"Ôi, vận mệnh của nhà họ Lục sắp thay đổi rồi."
"Gặp một trận bão táp liền hóa rồng, sau này chúng ta chỉ có thể ngẩng đầu trông lên nhà họ Lục thôi."
Gia chủ của các gia tộc đang có mặt ở đây đều cảm khái.
Đợi đến khi Thu Phục Long rời đi, các vị khách tới xem buổi lễ cũng về hết.
Bà Lục đi về phía Lục Như Hoa với vẻ mặt hiền từ: "Như Hoa, lần này em họ cháu làm việc quá đáng, nhưng cháu yên tâm, lần sau bà nội sẽ không để cho chuyện như này xảy ra."
"Phải đấy, Như Hoa, cháu đừng giận nữa nhé." Khổng Man Vân vội vàng nói đỡ cho con gái.
"Ay ya, đều là người một nhà, đương nhiên Như Hoa sẽ không giận Tuyên Nghi rồi."
Bỗng nhiên, Lý Quế Phương đứng cạnh đó đảo mắt một cái, xong bà ấy cười tít mắt nói: "Làm gì có gia chủ nhà ai lại đi giận một vấn bối cơ chứ? Mọi người nói có đúng không?"
Xoet.
Bà ấy vừa nói như thế.
Những người nhà họ Lục đang có mặt ở đây đều hướng ánh mắt về phía bà Lục.
Bởi vì trước đó bà Lục từng nói, ai lấy được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, người đó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục.
"Mẹ, mẹ sẽ không để Lục Như Hoa làm gia chủ thật đấy chứ?” Có vị trưởng bối nhà họ Lục ngập ngừng nói: "Như Hoa vừa không phải người †ập võ, cũng không biết quản lý gia tộc, để con bé làm gia chủ, chỉ sợ... nhà họ Lục sẽ xuống dốc..."
"Đúng vậy, mẹ, mẹ để Văn Đồng làm gia chủ, cũng không thể để Lục Như Hoa làm gia chủ."
Lục Cầm Tâm vội vàng phụ họa: "Vả lại, Lục Tuyên Nghi cũng góp sức ở vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng mà, đúng không?”
"Đúng thế, đúng thế."
Khổng Man Vân vội vàng gật đầu.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa!" Lúc này, bà Lục bực mình nói: "Triệu Hương Lan tôi đã lừa ai bao giờ chưa? Nhà họ Chúc ở Nam Lăng đã chỉ đích danh muốn Lục Như Hoa phục trách vụ hợp tác 'trường âm nhạc quốc tế, vậy thì con bé xứng đáng có được chức gia chủ này!"
Nói xong, bà Lục nhìn sang Lục Như Hoa với ánh mắt hiền từ: "Như Hoa, bà nội định nhường vị trí người đứng đầu nhà họ Lục cho cháu, ý cháu thế nào?”
"Bà nội, cháu không muốn làm người đứng đầu nhà họ Lục."
Vượt ra khỏi dự đoán của tất cả mọi người, Lục Như Hoa lại từ chối bà Lục: "Nhóm cô ba nói không sai, cháu không phải người tập võ, cháu cũng không biết quản lý gia tộc, cháu chỉ là một người bình thường. Người bình thường thì nên có cách sống của người bình thường. Cháu chỉ hy vọng, bà nội có thể trả lại biệt thự Nguyệt Quý cho cháu."
Biệt thự Nguyệt Quý là chấp niệm của Lục Như Hoa.
Đó là nơi cô và người bố quá cố từng có ước định.
Ban đầu, Lục Như Hoa bất chấp mọi thứ muốn bàn hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, cũng chỉ vì lấy được biệt thự Nguyệt Quý từ tay bà Lục.
"Ồ? Cháu chỉ cần biệt thự Nguyệt Quý là thỏa mãn rồi à?" Bà Lục kinh ngạc nhìn Lục Như Hoa.
"Vâng, cháu chỉ cần biệt thự Nguyệt Quý."
Lục Như Hoa gật đầu.
"Vậy được, đây là chìa khóa của biệt thự Nguyệt Quý, từ giờ trở đi, cháu có thể chuyển qua đó ở rồi."
Bà Lục đưa một chuỗi chìa khóa cho Lục Như Hoa.
Lý Quế Phương ở bên cạnh thấy thế, bà ấy lập tức nóng nảy: "Như Hoa, con điên à? Gia chủ nhà họ Lục con không làm? Con lại muốn một cái biệt thự rách? Đây là cơ hội ngàn năm có một, con..."
"Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con biết tự lượng sức mình, con không làm được gia chủ."
Lục Như Hoa thu lại nụ cười. Sau đó cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước nhìn sang Tô Vũ: "Tô Vũ, trước đó ông Thu từ chối cắt băng với Lục Tuyên Nghị, đó là vì anh đã nói trước với nhà họ Chúc ở Nam Lăng à? Anh..."
Hiện giờ, Lục Như Hoa vô cùng tò mò về Tô Vũ.
Cô phát hiện, người đàn ông của mình như đang khoác tấm màn che trên người, vừa bí ẩn vừa khó nhìn thấu.
Nhưng không đợi Tô Vũ lên tiếng, Lục Tuyên Nghi đã lao ra nói: "Chị họ Như Hoa, em biết chị hy vọng Tô Vũ có tiền đồ, hy vọng mình có thể nhặt được báu vật. Nhưng chị cũng phải tỉnh táo lại một chút, chị nghĩ Tô Vũ có thể quen với người nhà họ Chúc ở Nam Lăng sao?"
"Anh ta là một đứa trