Diêm Vương

Jeremy: nói ròi nói rồi ....á há há..... mà khổ thân anh Diêm, không được nghe em yêu anh, tớ yêu cậu mà lại là cháu yêu cậu ấy =))))

P/s: chúc mn cuối tuần vui vẻ ^^

Sau khi Kỉ Tiễu nói xong câu đó, không gian trong phòng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch hồi lâu.

Diêm lão thái gia sắc mặt đen như đáy nồi, Diêm Hồng Tá vẫn lạnh như băng, mà Diêm Trừng tựa như bị người ta ấn nút ngừng hoạt đôngk,
ngốc ngốc đứng ở đó rất lâu sau đều không có phản ứng.

Một lát sau, sắc mặt cương cứng của hắn mới chậm rãi hòa tan,
một loại kinh ngạc cùng với mừng rỡ như điên, thần thái thảm thương pha
với kích động từ khóe mắt đuôi lông mày từng chú lộ ra, vừa vui vừa
buồn, không dám tin, cảm xúc kịch liệt như thế đánh sâu vào khiến biểu
tình Diêm Trừng hiện ra trong nháy mắt dữ tợn vặn vẹo, khóe miệng càng
vô ý thức lộ ra một đường cong quỷ dị, giống như vui sướng điên cuồng,
lại giống như chực chã bật khóc, khiến Diêm Hồng Tá cho rằng, thằng con
mình ngay lập tức có thể bật khóc thành tiếng ngon lành!

Nhưng Diêm Trừng không có, không phải hắn không chảy nổi nước mắt mà là hắn còn chưa bình ổn hơi thở.

Kỉ Tiễu thế nhưng…. Kỉ Tiễu thế nhưng…Diêm Trừng cảm giác bản thân mình nghe lầm.

Khi hắn còn chưa triệt để tiêu hóa niềm kinh hỉ từ trên trời rơi xuống này, thì Diêm Hồng Tá vẫn kiên nhẫn đợi tới cuối.

Con ngươi ông tối dần nhìn về phía Kỉ Tiễu, lời nói lạnh lẽo:
“Ta vốn cho rằng cậu là một hài tử thông minh, nhưng ta không thể không
nói cậu đã khiến ta thất vọng. thanh niên các cậu luôn nói lời thề son
sắt, mục tiêu rộng lớn, nhưng kết quả thì sao? lúc trước khi Diêm Trừng
rời khỏi sự quản thúc của chúng ta, hai cậu cũng không cách nào sinh
hoạt, là chính hai cậu đã tự buông tay, hiện tại nghĩ lại là muốn đổi ý
sao? nào có dễ dàng như vậy. cho nên, lần này tự nhiên sẽ không tới
phiên hai cậu chọn nữa, ít nhất Diêm Trừng còn là họ Diêm, nó không thể
tùy tùy tiện tiện gạt bỏ trách nhiệm của nó cùng với cái gia đình này
được.”

Diêm Hồng Tá nói xong, ngoài cửa liền có ba bốn người tây trang
hắc sắc phẳng phiu, ánh mắt lạnh lùng, Diêm Hồng Tá nhìn nhìn Kỉ Tiễu,
trong đó có hai người hiểu ý liền túm lấy cậu muốn mang cậu ra ngoài.

Diêm Trừng vừa thấy, lập tức nhảy lên: “Không được động, các người ai dám động vào cậu ấy! buông tay!”

Mà mấy người khác cũng xông vào ngăn cản giữ hắn lại.


Diêm Trừng tự nhiên không muốn, lập tức liền phản kháng mạnh
hơn, chỉ là đối thủ của hắn rõ ràng đã được trải qua huấn luyện đặc
biệt, cho dù thân thủ Diêm Trừng có cao hơn người thường thì lúc này
cũng không phải đối thủ của bọn họ, không mấy chút liền bị khóa tay chân lại.

Nhưng Diêm Trừng tính tình quật cường, mắt thấy Kỉ Tiễu sắp bị
kéo ra ngoài, hắn không để ý đau đớn, không quản bản thân có thể bị
thương, liền mạng muốn thoát ra, mà hai vệ sỹ cũng e ngại thân phận hắn, Diêm lão thái gia cùng Diêm Hồng Tá đều ở đây, vạn nhất khiến cho cậu
chủ bị thương thì bọn hắn cũng không chịu nổi trách nhiệm, cho nên ra
tay khó tránh khỏi có chút lưu tình, mà điều này cho Diêm Trừng không
gian xoay sở trái phải né tránh, cùng đối phương dây dưa.

Đầu kia, Kỉ Tiễu lúc đầu không nhúc nhích, khi Diêm Trừng làm
trì hoãn thời gian hai người muốn mang mình ra ngoài, Kỉ Tiễu bỗng nhiên giãy dụa thân mình, từ dưới nách một người vươn tay chộp tới ống đựng
bút bằng gỗ lim hướng người bên phải phang vào đầu!

Đối phương phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người né tránh,
Kỉ Tiễu đánh không trúng, nhưng ông đứng bút gỗ lim rất nặng, bay qua
liền đụng trúng chiếc bình hoa cao nửa mét ở gần đó vỡ toang, các mảnh
nhỏ bắn ra, khiến cả căn phòng to như vậy liền trở nên một đống hỗn độn.

Hai người thầm nghĩ không ổn, làm chút điều chỉnh lập tức tiếp
cận, đã thấy Kỉ Tiễu xoay người nhặt một mảnh sứ dài sắc lạnh lùng trừng mắt với bọn họ.

Dường như sợ hai người kia tới cướp lại, Kỉ Tiễu cầm thật sự
chặt, bàn tay trắng nõn đã bị cắt một miếng, ân ẩn chảy ra máu đỏ, Kỉ
Tiễu mặt không đổi sắc, cậu nhìn nhìn người trước mắt, lại nhìn sang
Diêm Trừng bên kia, cuối cùng chuyển hướng Diêm Hồng Tá.

Thấp giọng nói: “Buông cậu ấy ra.”

Diêm Trừng nóng vội: “Kỉ Tiễu, đừng….”

Kỉ Tiễu cũng không để ý lời hắn nói, lặp lại một lần: “Buông cậu ấy ra!”

Diêm Hồng Tá nhíu mày: “Cậu định uy hiếp tôi sao? bằng cái đó? định tự sát?”

Kỉ Tiễu không thay đổi sắc mặt: “Ông có thể thử xem…..”

Kỉ Tiễu dù nói như vậy, nhưng chính cậu cũng không biết nên làm
thế nào, những người này thân thủ cũng phải lấy một địch mười, với một

chút kỹ xảo của bản thân, không bao lâu liền có thể bị phá, cho dù có
may mắn rời khỏi căn phòng này thì Diêm Hồng Tá vẫn có thể hạ thủ ác
liệt, sao bọn họ có đường sống được đây?

Thế nhưng Kỉ Tiễu biết, Diêm Hồng Tá nguyện ý phí nhiều thời
gian trên người bọn họ như vậy, nhẫn tới bây giờ còn tự mình tới nói
chuyện, đã nói nên ông ta không muốn bức tử Diêm Trừng, ông ấy còn để ý
giữa bọn họ có tình cha con, cho nên Kỉ Tiễu tự nhiên muốn vì chính mình tranh thủ từng chút khả năng, cho dù chỉ là nhỏ bé cũng được.

Kỉ Tiễu đã từng buông tay một lần, cậu không thể làm tiếp lần thứ hai.

Diêm Hồng Tá quả nhiên không nhúc nhích, ông ta chỉ dùng ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn Kỉ Tiễu, vài phần đánh giá quyết tâm của cậu, mà
mấy vệ sỹ xung quanh cũng không biết làm thế nào, chờ đợi Diêm Hồng Tá
ra lệnh bọn họ liền bắt giữ Kỉ Tiễu lại.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bỗng nhiên bị người mở ra, một âm thanh băng lãnh vang lên.

“….Dừng tay!”

Mọi người trong phòng nguyên bản đang giằng co, không tự chủ được cùng hướng ra ngoài cửa nhìn lại.

Đàm Oanh đứng ở đó, đối với tình huống phát sinh trong phòng sắc mặt trầm lại.

Bà trước hết nhìn về phía Diêm Trừng đang cùng vệ sỹ dây dưa
chật vật không chịu nổi, tầm mắt dừng tại gò mát hắn bị rách mất vết,
quần áo thì nhăn nhúm hỗn độn, lại nhìn Kỉ Tiễu bên kia đang cầm một
mảnh sứ nhỏ đứng bất động, còn hai vệ sỹ đang chuẩn bị động thủ bên
cạnh, sau đó nhìn qua Diêm Lão thái gia, cuối cùng trực tiếp dừng trên
mặt Diêm Hồng Tá.

Diêm Hồng Tá tiếp nhận lãnh quang bất mãn trong mắt Đàm Oanh, hơi hơi mím môi, không nói lời nào.

