Liêu Viễn Đông tìm hộ cho Kỉ Tiễu một nhà xuất bản khác, tuy rằng mức lương phi thường ít ỏi nhưng Kỉ Tiễu vẫn không có từ bỏ, thường xuyên đem tác phẩm gửi tới. có lần cậu ở trên lớp không cẩn thận để cho Thôi Hướng nhìn thấy một phần bản thảo đã vẽ xong của mình, đối phương lập tức phi thường hứng thú truy hỏi việc Kỉ Tiễu vẽ truyện tranh.
Kỉ Tiễu chỉ lãnh đạm nghiêm mặt không nói lời nào, Thôi Hướng đánh giá sắc mặt cậu thử nói: “Tớ có bạn học ở học viện mỹ thuật, cho nên đối với việc này cũng có chút hiểu biết, nó cũng có mối quan hệ rất sâu, nếu không quen biết thì chính là làm cu li bán mạng cho người ta, còn nếu có thì sẽ kiếm tiền dễ lắm.”
Quả nhiên, Kỉ Tiễu giương mắt nhìn lại.
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Thôi Hướng cũng có thể đoán ra sinh hoạt của Kỉ Tiễu có chút túng quẫn, cậu ta cũng đã từng nhìn thấy Kỉ Tiễu một lần ở căn tin, khi đó Kỉ Tiễu chỉ mua hai chiếc bánh bao chay ăn, ngay cả một bát canh cũng không, Thôi Hướng có mời cậu nhưng Kỉ Tiễu chưa cho cậu ta bất cứ cơ hội nào, liền đứng dậy ngang qua cậu ta rời đi.
Trước mắt Thôi Hướng chống lại ánh nhìn của Kỉ Tiễu, bỏ qua cảm giác xa cách trong đó, thì thực sự đôi mắt cậu tinh xảo tựa như được vẽ ra, Thôi Hướng nhịn không được mà mỉm cười: “Cậu cần không, tôi có thể thay cậu giới thiệu?”
…..
Diêm Trừng nói ra yêu cầu muốn rút khỏi hội với Chu Hiền không cẩn thận bị các học tỷ học trưởng khác nghe thấy, điều này tựa như tầng tầng lớp lớp đá tảng rơi lên người, những học sinh cốt cán xuất sắc của hội sinh viên cũng bước vào năm ba, năm cuối, đang lo tìm người nối nghiệp, Diêm Trừng xuất hiện không khác gì ngọn đèn thắp sáng tràn chề hi vọng cho bọn họ, nhân tài vĩ đại như vậy sao có thể dễ dàng buông tha, cho nên liên tiếp vài ngày năn nỉ ỉ ôi níu kéo khuyên bảo, dùng đủ mọi chiêu thức thủ đoạn, rốt cuộc vẫn là tạm thời đánh tan ý niệ, rời đi của Diêm Trừng, nhưng hắn cũng đã nói cùng lắm hắn chỉ lưu lại cho tới hết học kì này, từ đó về sau sẽ không tiếp tục làm nữa.
Học trưởng học tỷ cảm tạ hắn nghĩa khí, vừa lúc tuần lễ nghệ thuật viên mãn kết thúc vì thế mọi người quyết định ra ngoài ăn mừng một chút, do Chu Hiền mời khách, Diêm Trừng nghe nói được ăn cơm, trước tiên nghĩ tới việc gọi Kỉ Tiễu đi cùng, những người khác biết bọn họ quan hệ tốt, tự nhiên không có ý kiến, hội học sinh vừa vặn nằm ở tầng 10 của tòa nhà thư viện, Diêm Trừng nghĩ tới lúc này Kỉ Tiễu hẳn là không có tiết học, không biết cậu có tới thư viện không, vừa lúc tiện đường, vì thế vừa đi thang máy xuống, vừa gọi điện thoại qua.
Điện thoại vang lên hai tiếng mới có người nghe, giọng nói Kỉ Tiễu có chút hư ảo, Diêm Trừng vội hỏi cậu đang ở đâu, Kỉ Tiễu nói ở nhà, Diêm Trừng lại hỏi cậu có phải không thoải mái ở đâu không, Kỉ Tiễu nói không có, Diêm Trừng có chút không yên lòng, vẫn là nói: “Hội học sinh muốn mời cơm, cậu tới đây hay tớ qua đón cậu?”
Mấy học tỷ đứng gần đó nghe được chỉ cười cười, cùng nhau trêu chọc nói, còn tới đón nữa, đối với bạn cùng phòng đã tốt như vậy, không biết đối với bạn gái thì sẽ như thế nào đây.
Kỉ Tiễu tựa hồ không muốn đi, nhưng cậu có thể nghe được hưng phấn trong giọng nói của Diêm Trừng, Diêm Trừng mặc kệ là thứ gì tốt trứơc tiên đều cùng chia sẻ với Kỉ Tiễu đã, vì thế Kỉ Tiễu do dự chút, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng mà nói “được” xong cũng chưa thấy bên kia phản ứng gì.
Kỉ Tiễu nghiêng đầu kẹp di động bên vai, lại không cách nào nhìn điện thoại có tín hiệu hay không, chỉ có thể “alo” hai tiếng, còn đang nghi hoặc vì sao hắn không có đáp lời, vừa ngẩng đầu liền thấy cách đó không xa đứng một nhóm người, mà người dẫn đầu không phải là Diêm Trừng thì còn là ai?
Diêm Trừng lăng lăng nhìn thẳng Kỉ Tiễu, biểu tình dần đen xạm đi, thân hình cứng ngắc.
Mấy người trong hội học sinh cũng có thể nhận ra được tân sinh viên trước mắt, mà khi bọn họ nhìn thấy trong tay Kỉ Tiễu bưng mấy thùng cac tông lớn nhất thời sắc mặt có chút kì quái, bên trong chất đống đều là tạp vật trong phòng thí nghiệm, dùng giấy bảo vệ môi trường mà trường làm ra để thu dọn, cần định kỳ bỏ đi để tiêu độc, cho nên mọi người vừa thấy liền có thể đoán được 8, 9 phần là việc làm thêm ngoài giờ của sinh viên, hơn nữa đây cũng là một phần dự án của hội sinh viên do chính sinh viên đề nghị, bọn họ sao có thể không biết.
Nhưng điều khiến bọn họ nghi hoặc không phải là Kỉ Tiễu làm thêm ngoài giờ mà là việc cậu và Diêm Trừng thuê phòng trọ chung với nhau, một bối cảnh thân thế cường đại, một sinh hoạt khốn khổ, mà hai người lại có giao tình tốt như vậy, tương phản cũng quá lớn đi, không khỏi khiến người ta hiếu kỳ về quan hệ giữa bọn họ.
Bọn họ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chung quy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu cũng là bạn bè không quan hệ huyết thống, không thể dùng tiền tài để trao đổi so sánh cũng là bình thường, người ta cảm giác ok không phải là được rồi sao. Vì thế bọn họ rất nhanh liền hi hi ha ha đi qua chào hỏi với Kỉ Tiễu, hơn nữa còn mời cậu đi ăn cùng, nhưng thái độ của Diêm Trừng lại không thoải mái như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn vươn tay muốn tiếp nhận thùng đồ trong tay Kỉ Tiễu qua, nhưng Kỉ Tiễu lại không cho, Diêm Trừng dùng lực đoạt lại nói: “Tớ cùng cậu đem mấy thứ này đi bỏ.” nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Kỉ Tiễu nhìn theo bóng dáng Diêm Trừng, chần chờ 2s, mới đuổi theo.
Dọc đường đi, Diêm Trừng đều không có mở miệng nói chuyện, sau bữa ăn trở về, Diêm Trừng cũng không nói nhiều, Diêm Trừng không mở miệng thì Kỉ Tiễu càng không có khả năng lên tiếng, vì thế mãi cho tới khi về tới nhà, không khí giữa hai người vẫn là trầm mặc.
Kỉ Tiễu vào phòng liền bắt tay vào vẽ bản thảo, Diêm Trừng sau khi tiếp điện thoại liền bắt đầu cùng người bên kia thương thảo chuyện công ty, Kỉ Tiễu bận rộn tới hơn 11h, rửa mặt xong trèo lên giường, nằm khoảng hơn một giờ sau mới cảm giác Diêm Trừng rón ra rón rén trở về phòng ngủ.
Giường bên cạnh hơi lún xuống, Diêm Trừng nằm trên đó hồi lâu cũng không có động tĩnh, thật lâu sau qua đi, Kỉ Tiễu mới nghe đối phương nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi…”
Kỉ Tiễu mở mắt ra, lẳng lặng nhìn vào một điểm trong hư không, lát sau mới quay đầu lại nói: “Nếu có một ngày… tớ hối hận, thì cậu hãy nói với tớ những lời này.”
Dứt lời liền bị Diêm Trừng dùng lực kéo qua ôm chặt lấy.
Diêm Trừng chôn đầu ở cần cổ Kỉ Tiễu, thanh âm rầu rĩ nói: “Cậu đừng hối hận, tớ không nói, cậu đừng hối hận…”
Kỉ Tiễu thả lỏng thân thể, mặc Diêm Trừng ôm mình càng ngày càng chặt.
Diêm Trừng nói: “Chúng ta rồi cũng sẽ càng ngày càng tốt đúng không, trở ngại lần này chúng ta có thể vượt qua, tớ sẽ không buông tay, cậu cũng đừng buông tay…”
Hắn nói thực kiên định, nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không nghe thấy Kỉ Tiễu đáp lại, Diêm Trừng nghe tiếng hô hấp đều đều của Kỉ Tiễu, cho rằng cậu đã ngủ, liền kéo cao chăn bao chặt lấy cậu, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cả hai, lúc này mới tự ép mình chậm rãi thiếp đi.
Mà trong bóng đêm, Kỉ Tiễu vẫn nhìn vào một điểm hư không, không chớp mắt.
**********
Sau khi việc làm thêm ngoài giờ bị Diêm Trừng phát hiện, tuy rằng hắn không có nói gì nữa nhưng Kỉ Tiễu cảm giác được trong lòng Diêm Trừng dao động phi thường lớn, đặc biệt là khi không nhìn thấy mình, trên cơ bản chỉ cần Kỉ Tiễu không có tiết, thì cách một lúc sẽ nhận được điện thoại của Diêm Trừng, hởi Kỉ Tiễu đang làm gì, có mệt không, nếu không phải chính hắn không dứt được việc thì phỏng chừng Diêm Trừng trước tiên sẽ chạy tới chỗ Kỉ Tiễu cùng nhau làm việc, mà Kỉ Tiễu vào buổi tối ngồi vẽ bản thảo cũng bị hắn lặp đi lặp lại hỏi qua, Kỉ Tiễu ngại hắn phiền, có đôi khi tình nguyên đem một số việc không quá quan trọng làm ngay trong giờ lên lớp.
Giờ học hôm nay, cậu đã hoàn thành bản thao giao cho Thôi Hướng, cậu ta lật từng tờ xem qua, càng nhìn càng vừa lòng: “Tớ tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể phân biệt được xấu đẹp, cậu muốn nhận được cái gật đầu của nhà xuất bản hẳn là hy vọng không nhỏ.” Thấy Kỉ Tiễu không nói lời nào, Thôi Hướng cũng không tiếp tục, ngược lại cầm một phong thư đưa qua: “Đây là tiền nhuận bút lần trước, mọi người đều cảm thấy rất thích thú, phỏng chừng về sau sẽ có rất nhiều người tìm tới cậu.”
Kỉ Tiễu tiếp nhận, cũng không đếm, chỉ gật gật đầu.
Thôi Hướng phát hiện quầng thâm mắt của Kỉ Tiễu có chút đậm, nhịn không được nói: “Nếu cậu cần tiền gấp thì chỗ tớ có…”
Kỉ Tiễu liếc cậu ta một cái, ánh mắt sắc lạnh thành công khiến Thôi Hướng ngậm miệng.
Cậu hiện tại làm việc này, tuy rằng thu nhập so với nhà xuất bản ít hơn nhưng lại nhanh có tiền, cũng là cách làm nhanh gọn nhất, người ta có tiền, Kỉ Tiễu có tranh, vẽ xong một tác phẩm ghi tên người khác, cậu không lưu bản thảo, người khác đầu cơ trục lợi đem đi thi, từ nay về sau cùng cậu không liên quan, những chuyện như vậy đều là lén giải quyết, sẽ không lộ ra ngoài, Diêm gia có muốn nhúng tay vào cũng tương đối phân tán, đích xác khiễn Kỉ Tiễu dễ dàng làm việc.
Kỉ Tiễu vẫn là thiếu nhân tình của Thôi Hiếu vì thế khẩu khí cũng mềm mỏng hơn chút nói một câu: “Cảm ơn…”
Thôi Hướng nghe được hai chữ không đến nơi đến chốn kia, tim lại đột nhiên đập mạnh, không khỏi nói: “Có gì đâu, tớ lại thay cậu đi hỏi thăm, có tin thì tớ sẽ gọi điện cho cậu, di động đừng tắt nhé.”
Kỉ Tiễu phối hợp “ân” một tiếng.
Vì thế ngày hôm sau cậu liền nhận được điện thoại của Thôi Hướng, khi đó Kỉ Tiễu đang ở trong bếp làm cơm tối, Diêm Trừng cũng đã về, thấy di động Kỉ Tiễu vang lên liền thay cậu cầm tới, đó là một dãy số xa lạ, Kỉ Tiễu tiếp điện liền nói với đối phương 2 câu. Thôi Hướng nói ngày kia mời cậu ăn tối, và giới thiệu vài người bạn học cho cậu quen, Kỉ Tiễu không muốn ra mặt thế nhưng nghĩ về sau có thể không cần qua Thôi Hướng mà có thể trực tiếp liên lạc với người khác cũng là chuyện tốt, có thể không cần làm phiền cậu ta, Kỉ Tiễu liền đồng ý.
Diêm Trừng thấy Kỉ Tiễu nói hồi lâu cũng chưa cắt đứt liền có chút nghi hoặc, vốn rất ít người tìm cậu, hiện tại tình huống này, hắn thật sự Kỉ Tiễu lại gạt hắn làm gì đó, Diêm Trừng vì thế từ sau lưng ôm lấy eo cậu, vừa vặn nghe được một giọng nam còn trẻ từ trong điện thoại truyền ra nói: “Tớ chờ cậu…”
Diêm Trừng nhướn mày, Kỉ Tiễu đã cúp máy, Diêm Trừng châm chước hỏi: “Có chuyện gì?”
Kỉ Tiễu trả lời: “Không có.”
“Là ai gọi vậy?”
Kỉ Tiễu: “Trong trường.”
“Bạn học?”
Kỉ Tiễu ngưng lại, lườm Diêm Trừng.
Diêm Trừng câm nín.
Kỉ Tiễu cúi đầu nấu ăn tiếp, Diêm Trừng nhìn phần gáy lộ ra của cậu, xinh đẹp giống như bạch ngọc sáng bóng, nhịn không được hô hấp dần nặng nề hơn, lại gần khẽ hôn một chút.
Kỉ Tiễu tay cầm dao dừng lại, vốn định bảo hắn tránh ra, mà Diêm Trừng lại sán lại hôn một cái, sau đó một đường từ sau vành tai hôn đi xuống.
Diêm Trừng ôm Kỉ Tiễu, một tay vói vào trong áo len chạm phải cúc áo sơ mi chỗ ngực, từng cái từng cái cởi bỏ, một tay tháo dây lưng cậu, hai người gần đây bận rộn đến mức đã một thời gian dài không có thân mật qua, cho dù là địa phương hay thời gian đều không thích hợp nhưng Kỉ Tiễu cũng không ngăn cản, khí tức theo từng động tác của Diêm Trừng mà nặng nề hơn, chỉ là khi bọn họ đang rơi vào cảnh đẹp ý vui, tính toán hảo hảo trao đổi tình cảm thì di động của Diêm Trừng lại không biết điều mà vang lên.
Diêm Trừng không để ý vẫn đem đầu chôn ở trước ngực Kỉ Tiễu không buông tay, Kỉ Tiễu lại không thể mặc kệ, cậu biết Diêm Trừng đang trong giai đoạn thiết lập các mối quan hệ, điện thoại bình thường không thể tùy tiện bỏ qua, vì thế cắn răng dùng lực đẩy hắn ra.
Diêm Trừng vẻ mặt đau khổ cả người lộ ra hương vị không cam tâm, ánh mắt nhìn Kỉ Tiễu đều lộ ra tia nguy hiểm, Kỉ Tiễu xoay người chỉnh trang lại quần áo, lại dường như không có việc gì tiếp tục làm đồ ăn, chỉ để lại Diêm Trừng căm giận bất ổn, nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ đi tiếp điện thoại.
Hết chương 122
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...