngoài sẽ rất mất mặt.

Ai nấy đều nhao nhao chối bỏ.

Sợ hạ thấp giá trị của bản thân.

Bởi vì món ăn của tiệc trà chiều đã bị Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên động vào, không còn nguyên vẹn nên không thể tiếp tục chụp ảnh được, mười mấy quý cô đều trút giận lên đầu Tô Ly.

"Người gì vậy không biết, làm mất mặt hội quý cô chúng ta quá!"

"Đúng vậy! Còn tưởng rằng cô ta đứng ra gộp đơn, hóa ra lại muốn lợi dụng người khác”.

Nghe các chị em trong hội quý cô đang thì thầm, gương mặt xinh đẹp của Tô Ly vô cùng xấu hổ khó coi.

"Còn không đi sao?", Mục Hàn chế nhạo Tô Ly: "Cô định chờ chúng tôi ăn xong, lại đăng lên mạng xã hội nữa à?"

Tô Ly chịu nhục nhã cực lớn, ôm mặt đầy ấm ức chạy ra ngoài.

Lúc này, Phương Viên cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nghe Lâm Nhã Hiên kể lại chuyện mới vừa nãy, Phương Viên hết sức kinh ngạc: "Lại còn có hành động như vậy nữa ư?”

Sau đó, Lâm Nhã Hiên nói với Phương Viên việc dự án khách sạn năm sao Sở Bắc đã được nghiệm thu thành công.

"Mục Hàn vất vả cực nhọc ư?", nghe Lâm Nhã Hiên khen ngợi Mục Hàn, Phương Viên cười khẩy: "Đó là nhờ công lao của ông chủ của công ty mình thì đúng hơn?"


"Mình đã trình bày tình hình của công ty cậu với anh Long, sau đó anh Long lập tức đồng ý nên ông chủ đã ra tay".

"Ông chủ của mình thực sự quá giỏi, biết mình muốn nhờ anh ấy giúp đỡ cậu nên đã ra tay trước, bởi vậy có thể thấy địa vị của mình trong lòng ông chủ quan trọng đến mức nào!"

"Mình nghĩ rằng ông chủ đã yêu mình sâu đậm”.

"...", Mục Hàn trợn mắt há hốc mồm.

Người phụ nữ này có trí tưởng tượng quá xuất sắc rồi đấy!

Nhìn vẻ say mê của Phương Viên, Lâm Nhã Hiên mỉm cười: "Vậy chúc hai người sớm kết hôn, trăm năm hạnh phúc nhé!"

Lúc này, ở màn hình lớn trong sảnh lớn đang phát sóng trực tiếp một đám cưới.

Nhân vật chính là nam nữ nghệ sĩ đang nổi tiếng: anh Hoàng và cô Thiên Bảo.

Mặc dù diễn xuất của cô Thiên Bảo bị nghi ngờ chất vấn rất nhiều nhưng anh Hoàng vì cưới cô ta, đã bỏ ra số tiền khổng lồ là năm mươi triệu để tổ chức đám cưới thế kỷ, đồng thời livestream trên toàn cầu, khiến buổi họp mặt long trọng của những người giàu sang quyền thế này nhanh chóng trở thành tiêu điểm của dư luận.

Hình ảnh trên màn hình, cô Thiên Bảo mặc áo cưới trắng tinh, gương mặt đong đầy hạnh phúc, nắm tay anh Hoàng khiến Phương Viên và Lâm Nhã Hiên ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.

"Nếu như mình kết hôn với ông chủ, có được khung cảnh hoành tráng như vậy thì cuộc đời này của mình cũng không uổng phí!", vẻ mặt Phương Viên bùi ngùi, lập tức quay lại nhìn Lâm Nhã Hiên, thở dài: "Chỉ tiếc là cậu kết hôn sớm".

"Mình nghe nói năm đó cậu kết hôn với Mục Hàn, ngay cả đám cưới cũng không được tổ chức đúng không?"

"Ừ", Lâm Nhã Hiên gật đầu.

Sự mất mát trong ánh mắt cô hết sức rõ ràng.

Phụ nữ mà, ai cũng muốn mình xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp nhất trong ngày cưới.

"Yên tâm đi!", Mục Hàn nói: "Nhã Hiên, anh sẽ bù đắp cho em một đám cưới long trọng, anh muốn khiến cả thế giới đều biết em là người phụ nữ hạnh phúc nhất!"

"Đủ rồi đó! Lại còn người phụ nữ hạnh phúc nhất nữa cơ đấy!", Phương Viên tỏ vẻ khinh thường, nhếch miệng nói: "Đừng nói đám cưới thế kỷ của người ta tốn năm mươi triệu, chỉ riêng chiếc nhẫn kim cương anh Hoàng tặng cho cô Thiên Bảo đã có giá cao tới năm mươi triệu tệ!"


"Anh chỉ là một thằng ở rể, có thể không ăn bám Nhã Hiên đã là tốt lắm rồi!"

"Năm mươi triệu có là gì?", Mục Hàn kiêu ngạo nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ bù đắp cho Nhã Hiên một lễ cưới mười tỷ, tôi muốn tặng cô ấy một chiếc nhẫn kim cương trị giá một tỷ!"

"Em tin anh, chồng à!", Lâm Nhã Hiên nói.

Mặc dù cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn hết sức cảm động.

"Anh cứ nằm mơ đi! Ngay cả ông chủ của tập đoàn Phi Long cũng không dám khoác lác như vậy đâu!", Phương Viên tức giận nói: "Nếu như anh giỏi giang như vậy thì trước hết hãy mua cho Nhã Hiên chiếc xe đi đã".

"Dù sao, anh đi làm ở tập đoàn Phi Long, cậu ấy lại đi làm ở công ty Tần thị, mỗi ngày anh đều phải đi đường vòng đưa đón cậu ấy, cũng không tiện lắm".

Nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Hình như cũng đúng!"

"Hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi mua xe đã!"

Dứt lời, Mục Hàn bỏ lại Lâm Nhã Hiên và Phương Viên thật.

Một thân một mình rời khỏi quán trà Tử Viết.

Đầu tiên, Mục Hàn tới một cửa hàng BMW 4S.

Nhân viên bán hàng phụ trách tiếp đón - Trương Hiểu Yến quan sát Mục Hàn từ trên xuống dưới, hơi nghi ngờ, hỏi: "Anh đến đây mua xe sao?"

"Đúng, tôi đến mua xe", Mục Hàn gật đầu nói: "Có mẫu nào mới, giới thiệu giúp tôi!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui