Diêm Vương

Vì sợ bị người khác gọi là ‘trường học mọt sách’ Phụ Trung luôn chú trọng phát triển toàn diện cả về thể chất cho học sinh. Thời tiết cuối tháng 9, không khí nóng nực của U thị đã giảm bớt một chút, thầy thể dục liền cho đám học trò từ sân trong nhà chuyển sang sân vận động ngoài trời, hai mươi phút vận động khiến cho đám thanh niên thanh xuân đầu đầy mồ hôi.

Sau khi được tha bổng, Kỉ Tiễu đi tới WC vốc nước lên mặt giảm nhiệt, đại bộ phận nam sinh lưng áo đều ướt đẫm một mảng, một ít nữ sinh sợ nắng cũng liên tiếp cầm khăn ướt lau mặt, thế nhưng làn da Kỉ Tiễu vẫn khô ráo, chỉ có làn da ửng đỏ lên khiến người ta chú ý.

“Này, Kỉ Tiễu…”

Mấy người lúc này cũng đi vào WC, vừa đến liền thấy mục tiêu minh xác hướng về Kỉ Tiễu chào hỏi.

Kỉ Tiễu lau nước trên mặt, qua gương liếc mắt nhìn bọn họ.

“Nguyên lai cậu cũng tới Phụ Trung.” Bạn học A cười nói: “Sao không nói sớm.”

“Cậu học lớp mấy?” Bạn học B hỏi.

Kỉ Tiễu mở vòi nước rửa tay.

Mấy người không được để ý trên mặt lộ tia không vui, nhưng trước đó bọn họ đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, tính tình Kỉ Tiễu quái gở không bao giờ để ý tới ai, trước kia bọn họ đều biết, cậu ta thành tích tốt, ngay từ đầu không ít người còn nguyện ý kết thân với cậu ta, nhưng dần dà đối phương chả có thái độ gì, căn bản là không coi ai ra gì, muốn tìm cậu ta phiền toái lại có lão sư che chở, về sau liền trở thành tình cảnh nước sông không phạm nước giếng, không ngờ tới bây giờ bọn họ lại phải đi cầu cạnh người ta. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo người ta so với bọn họ có ưu thế hơn.

“Cậu học ở lớp 1 phải không?”

“Lớp 1 chắc học ghê lắm hả?”

Kỉ Tiễu phẩy phẩy tay cho ráo nước, quay đầu rời khỏi WC.

Bạn học A, B liếc nhau, khẽ cắn môi đi theo sau ra ngoài.


“Kỉ Tiễu, sắp thi tháng rồi, cậu ôn thi thế nào? Nghe nói nếu không cẩn thận đứng ngoài top 200 liền bị đá ra khỏi lớp 1 phải không.”

“Lớp các cậu…thầy cô cho ôn tập thế nào? Có phải đã nói cho các cậu một ít giới hạn không?”

Kỉ Tiểu lên lầu.

“Này, tốt xấu gì trước kia chúng ta cũng là bạn học, chỉ xin cậu giúp đỡ chút, có cần phải dùng thái độ như vậy không.” Bạn học mất kiên nhẫn. Bọn họ học tại một dãy học khác, đứng ở chỗ này khiến cho không ít học sinh Phụ Trung chính thống nhìn vào, đối với đồng phục đặc thù của lớp 11 mà nói, tư vị thực không dễ chịu.

“Đúng vậy, cậu đừng quên trước kia cậu cũng học ở Phân Hiệu, chúng ta so với Phụ Trung là có chênh lệch, cậu giờ ở đó, sau này theo không kịp chắc sẽ bị đào thải, đến lúc đó chúng ta cùng chiếu ứng lẫn nhau.” Hiển nhiên, bọn họ ngoại trừ sách giáo khoa có phần lạc hậu, còn đối với tin tức của Phụ Trung cũng bế tắc, kể cả việc Kỉ Tiễu đứng top trong kì thi tuần vừa rồi cũng không biết.

Nghe được điều này, Kỉ Tiễu bỗng dừng cước bộ.

Cậu hỏi: “Các cậu muốn giới hạn cái gì?”

Bạn học A thấy cậu đã đáp lời, cho rằng những lời nói của mình đã đả động chân tâm cậu nên cao hứng nói: “Giới hạn đề thi a.” nói xong còn bị bạn B hung hăng đụng một chút, rồi hạ giọng: “Chính là…giới hạn thi mà chỉ lớp 1 mới có ấy, cậu cũng biết, chúng tớ có thi thế nào cũng không đạt yêu cầu, chỉ muốn xem qua nó một chút để tập trung ôn tập thôi.”

Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ lại hỏi: “Sao các cậu biết tôi có thứ này?”

A ngẩn người: “A…. mọi người ai cũng nói mà.”

“Chúng tôi chỉ là mượn xem chút, sẽ trả lại cho cậu sau.” B cam đoan.

“Người biết nhiều như vậy, mượn rồi có thể còn sao?” Kỉ Tiễu nói.

A lập tức giải thích: “Không nhiều, không nhiều, lớp 11 cũng chỉ có vài người biết, chúng tớ sẽ không nói cho người khác biết.”


“Ai nói cho các cậu biết?”

B do dự một lát, cảm giác không nói thật thì Kỉ Tiễu sẽ không tin bọn họ, nên khai luôn: “Hà Bình nói, cậu ta cùng chung phòng kí túc với cậu đúng không?”

Kỉ Tiễu gật đầu: “Là cậu ta….lừa các cậu, không có thứ này.” Nói xong, cũng không quản phản ứng của cả hai, trực tiếp lên lầu.

******

Diêm Trừng tay bị thương, ăn cơm viết lách bình thường thì không có vấn đề, chỉ là động tác tương đối chậm, nhưng chơi bóng là không có khả năng, huấn luyện viên tự nhiên cũng không trách hắn, chỉ bảo hắn hảo hảo dưỡng thương, tranh thủ nửa mùa giải sau thì có thể tham gia được, mà các thầy cô giáo người trước vừa đi người sau đã tới tỏ vẻ quan tâm động viên hắn, không chỉ miễn thể dục buổi sáng, các tiết thể dục trong tuần, thiếu chút nữa còn phái xe chuyên dụng đưa đón tới tận lớp, bất quá Diêm Trừng sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.

Hôm nay, cả lớp đều xuống tập thể dục, hắn một mình ngồi trong phòng, ngồi chán liền ra ngoài hành lang hóng gió, lấy di động ra nhắn tin với bà ngoại.

Bà ngoại đang tham gia một hội thảo nghiên cứu mang tính chất từ thiện, có cả người nước ngoài và các nhà khoa học trẻ nếu gặp khó khăn gì có thể đưa ý tưởng của mình ra để mọi người xem xét đầu tư nghiên cứu, bà ngoại tạo dáng khả ái, lập tức chụp ảnh gửi tới ngoại tôn mình.

Diêm Trừng nhắn được 2 tin thì thể dục buổi sáng liền kết thúc, khúc quân hành của vận động viên hùng tráng vang lên, các học sinh bắt đầu lục tục trở về lớp, Diêm Trừng vừa cúi đầu, liền thấy Kỉ Tiễu đủng đỉnh từ xa xa đi tới, bên người cậu còn có hai người mặc đồng phục của lớp 11, đang luyên thuyên không biết đang nói cái gì, nhưng Kỉ Tiễu không có để ý tới.

Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu lên lầu, những người đó liền tại hành lang đối với cậu lớn tiếng hai câu, rất hàm hồ, Diêm Trừng ở xa nghe không rõ, sau đó không có kết quả gì liền phẫn nộ rời đi. Lại đợi trong chốc lát, đợi tới đa số người đều đã vào lớp, Kỉ Tiễu mới chậm rì rì từ cầu thang đi lên.

Diêm Trừng vốn muốn hỏi cậu có phải đã gặp phiền toái gì không, bởi vì vừa rồi chứng kiến một đoạn đối thoại không được vui vẻ cho lắm, nhưng vừa thấy khuôn mặt kia của Kỉ Tiễu, những lời nói ra tới miệng đều cả kinh mà quên hết.

Kỉ Tiễu không coi ai ra gì cứ bình thản đi ngang qua người Diêm Trừng trở về chỗ ngồi của mình, vài ngày gần đây, cứ khi cậu xuống lầu là bị mấy người đó bám riết không tha, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì khó chịu không thôi.

Diêm Trừng dừng một chút, đi theo phía sau cậu, ngồi xuống chỗ mình rồi vẫn nhịn không được mà đưa qua một tờ khăn giấy.


Nước trên mặt Kỉ Tiễu nhỏ tong tong xuống bàn, hiển nhiên vừa rửa qua nước lạnh, thế nhưng khuôn mặt vẫn ửng đỏ một mảnh, hơn nữa còn đỏ rất không bình thường, nguyên bản mạch máu ẩn dưới làn da trắng gần như trong suốt kia nổi hết lên, một đường lan đến tận cổ. nhìn có chút ghê người.

Kỉ Tiễu đối với tay cầm giấy của Diêm Trừng đang đưa ra nhìn 2 giây, cuối cùng vẫn tiếp nhận lau đi nước trên mặt.

“Cám ơn.”

“Cần giúp đỡ không?” Diêm Trừng hỏi.

Kỉ Tiễu lắc đầu: “một lát thì tốt rồi.”

Diêm Trừng còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Ngưu Vân Hải ngồi cùng bàn Kỉ Tiễu thỉnh thoảng vẫn quẳng sang ánh mắt ghét bỏ cùng kì quái, tựa như cậu là một sinh vật gây bệnh truyền nhiễm, mãi cho tới khi sắc đỏ trên mặt Kỉ Tiễu chậm rãi tan đi mới thôi.

Hai tiết sau, lớp trưởng nói Kỉ Tiễu đi lên văn phòng giáo viên, nói là Thiết ca tìm cậu.

Vừa thấy, Thiết ca liền đối với Kỉ Tiễu nói: “Lúc trước dì của em đã gọi cho tôi, là tôi bận rộn mà quên mất, tôi vừa thay em xin các thầy cô thể dục, về sau thể dục buổi sáng và hai tiết thể dục trong lớp, em đều có thể không cần tham gia tập, em chỉ cần thi đạt yêu cầu là được, cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới thành thích thi của em.”

Ông thầy nói xong thấy Kỉ Tiễu cũng không nhúc nhích gì, nghi hoặc nói: “Còn vấn đề gì không?”

Kỉ Tiễu hỏi: “Vậy khi tập ở sân trong nhà có thể tham gia không ạ?”

Thiết ca suy nghĩ, cảm giác thanh niên không được hoạt động sẽ rất khó chịu: “Có thể, em tự cân nhắc chừng mực, dù sao thì thân thể mới là trọng yếu.”

Trở lại phòng học, Diêm Trừng đang giúp mấy nữ sinh giải đề, cảm giác có một tầm mắt chọc thẳng tới, Diêm Trừng ngừng lại, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Kỉ Tiễu đang nhìn mình.

“Làm sao?”


Kỉ Tiễu tầm mắt khó được dịp nhìn thẳng ai như vậy, một lát mới buông xuống, không nói chuyện.

Diêm Trừng cười cười, không truy vấn.

………….

Đến giữa trưa, trong lớp vốn chỉ có một phần tử đặc thù nay lại nhiều hơn một người.

Kỉ Tiễu từ trong ngăn bàn lấy ra một cái bánh mì xé ăn, Diêm Trừng một bên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, rồi nói: “Cậu còn không?”

Kỉ Tiễu lần đầu không để ý tới hắn, thẳng tới khi Diêm Trừng hỏi lại lần nữa, Kỉ Tiễu mới nói: “Cụt chân à?”

Diêm Trừng đem những lời này đảo qua đảo lại một lần trong đầu mới hiểu được ý của Kỉ Tiễu muốn nói là “Nếu không cụt chân thì vì sao không xuống căn tin mà ăn cơm?”

“Chân cậu cũng đâu cụt đâu.” Hắn cười đáp lại.

Kỉ Tiễu quay đầu đi, tiếp tục không để ý tới hắn.

Một thoáng chốc, cậu nghe Diêm Trừng gọi điện thoại.

“Mang cho tao hai suất cơm, suất của tao ba mặn một xào, ừm, còn một suất…” Đối phương bỗng quay sang hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu muốn ăn gì?”

Kỉ Tiễu không lên tiếng, vẫn chậm rì rì cắn bánh mì.

Diêm Trừng hỏi lại: “Phải trả thêm 5 đồng phí vận chuyển đấy.”

Kỉ Tiễu dừng chút rồi nói: “Cơm bò hầm.”

Hết chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui