Kỉ Tiễu cùng bác hai Diêm nói chuyện xong mới đi ra ngoài không lâu đã cảm thấy có chút choáng váng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là xoay người trở về phòng kí túc. Vừa vào phòng, một đống người bên trong nhìn thấy Kỉ Tiễu bộ dạng này liền giật nảy mình, hai gò má Kỉ Tiễu đỏ ửng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thậm chí thấy những đường hằn đỏ loang lổ từ trên mặt lan xuống cổ.
Tôn Tiểu Quân nhìn thấy cậu bò lên giường rồi nằm vật ra, vội hỏi thăm: “Kỉ Tiễu, cậu không sao chứ?”
Một lúc sau, Kỉ Tiễu mới đáp lại: “Không sao…”
Chẳng qua bên trong gian phòng ai nấy đều không tin, kế tiếp không qua bao lâu, không ít người sôi nổi lấy cớ rời đi.
Kì thật Kỉ Tiễu phơi nắng cũng không nặng lắm, còn không có nặng như lần trước đứng phơi nắng dưới sân, chỉ là phản ứng lần này có hơi mạnh chút, hồng ban trên mặt Kỉ Tiễu theo thời gian dần rút đi, ngược lại dần dần rút xuống ngực rồi tứ chi, đến buổi tối thì cảm thấy cả người như bị đốt nóng.
Ngày hôm sau những người khác đều rời giường chỉ có Kỉ Tiễu một mình vẫn còn nằm trong chăn không động tĩnh, Tôn Tiểu Quân chú ý tới gọi cậu, gọi vài tiếng không thấy cậu đáp lại, vươn tay lên sờ trán mới biết Kỉ Tiễu nóng tới dọa người.
Cậu ta đang định gọi điện cho cô chủ nhiệm đưa Kỉ Tiễu tới bệnh viện, Kỉ Tiễu mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ nói Tôn Tiểu Quân lấy hộ thuốc hạ sốt cùng thuốc dị ứng ở trong tủ quần áo đưa cho cậu.
Tôn Tiểu Quân thực lo lắng: “Hai loại thuốc này có thể uống cùng lúc sao?”
Chính là vô luận Tôn Tiểu Quân khuyên bảo thế nào thì Kỉ Tiễu vẫn hết sức kiên quyết, cậu không muốn làm phiền người khác cũng không muốn làm to chuyện.
Kỉ Tiễu cũng biết mình bị làm sao, triệu chứng mẫn cảm thường phát tác như vậy, vẫn là bởi vì miễn dịch của bản thân đã giảm xuống cho nên mới phát sốt như thế này. Cũng không phải bệnh gì nặng, nhưng cũng gây sức ép Kỉ Tiễu mất phân nửa cái mạng
Cách ngày thi đại học chỉ còn 3 ngày, Kỉ Tiễu khó chịu đến không thể rời giường, cậu cứ như vậy nằm im nhìn trần nhà, ánh mắt vì bị sốt cao mà sáng quắc, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Bỗng nhiên, cậu đưa tay nhẹ nhàng cầm chặt viên mã não đỏ như máu ai đó tặng trong lòng bàn tay, tuy rằng đã bị thân nhiệt cơ thể làm nóng hơn chút nhưng cảm giác cầm trong tay vẫn lành lạnh, Kỉ Tiễu đặt viên mã não lên vị trí trái tim, chậm rãi giống như muốn làm giảm bớt cảm giác nóng cháy nặng nè trong người.
Cậu vô lực nhắm mắt lại, môi hấp háy thì thào gì đó, nhưng không đầy một lúc say đã hôn mê mà ngủ. (Jer: đồ ngốc TT_TT, sao phải cố nhịn như vậy, ép bản thân thành như vậy…)
Mà lúc này ở trước cổng khu kí túc xá, một người yên lặng mà đứng dưới gốc cây, trong tay cầm di động, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình, lại nhìn lên cửa một phòng tầng 3, do dự không biết nên nhắn tin hay gọi điện thoại, bởi vì hắn cũng đã nhiều ngày không được nhìn thấy đối phương, lo lắng cậu có phải đã bị bệnh rồi không, hay là không nghỉ ngơi cho tốt…
Chính là phân vẫn mãi như vậy, cuối cùng vẫn cắn môi cất di động đi, sau đó quay đầu rời đi.
….
Cũng một phần do Kỉ Tiễu đang cảm mạo phát sốt mà căn phòng nguyên vô cùng náo nhiệt trong hai ngày này lập tức trở thành địa phương lãnh tĩnh nhất, bọn họ một phần là do sợ lây bệnh ảnh hưởng tới cuộc thi cũng chỉ có Tôn Tiểu Quân, không nề hà mỗi bữa đều mang cơm lên cho Kỉ Tiễu, ép cậu uống thuốc, ngẫu nhiên hai người còn đồng thời thảo luận đề bài ôn tập, Tôn Tiểu Quân cũng được Kỉ Tiễu chỉ điểm cho không ít, cứ như vậy sống qua vài ngày.
Trước kì thi đại học một ngày, Kỉ Tiễu rốt cục cũng có thể xuống giường được, cậu run run bắt tay hảo hảo thanh lý bản thân một phen, sau đó chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết, lại nhìn chiếc di động luôn yên tĩnh, rồi ấn tắt máy luôn.
Đêm nay tất cả mọi người đều đi ngủ sớm, chính là mọi người đều biết, có một người còn không ngủ.
Kỉ Tiễu xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng cao cao chiếu bên ngoài, bốn phía không mây, nên hầu như mọi việc dưới ánh trăng nhìn có vẻ rõ ràng, cậu nhìn nhìn cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ hơn, giống như trở về hai năm trước, cậu cũng như vậy xuyên thấu qua cửa sổ nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài, thầm nghĩ có phải có ai đó cũng giống cậu đang nhìn chăm chú…
Mơ mơ màng màng, Kỉ Tiễu cũng chìm vào giấc ngủ.
Cậu nằm mơ, tình tiết giấc mơ cũng không ăn khớp, tổng cộng có ba người đang chơi bóng rổ, ai có thể ném bóng vào rổ có thể sẽ đỗ đại học, bản thân mình thể lực không tốt lắm nhưng ở trong mộng, cậu lại giống như rất hữu dụng không hoàn toàn mất đi khí lực nhưng dù Kỉ Tiễu có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể nào ném bóng vào rổ được.
Vậy chẳng lẽ Kỉ Tiễu muốn thi vào đại học sẽ trượt?!
Trong nháy mắt, tuyệt vọng thật lớn bao phủ cả người cậu, ngay khi Kỉ Tiễu lung lay sắp đổ không dám tin bỗng nhiên có một người kéo tay cậu lại, người nọ lòng bàn tay ấm áp mà hữu lực, người đó nhẹ nhàng nói với Kỉ Tiễu: Cậu đi đâu, tớ đi chỗ đó…
Kỉ Tiễu đột nhiên mở mắt, trời đã sáng choang, bởi vì một giấc mộng, nhưng mồ hôi lạnh đã làm quần áo cậu ướt đẫm.
….
Học sinh trường Phụ Trung bị phân ở ba trường thi đông tây nam, tuy rằng không tính là xa nhưng Kỉ Tiễu bệnh nặng mới khỏi cả tuần đều không rời giường, chỉ một chuyến đi này cũng khiến cậu sắc mặt trắng bệch, những người cùng trường thi với cậu có không mấy người quen thuộc, ngược lại gặp phải Hà Bình, cậu ta từ xa nhìn thấy Kỉ Tiễu một cái liền quay người rời đi chỗ khác.
Môn thi đầu tiên là Văn, Kỉ Tiễu làm coi như thuận lợi, nhưng vị trí cậu ngồi ngay cạnh cửa sổ, tuy rằng có kéo một bức rèm che nhưng ánh mặt trời vẫn xuyên qua lớp vải mỏng manh chiếu thẳng lên mặt cậu khiến cậu ngồi thi cũng thấy khó chịu.
Giữa trưa cậu cái gì cũng không muốn ăn, chỉ uống chút nước rồi vào lớp gục trên mặt bàn không động đậy, mặc dù đã cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng đến chiều, trạng thái của Kỉ Tiễu so với buổi sáng còn kém hơn, trong chốc lát giám thị chú ý tới một nam sinh sắc mặt không tốt lắm, môi trắng bệch, mồ hôi chảy không ngừng dọc theo hai má nhỏ xuống.
Chính là dù có hỏi cậu thế nào thì cậu cũng kiên quyết làm cho xong bài thi, lão sư cũng coi như thấy nhiều học sinh bởi vì khẩn trương hoặc áp lực tâm lí mà xuất hiện các loại phản ứng thái quá như thế, chỉ cần Kỉ Tiễu không gục xuống bọn họ cũng chỉ có thể quan sát theo dõi mà thôi.
Rốt cuộc, cũng hết giờ, cuộc thi kết thúc, Kỉ Tiễu bỏ bút trong tay xuống, toàn bộ lòng bàn tay cậu ướt đẫm, hư huyễn mà suýt nữa thì viết không được, nhưng cũng may cậu đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất, chỉ cần có thể đi qua ngày đầu, Kỉ Tiễu liền có quyết tâm mình nhất định có thể chống đỡ tiếp.
Liền như vậy cậu cũng không cách nào triệt để nhớ tới hai ngày thi đến tột cùng là như thế nào chịu khổ, ngày thứ 2 thi môn cuối cùng là tiếng anh, chống đỡ cho tới chuông vang lên thời gian thi chấm dứt, Kỉ Tiễu không giống như học sinh bình thường có phản ứng như cơn ác mộng đã qua hay kích động đọ đáp án, Kỉ Tiễu ý thức được rằng hết thảy đã kết thúc.
Đều kết thúc rồi…
Hết thảy mọi cố gắng bước tới gần tương lai cậu mong muốn.
Bỏ lại những thứ vốn không thuộc về cậu.
*******
Diêm Trừng bên kia tự nhiên cũng đã thi xong, bất đồng với Kỉ Tiễu tâm sức lao lực quá độ, hắn có vẻ phi thường trấn định, vô luận là trước kì thi mọi người còn đang lảm nhảm lo lắng khẩn trương các kiểu hay khi thi xong kích động dị thường tung hô, Diêm Trừng cũng không tham dự, chỉ khi Ngũ Tử Húc tới hỏi thi thế nào thì hắn mới khẽ gật đầu một cái.
Hắn vừa mới bước ra khỏi trường thi, thì bà ngoại đã gọi điện tới hỏi hắn khi nào thì về.
Bà ngoại vốn đâu phải người người vội vã như vậy, hơn nữa Diêm Trừng cũng đã thi xong, có gì thì có thể từ từ nói, có thể thấy được đó không phải là ý của bà ngoại, đương nhiên, vào lúc này, bà ngoại và Diêm lão thái gia có lập trường khó được khi đồng tâm nhất trí, đó là hy vọng Diêm Trừng có thể nghỉ ngơi sau kì thi dài căng thẳng, vì thế bà ngoại cũng không tiếc bảo hắn mau trở về a thị.
Diêm Trừng không phản kháng, ngoan ngoãn đồng ý, mà Diêm Trừng đi rồi, Hồng Hạo Ngũ Tử Húc ở lại cũng chả có gì vui hơn nữa dạo này Khương Chân còn đối với Ngũ Tử Húc làm mình làm mẩy, vô luận cậu ta làm gì cũng đáp lại bằng mặt lạnh, khiến cho Ngũ Tử Húc bó tay toàn tập, vì thế đơn giản về trước bàn bạc kĩ hơn, rồi lấy tốc độ nhanh nhất đóng gói hành lí, bắt đầu kiếp sống sau nghỉ hè của bọn họ.
Diêm Trừng nghe lời trở lại, người cao hứng nhất chính là Diêm lão thái gia, thấy tôn tử thi xong vẫn luôn ở trong nhà không ra ngoài chơi, lão thái gia tuy rằng vui vì luôn được gặp cháu nhưng lại cũng thấy buồn vì nó không còn sinh khí như trước đây, vì thế khó mà đề nghị Diêm Trừng ra ngoài đi dạo.
Vừa lúc Diêm Trừng nhận được điện thoại của Liêu Viễn Đông, liền đáp ứng, nhưng cũng nói là sẽ về sớm.
Đến địa chỉ đã định, lần này thế nhưng không phải là club hay KTV loạn thất bát tao mà là một nhà hàng trang nhã có piano.
Liêu Viễn Đông không đặt phòng riêng mà chọn một góc khuất ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa nhìn nhạc công đang chơi đàn, Diêm Trừng đi vào liếc mắt đã nhìn thấy anh ta.
Liêu Viên Đông cũng không ngẩng đầu, trước đó một giây còn có biểu tình cô đơn nhưng lại giống như gặp ảo giác, ngay sau đó liền nhếch miệng nở nụ cười, vẫn tà khí dã tính như trước.
“Sao, cậu so với tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều.” anh xoa cằm, cười nhạo nói.
Diêm Trừng thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ order nước.
“Anh cũng không tồi.” Diêm Trừng đáp lại.
Liêu Viễn Đông cười cười: “Tôi không tích tụ oán khí như cậu.”
Thấy Diêm Trừng không lộ vẻ gì, Liêu Viễn Đông hỏi lại: “Cậu khi nào thì liên lạc lại với cậu ấy?” cậu ấy trong câu hỏi không cần nói cũng biết là đang nói tới ai.
Diêm Trừng mở di động ra nhìn nhìn, cuộc gọi cuối là vào cuối tuần trước.
“Cậu ấy đã bao lâu không để ý tới anh?”
Bị hắn gọn gàng dứt khoát truy vấn, Liêu Viễn Đông cũng không cảm thấy mất mặt: “Các cậu thi xong đại học thì liền tìm không thấy người, mẹ nó, sớm biết vậy lão tử không nên cố kị cái gì thi đại học chó má, để cho em ấy thoát, thật sự là nửa điểm cũng không thể buông tay.” Càng nói về sau càng nghiến răng nghiến lợi. (Jer: đồng bệnh tương lân =)))
Diêm Trừng nghĩ tới khí sắc gần đây của Vương Hi Đường, đích xác so với trước đây tốt hơn nhiều, có thể thấy được sau lưng không ôn thần đi theo, khác biệt thực không nhỏ, Diêm Trừng nghịch nghịch cái bật lửa, đột nhiên hỏi: “Viễn Đông, anh có từng nghĩ về sau này chưa?”
Liêu Viễn Đông ngẩn ra, đại khái là nghĩ tới những tình huống mà Diêm Trừng đã gặp phải, anh ta khó được khi không còn pha trò với hắn mà ngược lại hỏi: “Cậu đã nghĩ rồi sao?”
Diêm Trừng nhìn ánh lửa lập lòe trong tay hồi lâu mới nói: “Trước kia thực sự em chưa nghĩ tới, nhưng gần đây thì không thể không suy nghĩ.”
“Kết quả?”
“kết quả cảm thấy trước kia mình được nuôi giống chó.”
Liêu Viễn Đông bị chọc cười: “Cho nên muốn buông tha rời khỏi cuộc sống đó sao?”
Diêm Trừng từ trong hộp thuốc của Liêu Viễn Đông rút ra một điếu, châm thuốc rồi nhả ra một vòng khói, hỏi ngược lại: “Vậy anh có buông tha không?”
Liêu Viễn Đông thẳng tắp đối diện với Diêm Trừng, bị thần sắc mãnh liệt trong mắt hắn làm cho cả kinh ngưng lại, một khắc vẫn nặng nề nói: “Anh không buông tha cũng không sống lại…”
Diêm Trừng gật đầu, sau đó lại hút thuốc, rồi đem điếu thuốc rụt vào trong gạt tàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi được hai bước, Liêu Viễn Đông nghe hắn nói: “Em muốn buông tha, sau đó sống lại từ đầu…”
Hết chương 106
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...