Kỉ Tiễu mặc ít, Diêm Trừng cũng không có tâm tư cùng cậu đứng ngoài trời đông, chỉ thúc giục mau lên mặc thêm quần áo. Trước khi Kỉ Tiễu xuống lầu đã nhìn qua, Khương Chân không có nhà, chắc là cùng bạn học đi chơi, vì thế mới đi được hai bước, do dự quay đầu lại nhìn Diêm Trừng vẫn còn đứng trong gió lạnh.
Diêm Trừng trong mấy chuyện này nói không nên lời quá thông minh, nhận thấy Kỉ Tiễu có ý đồ, không nói lời nào liền ba bước thành hai chạy luôn vào nhà người ta.
Kỉ Tiễu muốn đổi ý cũng đã muộn, vì thế chỉ có thể đi theo sau vào nhà.
Nơi này nằm trong khu dân cư cao cấp, mỗi tòa nhà cũng phải cao tới 5,6 tầng lầu, mỗi tầng cũng gần 3m, mỗi nhà đều được trang trí đẹp mắt, ngày nghỉ lễ nên khách khứa ra vào khu này cũng đông nên Diêm Trừng đi vào cũng không bị bảo vệ hỏi nhiều. Trì gia cũng là một trong những căn nhà như thế, đi vào chính là phòng khách lớn, bên ngoài có một khoảng sân rộng, cửa kính lắp xung quanh để lấy ánh sáng tự nhiên, trang hoàng cũng sang trọng phong cách, nơi nơi đều lộ ra cái gọi là điều kiện của giai cấp xã hội thượng lưu, nhưng Diêm Trừng vẫn cảm thấy không quá thoải mái.
Thẳng tới khi bước vào phòng Kỉ Tiễu, Diêm Trừng mới hiểu được cảm giác là lạ từ lúc bước vào ở chỗ nào, phòng Kỉ Tiễu gần giống với phòng kí túc của cậu, không phải ở trang trí mà là cảm giác, cả căn phòng rộng rất trống trải, cảm giác vắng vẻ cô liêu.
Không trang trí, không vật dụng cầu kì, không ảnh chụp, càng không có hương vị gia đình…
Trên giá sách chỉ có vài cuốn sách sơ sài, Diêm Trừng thừa dịp Kỉ Tiễu vào phòng tắm thay đồ liền đi tới lật xem mấy quyển sách đó, đều là tập tranh, hơn nữa ngoài bìa còn có chút dấu vết năm tháng, góc giấy còn có chút nhăn là bởi vì lật xem nhiều lần.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diêm Trừng dừng lại ở một tờ giấy trong tập tranh, nơi đó có vài bức tranh, mỗi bức tranh đều có ghi tên tác giả, Diêm Trừng chú ý tới ảnh phía bên trái, đó là một bức tranh vẽ một con mèo đang ngủ, trên đầu con mèo là một con chuột đang nằm úp sấp nghịch ria mép, cách vẽ giống như phim hoạt hình, bút pháp cũng rất ngây thơ trẻ con, nhìn rất dễ thương cùng thú vị, chắc là sáng tác của hài tử.
Mà dưới bức tranh có ghi: Kỉ Tiễu, giải nhì ‘làm việc mệt mỏi, trẻ nhỏ ngủ trưa’.
Diêm Trừng nhìn tới phát ngốc, Kỉ Tiễu đi ra, thấy hắn đang cầm tranh của mình, nhướn mày, đi tới đoạt lại.
Diêm Trừng hoàn hồn, cười nói: “Nhỏ như vậy đã có thành tích thực đáng nể.”
Kỉ Tiễu không thèm để ý tới hắn, vuốt ve từng nếp nhăn nơi góc giấy, rồi gấp lại bỏ lên giá sách.
Diêm Trừng nhìn bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ của cậu, phi thường muốn biết vì cái gì mà quyển sách này lại quan trọng với cậu như vậy, chính là hắn hiểu Kỉ Tiễu sẽ không nói.
Kỉ Tiễu đột nhiên hỏi hắn: “Sao cậu biết địa chỉ nơi này?” Cậu nhớ rõ chưa từng nói qua với Diêm Trừng.
Diêm Trừng nói: “Tớ gọi điện cho Thiết ca.”
Kỉ Tiễu vừa nghe, biểu tình liền lạnh xuống.
Diêm Trừng còn không sợ chết nói thêm: “Tớ nói muốn tới nhà cậu chúc tết, nhưng lại không biết cậu ở chỗ nào, nên mới hỏi thăm một chút.”
Kỉ Tiễu mãnh liệt xoay người đi ra ngoài, Diêm Trừng sớm có đề phòng một phen từ đằng sau ôm chầm lấy cậu.
Diêm Trừng ghé sát tai cậu cười vui vẻ: “Sao tính tình lại nóng nảy thế, tớ nói cái gì cậu cũng tin sao, tớ nhớ cậu đâu có dễ bị lừa như vậy.”
Kỉ Tiễu lườm hắn một cái, đâu phải cậu dễ lừa mà là Diêm Trừng hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện như vậy, thập phần não tàn, nói không chừng không cần thách cậu ta cũng làm.
Diêm Trừng rướn người hôn lên má Kỉ Tiễu một cái, Kỉ Tiễu nghiêng đầu tránh đi, Diêm Trừng ôm chặt không buông, giải thích: “Tớ không có làm thế. Tớ tìm lớp trưởng, cậu ấy có tư liệu học sinh trong lớp mà, tớ chỉ nói là muốn gửi đồ cho cậu, nhưng di động của cậu không gọi được cho nên cậu ấy nói cho tớ biết.”
Kỉ Tiễu lạnh giọng nói: “Cậu gọi lúc mấy giờ?”
Diêm Trừng dừng một chút: “4h….” sáng.
Kỉ Tiễu: “….”
Diêm Trừng ôm Kỉ Tiễu đang rất không hợp tác gây sức ép nửa ngày, liên tục cam đoan lớp trưởng sẽ không nghĩ nhiều mới miễn cưỡng trấn an cảm xúc của Kỉ Tiễu. thấy Kỉ Tiễu nghiêm mặt, Diêm Trừng đề nghị ra ngoài ăn sáng, Kỉ Tiễu không nguyện ý, lúc này ra ngoài ăn căn bản không có thứ gì tốt, người lại đông.
Diêm Trừng lại nói: “Tớ có một chỗ tốt lắm.”
…..
Kỉ Tiễu ở nơi này cũng khoảng 5, 6 năm, mà không biết gần đó có một nhà hàng như vậy. diện tích trong quán mặc dù không lớn nhưng chỗ nào cũng có thể thấy được tâm tư tinh xảo của người sắp đặt, nhìn qua liền biết không người bình thường nào có thể đi vào.
Hai người được một nhân viên phục vụ dẫn tới một nhã gian riêng ngồi xuống, nhân viên phục vụ nói: “Chốc nữa Lưu sư phụ mới tới, ngài chờ một chút.”
Diêm Trừng lên tiếng: “Không sao, tôi qua cùng ông ấy nói chuyện.”
Sau đó liền đi thẳng ra ngoài, trong chốc lát liền trở về, kéo Kỉ Tiễu cùng đi.
Kỉ Tiễu khó hiểu đi theo hắn, chợt nghe Diêm Trừng nói: “Đây là nhà hàng gia đình, lúc đầu là do Hi Đường dẫn tớ tới, tớ đã nếm qua thấy hương vị các món ăn không tồi, cho nên cũng qua đây vài lần. Nơi này không có menu, cậu muốn ăn gì thì nói để bọn họ làm cái đó, nhưng hôm nay chúng ta có chút đặc biệt.”
Vừa nói vừa dẫn Kỉ Tiễu vào phòng bếp, chỉ thấy bên trong đứng một nam nhân đội mũ đầu bếp khoảng 4,50 tuổi, chắc là Lưu sư phụ vừa được nhắc tới.
Lưu sư phụ thấy Diêm Trừng liền cười nói: “Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị xong.”
Theo lý thuyết người không có nhiệm vụ sao có thể tiến vào phòng bếp, nhưng vị này chính là khách quý của công tử nhà thị trưởng, tự nhiên không gì là không thể.
Diêm Trừng gật đầu, cùng Kỉ Tiễu đi qua nhìn.
Chỉ thấy trên một chiếc bàn dài bày la liệt nào là bột mì, trứng gà, nước…còn có các loại gia vị.
Lưu sư phụ nói: “Các cậu có thể thử làm trước, tôi sẽ hướng dẫn, nếu không, chúng tôi ở đây có sẵn các cậu bất cứ khi nào cũng có thể dùng.”
Nhìn Kỉ Tiễu ngây ngốc không động, Diêm Trừng đi qua kéo tay cậu lên xắn tay áo cho cậu: “Lúc trước tớ đã bị tay nghề của Lưu sư phụ mê hoặc, đặc biệt là hai món bánh trôi đậu đỏ và bánh chẻo truyền thống, vì thế đã muốn học làm, phức tạp chắc chúng ta không thể làm được nhưng loại đơn giản chắc có thể, mình làm mình ăn mới thực sự là thỏa mãn.”
Lưu sư phụ biết vị thiếu gia này chỉ nói khách khí nhưng có thể được cậu ta khen ngợi, vô luận là thực hay giả đều cảm thấy thực vinh quang, vì thế vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ hướng dẫn hai người chu đáo.
Kỉ Tiễu có chút chưa tỉnh hẳn, chỉ nhìn tay mình, một lúc lâu dưới ánh mắt cổ vũ của Diêm Trừng, mới cẩn thận đặt lên bàn.
Đừng vì chiếc bánh trông đơn giản thế mà lầm, Kỉ Tiễu trước nay chưa từng tiếp xúc với những thứ này, Diêm Trừng thì càng đừng nói tới, mặc dù có Lưu sư phụ đứng bên cạnh hướng dẫn tỉ mỉ nhưng khi bắt tay vào làm hai người tay chân luống cuống hậu đậu, bột mì không cho quá nhiều nước thì chính là nhân rơi hết ra ngoài, thật vất vả mới làm được cái bánh, ngoại hình càng không nói nên lời thực quỷ dị vặn vẹo, hai người bình thường sắc sảo thông minh, giờ phút này hoàn toàn là vô dụng, người này so với người kia nhìn càng buồn cười hơn.
Chỉ khổ cho Lưu sư phụ thực kiên nhẫn cũng không cười nhạo hai người, mà thái độ ông lại thực tự nhiên cổ vũ Diêm Trừng tự mình làm theo ý mình, đối với việc mình làm cái bánh hình nai sừng tấm còn vênh vênh tự mãn, càng về sau càng phát huy những hình thù trừu tượng không hiểu là cái gì, hoàn toàn mất khống chế.
Ngược lại Kỉ Tiễu, vẫn luôn nghiêm túc cẩn thận học làm, tuy rằng quá trình làm còn vụng về luống cuống nhưng chậm rãi cũng có chút thành quả, chỉ là tác phẩm của cậu đặc biệt lớn, bánh trôi có thể sánh với quả kiwi, còn bánh chẻo thì có thể che khuất cả lòng bàn tay.
Cuối cùng cả dãy bàn tràn đầy các tác phẩm của hai người, lượng bánh này cũng đủ để hai người ăn tới sang năm.
Trở lại phòng riêng, Diêm Trừng cầm cái bát của mình, ánh mắt dừng trên người Kỉ Tiễu đang xăm soi cái thìa.
Kỉ Tiễu bị tầm mắt của hắn nhìn chăm chú không chịu được mới dừng tay, Diêm Trừng hỏi: “Sao cậu còn chưa ăn bánh tớ làm?”
Kỉ Tiễu nhìn nhìn món bánh hình thù kì quái trong bát Diêm Trừng không lên tiếng.
Diêm Trừng bỗng nhiên gắp vài cái bánh kì quái bỏ vào bát Kỉ Tiễu, lại từ chỗ cậu gắp hai cái bánh trôi khổng lồ.
Diêm Trừng: “Đổi hai cái, ăn thử.”
Kỉ Tiễu: “….” Một khắc Diêm Trừng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Kỉ Tiễu sẽ nổi khùng hoặc là mặt lạnh ném lại, không ngờ Kỉ Tiễu cuối cùng vẫn là múc một chiếc ‘bánh trôi’ hình lập phương vặn vẹo, cắn một miếng…
Diêm Trừng làm chính là bánh trôi đậu đỏ, không có tư vị gì đặc biệt, vỏ ngoài làm bằng gạo nếp chưa nhào kỹ, vẫn còn đóng cục, ăn một lần nửa đời vẫn không quên, cảm giác đặc biệt kì quái.
Nhưng Kỉ Tiễu cũng không nói gì, chỉ yên lặng nuốt xuống.
Mà chiếc bánh trôi khổng lồ của Kỉ Tiễu cũng được Diêm Trưngg tiêu diệt sạch sẽ.
…….
Từ phòng ăn đi ra ngoài đã là buổi chiều, thái dương hồng hồng ấm ấm lan tỏa, hóa giải không ít không khí giá lạnh mùa đông.
Diêm Trừng chưa nghĩ ra kế tiếp sẽ đi đâu, Kỉ Tiễu cũng không, hai người đã ăn quá no, vì thế liền cứ như vậy sóng vai đi bộ tiêu thực, hai người đi bên nhau hòa vào dòng người đi chơi tết.
Nam sinh ít người thích đi dạo phố, trước kia Diêm Trừng và Kinh Dao quen nhau hắn chưa từng có kiên nhẫn như vậy, đại bộ phận là Kinh Dao đi theo hắn tới nơi hai người có thể chấp nhận được, còn hiện giờ cứ như vậy không có việc gì mà cứ đi lung tung như vậy, Diêm Trừng lại mong muốn con đường này vĩnh viễn đi không tới cuối.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, ánh mắt Diêm Trừng đột nhiên dừng lại.
Hắn chỉ vào một nhà hàng ở phố đối diện hỏi Kỉ Tiễu: “Chúng ta qua nơi đó xem nhé?”
……
Lúc thấy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đồng thời từ bên ngoài bước vào, Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đều có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hai người rất nhanh thu lại cảm xúc, Liêu Viễn Đông ngược lại cười nói: “Diêm Vương, thực sự là một tấc cũng không rời nhỉ, năm mới cũng không làm biếng.”
Diêm Trừng liếc mắt sang Vương Hi Đường thần sắc tự nhiên bên cạnh, đáp lại: “Anh cũng khiến em trở tay không kịp.”
Vương Hi Đường kéo ghế dựa bên cạnh ra, đối Kỉ Tiễu gật đầu chào hỏi, rồi hướng Diêm Trừng: “Nếu đã tới, vậy ngồi xuống luôn đi.” Chờ tới khi Diêm Trừng và Kỉ Tiễu an vị, lại gọi phục vụ mang trà lên.
Diêm Trừng nhìn hoàn cảnh xung quanh, thật sự nhịn không được hỏi: “Hai người…đang tu tâm dưỡng tính à?”
Nơi này là một quán trà, không có cà phê hoặc là kem ly hoặc các món tráng miệng, chân chính là một quán trà, bàn ghế theo phong cách kiểu cổ, dụng cụ pha trà truyền thống, hương lá trà xanh thoang thoảng trong không khí, nhìn những người xung quanh đều là mấy lão nhân cao tuổi, nên 4 thằng thanh niên xuất hiện ở đây thực có vẻ đặc biệt đột ngột.
Liêu Viễn Đông nở nụ cười: “ừ, anh tới đây được vài ngày đã hưởng thụ đầy đủ phong phú, còn phải cảm tạ Vương thiếu đã chiêu đãi.”
Liêu Viễn Đông vừa nói vừa vuốt ve đầu ngón tay Diêm Trừng biết đây là thói quen nghiện thuốc lá của anh ta.
Quả nhiên, Liêu Viễn Đông đứng dậy nói: “Anh đi rửa tay.”
Chờ anh ta đi rồi, Diêm Trừng nhìn về phía Vương Hi Đường, trong ánh mắt mang theo điều suy nghĩ.
Vương Hi Đường ngược lại mở miệng trước: “Mày muốn hỏi gì?”
Nếu Vương Hi Đường đã hỏi trực tiếp như vậy thì Diêm Trừng cũng không vòng vo nữa, nói: “Tao gọi điện cho mày.”
Vương Hi Đường nói: “Tao không cầm điện thoại.”
“Vậy điện thoại mày đâu?”
Vương Hi Đường hướng vị trí của Liêu Viễn Đông hất cằm.
“Anh ta cầm làm gì…”
Vương Hi Đường đánh gãy Diêm Trừng: “mày hỏi anh ta ấy.”
“Bọn mày mấy ngày nay làm gì?”
“Không làm gì.” Vương Hi Đường nghĩ nghĩ lại nói: “Kỳ thật cũng làm rất nhiều, tao dẫn anh ta đi chơi, dù sao cũng là bạn bè của mày, tao cũng không thể sơ sài được.”
Diêm Trừng cân nhắc bọn họ đã chơi cái gì, Vương Hi Đường đã tự mình nói.
“Tới không ít địa phương, câu cá, chơi cờ, còn tới công viên trung tâm.”
Diêm Trừng: “…..”
Kỉ Tiễu: “…..”
Vương Hi Đường nói: “Anh ta bảo tùy tao, tao liền an bài như vậy, cũng coi như cho anh ta lãnh hội văn hóa u thị, không đi một chuyến lại uổng công.”
Hết chương 63
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...