Đàm Oanh lại lớn tiếng lặp lại: “Tôi bảo các người dừng tay, không nghe thấy sao?!”

Bà vừa thốt ra lời này, buông tay trước hết dĩ nhiên là Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu lùi hai bước, mảnh sứ trong tay cậu rơi xuống đất, hai tay hoàn toàn buông lỏng, Diêm Trừng ở bên kia cũng lập tức thu thế, đẩy vệ sỹ
ngăn cản mình ra, vội vàng chạy tới xem vết thương trên tay Kỉ Tiễu.

Bởi vì có Đàm Oanh ở đây, Diêm Hồng Tá lại không lên tiếng, mấy vệ sỹ tự nhiên không dám động thủ.

Diêm lão thái gia đứng đó kỳ thật cũng rất sốt ruột, nhưng vì

quản giáo tôn tử không tốt, hiện tại không nghĩ tới Đàm Oanh lại xen
vào, khiến ông kinh ngạc rất nhiều, vừa có chút thở phào vừa có chút
không thoải mái, nhất thời tâm tình phức tạp, chỉ lắc đầu nói với vệ sỹ: “Các người ra ngoài trước đi.” lại nhìn tới Kỉ Tiễu và Diêm Trừng, hai
đứa nhóc này cũng không thể lưu lại: “Hai đứa đi ra xử lý vết thương
đi.”

Kỉ Tiễu và Diêm Trừng dường như không muốn, nhưng hiện tại dù có ở lại cũng không giúp được gì, chỉ có thể cùng nhau rời đi, trong thư
phòng lại trở về không khí tĩnh mịch lúc trước.

Lão thái gia muốn Đàm Oanh ngồi xuống trước, nhưng bà chỉ nhìn
Diêm Hồng Tá bất động, một lát mới nói: “Đây là phương pháp xử lý mọi
chuyện của anh sao? lấy đại khi tiểu, lấy bạo chế bạo?”

Trước đó, hai người bọn họ đã ở riêng mười mấy năm, nếu nói lúc
đầu còn có thể là bởi vì Diêm Trừng mà làm bộ miễn cưỡng hòa ái, nhưng
từ khi Diêm Trừng hiểu chuyện tới nay, bề ngoài dối trá như vậy Đàm
Oanh không muốn diễn tiếp nữa, mấy năm gần đây đừng nói là cùng Diêm
Hồng Tá nói chuyện ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc nhìn một
cái, cho nên lời vừa nói ra khỏi miệng vừa lãnh tĩnh vừa khí thế bức
nhân, tâm tình Diêm Hồng Tá thế nào có thể tưởng tượng được.

Ông ta nhìn về phía Đàm Oanh, trầm giọng nói: “Nếu không thì sao? chẳng lẽ giống như cô mặc nó tiếp tục sa đọa sao?”

Ông vốn không có ý muốn cùng Đàm Oanh tranh chấp, nhưng nhiều
năm qua trong lòng Diêm Hồng Tá không có khả năng không có oán, nếu năm đó ông thẹn với bà thì ít nhất trong vấn đề Diêm Trừng, Đàm Oanh vẫn là một người mẹ thất trách, so với ông không ít hơn.

Đàm Oanh ngẩn người, tiện đà gật đầu: “Tôi đích xác không có
trách nhiệm cho nên tôi không có tư cách cản trở quyết định của Diêm
Trừng, ngay cả anh, cũng không có tư cách.”

Diêm Hồng Tá há miệng muốn phản bác, Đàm Oanh đã đánh gãy ông.

“Sa đọa? trong mắt anh cái gì mới gọi là sa đọa, nó giết người,
phóng hỏa hay làm chuyện thương thiên hại lý? Cái gì gọi là thành tài?
Đi con đường giống như anh, ngồi vị trí như anh, hay được hưởng quyền
lợi như anh sao? nó còn đang học hành, anh chưa thể nhìn thấy kết quả
của nó, liền vội vàng cản trở nó, áp đặt suy nghĩ của mình lên nó, anh
đang kinh hoảng cái gì? Lo lắng cái gì vậy?”

“Nó đi con đường kia mà gọi là bình thường sao? nó thích nam nhân!” Diêm Hồng Tá đập bàn tức giận.

“Kỳ thật nó thích ai căn bản không trọng yếu, không phải sao?
quan trọng là, nó có cho anh hay Diêm gia mặt mũi hay không mà thôi!”
Đàm Oanh nhìn về phía Diêm lão thái gia, lại chuyển hướng sang Diêm Hồng Tá: “Anh muốn biến nó vì Diêm gia mà trở thành một hảo hài tử, nhưng
anh lại không cho nó suy tính và lý giải hợp lý, vậy anh dựa vào cái gì
mà yêu cầu nó như vậy, dựa vào cái gì mà muốn nó vì anh, vì Diêm gia hi
sinh cuộc đời nó? Dựa vào cái gì muốn nó buông tha cuộc sống nó muốn đểu sống một cuộc đời do anh an bài? Thống khổ không chịu nổi!”

Những lời này vừa nó ra, Diêm Hồng Tá và Diêm lão thái gia đều thay đổi sắc mặt.


“Anh cảm giác nó làm không đúng, chọn người không đúng, chọn
thời điểm không đúng, chọn bối cảnh không đúng, vậy anh nói cho tôi
biết, dạng gì mới là đúng? Có tiền? có thế? Có lợi mới làm, có thể lợi
dụng để đạt được mục đích mới là tốt sao?

Diêm Hồng Tá vội vàng bác bỏ: “Tôi không phải….”

Đàm Oanh lại không nghe giải thích, tiếp tục nói: “Có phải anh
thấy nó còn trẻ, không có mắt nhìn người, không thể có tương lai, tình
yêu tuổi trẻ, quá sớm để lựa chọn, nhất định sẽ gieo gió gặp bão, vê sau sẽ hối hận, đúng không?”

Diêm Hồng Tá ngây ngốc, triệt để quên lời muốn nói.

“Ít nhất, tôi chỉ hy vọng nó có thể sống tốt.” Đàm Oanh nhẹ
nhàng nói, nhiều năm bà ở tại Diêm gia, mục tiêu chống đỡ cũng chỉ vì
điều này, bà chịu đủ mọi khổ sở như vậy, ném vô số đau đớn, chỉ hy vọng
con trai có thể bình an hạnh phúc, cho nên hôm nay, bà tuyệt đối sẽ
không cho ai phá hủy cuộc sống của Diêm Trừng.

Diêm lão thái gia chống quải trưởng đứng một bên hốc mắt đỏ hoe, ông có thể nghe ra, Đàm Oanh một phen nói ra ngữ điệu bình tĩnh nhưng
trong tâm cơ hồ đang chảy máu, con dâu ông nhiều năm qua không để lộ nửa điểm bi thương cùng đau xót, cho tới hôm nay, vì Diêm Trừng, mới toàn
bộ trả lại cho bọn ông.

Nhớ ngày đó, Đàm Oanh khư khư cố chấp đem Diêm gia cùng đường từ trong tuyệt lộ liều mạng lôi ra, Diêm gia từ đó một đường thăng quan
tiến chức, Diêm Hồng Tá hứa hẹn với bà, tự mình cam đoan, nhưng nhìn lại thì sao? hủy hoại hạnh phúc một đời Đàm Oanh, cản trở nửa đời tự do
còn lại của bà….

Đàm Oanh nói đúng, chính ông cũng chưa từng đứng ở góc độ của
Diêm Trừng mà suy xét, dù cảm giác nó không hiểu chuyện không biết
nhượng bộ, bôi đen Diêm gia, không cách nào trưởng thành xuất sắc hoàn
mỹ như mong muốn. nhưng suy nghĩ của cháu ông thì sao, cháu ông đã toàn
tâm toàn ý theo đuổi chân thành cùng hy vọng. mấy ngày nay nó chịu bao
nhiêu tội, sống có bao nhiêu mệt mỏi, ông đều làm bộ như không nhìn
thấy, rõ ràng ai cũng nói, trong nhà này Diêm lão thái gia là người
thương cháu nhất, kết quả, kỳ thật lại không đúng như thế.

Diêm gia thân tình, tình yêu bất quá cũng chỉ như thế….

Đàm Oanh nói xong, dường như có chút kích động, hơi hơi lảo đảo
phải đỡ cạnh bàn mới đứng vững, bà nhìn Diêm Hồng Tá đang im lặng, cuối
cùng nói: “Mỗi người đích xác đều vì lựa chọn của mình mà nên chịu trách nhiệm, cho nên, cho tới tận hôm nay tôi cũng chưa bao giờ hối hận, cho
dù nó là sai….”

Nói xong, bà mở cửa, không quay đầu rời đi, lưu lại Diêm Hồng Tá suy sụp ngã ngồi xuống ghế, cùng Diêm lão thái gia mắt tràn ngập hối
hận.

Hết chương 141


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui