Diêm Trừng nhìn bó hoa hồng trắng tinh xảo kia, cái gì cũng không hỏi, liền đặt bó bách hợp của mình cạnh bó cúc của Kỉ Tiễu, bởi vậy trước tấm bia mộ nho nhỏ chiếm đầy các bó hoa tươi, khó được nhìn có chút náo nhiệt hơn.
Kỉ Tiễu ngồi xổm xuống, lấy ra một bó hương thắp lên cắm trước mộ ông, sau đó từ gốc cây cổ thụ gầy guộc gần đó lấy ra một cái cuốc bắt đầu dọn cỏ dại quanh mộ, vừa dọn vừa kể chuyện học hành sinh hoạt của mình trong một năm qua. Giống như lần trước, không giới thiệu, không lời dạo đầu, nghe có cảm giác đột ngột, nhưng Kỉ Tiễu lại nói rất nghiêm túc.
Trong một năm này cậu đã làm gì, học tập có tiến bộ thế nào, thành tích ra sao, đứng thứ mấy trường, cho dù có chút vụn vặn nhưng lại phi thường chi tiết, đây là lần đầu tiên từ khi quen Kỉ Tiễu, Diêm Trừng nghe cậu nói nhiều như vậy. trên mặt Kỉ Tiễu biểu tình vẫn như thường ngày, nhìn không thấy thần sắc hoài niệm bi thương, nếu Diêm Trừng hoàn toàn không biết tới quá khứ của Kỉ Tiễu, có lẽ thật sự sẽ nghĩ là Kỉ Tiễu và người nằm đây chỉ có quan hệ bình thường thôi. Nhưng là hắn đã biết hoàn cảnh của Kỉ Tiễu, biết cuộc sống sinh hoạt của cậu. Kỉ Tiễu trong lòng đã có đủ cảm giác bi thương, thống khổ, nhưng cậu giấu kín tận đáy lòng không cho bất luận kẻ nào biết tới.
Một lúc lâu sau, Kỉ Tiễu nói xong, cậu ngồi đợi một lát, nhìn ba ném hương chậm rãi trở thành tro tàn, mới đứng dậy.
“Đi thơi.” Cậu nói.
Diêm Trừng đi theo Kỉ Tiễu được mấy bước, lại quay trơ về đối với bia mộ cúi mình vái chào nói thầm: “Con tên là Diêm Trừng…lần sau có cơ hội, lại tới thăm người.”
Kỉ Tiễu kinh ngạc nhìn hành động của hắn, Diêm Trừng cúi người chào xong lại đi tới nắm tay cầu cùng rời đi.
Đường xuống núi so với lúc lên còn khó đi hơn, hai người phải mất gần 1h mới có thể tới đất bằng, lúc này thái dương cũng đã lên cao gần giữa trưa, nhiệt độ không khí trở về ấm áp hơn nhiều, không còn sương sớm âm lãnh.
Lúc trở về thành phố cũng hơn 2h chiều, hai người đã bỏ qua bữa cơm trưa, Diêm Trừng hỏi Kỉ Tiễu nơi này có biết chỗ nào ăn không.
Kỉ Tiễu lắc đầu.
Diêm Trừng nói: “Không cần quá lớn, đồ ăn bình dân cũng không tồi, cậu trước kia giải quyết bữa trưa thế nào?”
Kỉ Tiễu vẫn lắc đầu.
Diêm Trừng: “Chẳng lẽ cả ngày cậu không ăn gì sao?”
Kỉ Tiễu không nói, Diêm Trừng nghĩ, chả lẽ mình đoán đúng rồi.
Hắn trái phải nhìn quanh, thấy cách đó không ra xa có mấy người bán hàng rong đang định dọn hàng, Diêm Trừng đi qua trao đổi với bọn họ mấy câu, sau đó mới chạy về nói với Kỉ Tiễu: “Đi thôi, tớ biết có chỗ để ăn ròi.”
Người bán hàng rong đều là người địa phương, thừa dịp Đông Chí muốn kiếm thêm thu nhập, chỉ cần trả thêm thù lao, chuẩn bị một bữa cơm là hoàn toàn không vấn đề, rau sạch thịt tươi cũng coi như ổn nhưng phương diện hương vị liền không hợp ý cho lắm.
Diêm Trừng nhỏ giọng nói: “Trước ăn lót dạ đã, vào nội thành chúng ta kiếm cái khác ăn sau.”
Hai người ăn xong, Diêm Trừng lại vẫn không tính trở về ngay, cậu đánh gia sắc mặt của Kỉ Tiễu, tiểu tâm nói: “Chúng ta lát nữa hãy về, đằng nào hôm nay cũng đã xin nghỉ, về lại phải tới trường.” kỳ thật trong lòng hắn hy vọng có thể càng nhiều thời gian ở cạnh Kỉ Tiễu hơn, không phải học, không muốn Kỉ Tiễu phân tâm, chỉ có hai người bọn họ.
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, chiều này có ba tiết chính khóa cùng một tiết kiểm tra, theo lý thuyết thì không thể vắng mặt, chính là ý kiến phản đối của cậu dưới tầm mắt nóng bỏng của Diêm Trừng rốt cuộc vẫn không nói ra được.
Kì thật, giữa ngày đông giá rét thế này có chỗ nào để đi chơi đâu, nhưng Diêm Trừng vẫn kéo Kỉ Tiễu chạy đông chạy tây đi dạo khắp nơi khiến cho hai người cứ như đang đi chơi tiết thanh minh vậy, chờ tới khi xem đồng hồ bất tri bất giác cũng trôi qua hơn 3 tiếng, nếu không về thì trời sẽ tối sầm.
Hai người lúc này mới yên ổn mà trở về.
Chú lái xe lại rất kiên nhẫn ngồi chờ hai người, lại cẩn thận đưa cả hai về tới trước cổng trường, Diêm Trừng bảo lái xe đi trước, còn hắn tìm nhà hàng hảo hảo khao Kỉ Tiễu và hắn một bữa tối thịnh soạn thay cho bữa trưa thiếu thốn.
Bởi vì là lễ giáng sinh, trong nhà hàng cũng đã kín chỗ, Diêm Trừng cùng mấy người khách khác đều phải đứng chờ ở bên ngoài một chút, liền thấy giám độc chạy tới vẻ mặt khiếp sợ.
“Diêm thiếu, xin lỗi, thật sự xin lỗi, để cậu đợi lâu, có phòng trống bên trong, xin mời.”
Diêm Trừng hôm nay tâm tình tốt: “Không sao, chúng tôi không vội.”
Giám đốc dẫn bọn họ vào một căn phòng, tự mình tiếp đón phục vụ, chờ tới khi đồ ăn được mang lên mới phát hiện đồ ăn mà bọn họ không gọi, lại còn có cả một chai rượu vang.
Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm chai rượu, Diêm Trừng nói: “Chắc là tặng, muốn uống không?” Hắn chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, không ngờ Kỉ Tiễu thế nhưng lại gật dầu, còn đẩy ly về phái trước,
Diêm Trừng nghĩ, uống rượu đỏ hẳn không sao, hơn nữa cũng đã muộn, có rượu thêm không khí liền mở nút rót cho Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu hôm nay biểu hiện thực lạnh nhạt, nhượng Diêm Trừng lúc cầu cẩn cẩn dực dực cũng dần thả lỏng hơn, hai người buổi chiều còn đi dạo khắp nơi, tinh thần phải luôn thả lỏng mới đúng, nhưng có lẽ chỉ có hắn thả lòng còn Kỉ Tiễu thì không, Diêm Trừng còn thường thường bàn chuyện học tập, trường lớp, bạn bè với Kỉ Tiễu, chờ tới khi ý thức được không đúng, mới phát hiện mặt Kỉ Tiễu đã đỏ ửng, Diêm Trừng nhìn chai rượu, bất tri bất giác Kỉ Tiễu đã uống hơn nửa chai rồi sao?
Kì thật hơn nửa chai cũng không tính là nhiều, nhưng Diêm Trừng biết tửu lượng của Kỉ Tiễu, cộng thêm rượu này thực thuần, lại được để lau, tác dụng nhanh, Diêm Trừng thầm mắt mình rõ ràng ngồi trước mắt mà cũng có thể không để ý được.
Kỉ Tiễu cứ ngồi lẳng lặng trừ bỏ khuôn mặt đỏ ửng thì một chút cũng không nhìn ra sự khác thường, chính là Diêm Trừng gọi cậu hai tiếng, cũng không thấy Kỉ Tiễu đáp lại.
Diêm Trừng thở dài, đứng dậy đỡ Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi một phen cầm tay hắn kéo lại.
Chợt nghe Kỉ Tiễu nói: “Chúng ta…sắp không còn thời gian.”
Diêm Trừng ngây người, nhất thời cứng người tại chỗ, nhưng câu tiếp theo Kỉ Tiễu nói lại khiến hắn dở khóc dở cười.
Kỉ Tiễu nói: “Bài tập chúng ta còn chưa làm…không còn thời gian.”
Diêm Trừng bất đắc dĩ lắc đầu, vòng tay quanh eo Kỉ Tiễu đỡ cậu đứng dậy: “Không sao, ngày mai là chủ nhật.”
“Tớ còn phải vẽ.”
“Ừ.”
“Còn học thuộc từ đơn.”
“Ừ.”
“còn muốn… chuẩn bị bài mới, làm đề cương, ôn tập…” Kỉ Tiễu từng chút từng chút nói hết, cậu bình thường thành tích ưu việt, tựa như không cần tốn nhiền công sức cũng có thể vượt qua tất cả mọi người, nhận được ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của bạn học, nhưng người khác lại không thấy được Kỉ Tiễu đã liều mạng cố gắng thế nào, mọi khó khăn so với bất kì ai cũng không ít hơn tí nào.
Diêm Trừng cảm thán, lại cảm thấy Kỉ Tiễu thật sự đã say rồi, về phần say tới mức nào thì hắn vẫn không thể xác định được, dọc đường đi, Kỉ Tiễu nói cũng không nhiều, nhưng những suy nghĩ ngẫu nhiên lại phi thường rõ ràng, hai người có thể không hề chướng ngại giao tiếp với nhau, ngẫu nhiên lại như bị ma chặn đường đi vào ngõ cụt, thủy chung cứ đi lòng vòng không thoát được, hoàn toàn vô pháp nói tiếp đề tài đó. Diêm Trừng đương nhiên biết đó cũng không phải là do suy nghĩ đơn giản của Kỉ Tiễu mà là tâm phòng bị của cậu vẫn như trước không triệt để buông xuống.
Diêm Trừng trong lòng chua xót lại bất đắc dĩ, hắn lầm bầm thì thầm: “Tớ phải làm thế nào thì cậu mới hoàn toàn tin tưởng vào tớ…”
“Cái gì?” Kỉ Tiễu khó hiểu ngẩng đầu: “Tin cái gì?”
Diêm Trừng nắm chặt tay Kỉ Tiễu, để tránh Kỉ Tiễu ngã, hắn nói: “Tin tớ, cậu tin tớ không?”
Kỉ Tiễu không nói, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Trừng, ánh mắt Kỉ Tiễu to tròn phi thường xinh đẹp, độ cung đuôi mắt cũng rất đẹp, cực kỳ giống như loài mèo Ba Tư chỉ là trong mắt Kỉ Tiễu luôn mang vẻ lo lắng, ánh mắt không đủ trong suốt, thường đem loại xinh đẹp này hoàn toàn che dấu. điều này khiến Diêm Trừng vừa thấy tiếc nuối, vừa thấy may mắn, may mắn vì người khác sẽ không phát hiện được Kỉ Tiễu xinh đẹp thế nào, chỉ có mình hắn biết, chỉ mình hắn thấy được.
Kỉ Tiễu nhìn hắn trong chốc lát, mắt hiện lên mê mang, cậu không xác định được câu hỏi của hắn: “Diêm Trừng?” giống như lúc này mới thấy rõ được người trước mắt là ai.
Diêm Trừng “Ân” một tiếng, chợt nghe Kỉ Tiễu nói: “Không tin…”
Diêm Trừng trong lòng lạnh dần, Kỉ Tiễu vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hai chữ đó, một khắc lại biến thành gọi tên hắn.
Hai người bọn họ đang đứng dưới lầu kí túc xá, lúc này đại bộ phận học sinh đều đã tan học, chung quanh một mảnh yên tĩnh, Diêm Trừng bị cậu nói vừa kích động vừa khó chịu, đang định kéo Kỉ Tiễu đi, ai ngờ Kỉ Tiễu bỗng vươn tay vòng quanh cổ kiễng người lên.
Hai đôi môi chỉ vừa chạm nhau, Kỉ Tiễu lại mãnh liệt dừng lại, Diêm Trừng chỉ có thể ngửi được mùi rượu phảng phất trong hơi thở Kỉ Tiễu, còn có cả hương vị của ấm áp.
Hành vi như vậy vô luận là thực tâm hay trùng hợp, đều khiến Diêm Trừng bị đánh sâu vào, dĩ vãng có thể có được một cái hòa nhã của Kỉ Tiễu là hắn có thể vui sướng cả buổi sáng (Jer: anh cũng thực dễ thỏa mãn), hiện giờ hành động của Kỉ Tiễu cơ hồ yêu thương nhung nhớ khiến hắn làm sao có thể lạnh nhạt với cậu được đây. Nhận thấy Kỉ Tiễu tạm dừng đang muốn ngửa đầu thối lui, Diêm Trừng chỗ nào nguyện ý buông tha cậu, tay giữ chặt gáy cậu đẩy nụ hôn đi sâu hơn.
Hai đôi môi tương giao, Kỉ Tiễu khẽ chấn động, cánh môi lập tức bị Diêm Trừng tách ra, đầu lưỡi hung hăng dò xét tiến vào, nụ hôn này ngay từ đầu liền có chút không thể khống chế được, có tình Kỉ Tiễu cũng không có như ngày thường tư thái tránh né, ngược lại cũng vòng tay quanh cổ hắn chặt hơn, đầu lưỡi cũng lớn mật theo Diêm Trừng đồng thời quấy đảo, điều này không khác tưới dầu vào ngọn lửa đang hừng hực cháy, lập tức liền ‘bùm’ một tiếng, suýt nữa nuốt mất luôn cả lý trí Diêm Trừng. (Jer: chú ý hoàn cảnh chút đê…)
Diêm Trừng không khỏi càng hôn càng say, thẳng tới khi hai chân Kỉ Tiễu như nhũn ra, khí tức dồn dập, hai má đỏ ửng sắp không còn thở được nữa mới lưu luyến mà rời đi, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại dùng lực cắn một cái lên khóe môi Kỉ Tiễu, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: “….Cậu không tin tớ còn làm như vậy? huh? Muốn đem chính mình bán đi sao?”
Kỉ Tiễu ấp úng hỏi lại: “….Bán cho ai?”
“Bán cho tớ, sau đó sẽ giấu kỹ cậu đi…” loại lời nói buồn nôn này trước đây Diêm Trừng chưa từng nói, nhưng hôm nay sợ là bị Kỉ Tiễu lây bệnh, thần trí cũng không còn rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy rất muốn vứt lại những trói buộc, cố kị đó, chỉ làm những chuyện mình muốn làm, chặt chẽ ôm chặt lấy người trong ngực, tuyệt đối không buông ra, dù chết cũng không buông.
Kỉ Tiễu hi hi mỉm cười, trong mắt tối tăm đã biến mất, nháy mắt thay thế bằng vầng sáng lưu động. (Jer: a a a >”< đáng yêu quá…)
Ánh mắt, nụ cười này khiến tâm Diêm Trừng rung động, hắn cảm thấy Kỉ Tiễu đêm nay thực quá nguy hiểm, nếu hắn còn biết nặng nhẹ, thì ngay lúc này nên buông đối phương ra, để cậu lên lầu, sau đó quay đầu về nhà.
Chính là Diêm Trừng cho tới bây giờ không thể cự tuyệt được Kỉ Tiễu, mặc kệ Kỉ Tiễu có tâm hay vô tâm, chỉ cần đối phương nguyện ý, hắn cảm thấy chuyện gì hắn cũng có thể làm được, chỉ trừ chuyện buông tay cậu, hắn không có biện pháp rời xa cậu được, vô luận là trước kia hay trong tương lai.
Đương nhiên kể cả hiện tại.
Trong khi Kỉ Tiễu vẫn đang chăm chú nhìn thẳng mình, Diêm Trừng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên tay ôm chặt đối phương, không ngần ngại mà hướng trên lầu đi tới.
…..
Thẳng tới khi thân ảnh cả hai chậm rãi biến mất ở khúc quẹo cầu thang thì ở sau môt gốc cây gần đó chợt lóe một thân ảnh cũng rời đi vội vàng rồi biến mất trong bóng đêm.
Hết chương 92
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...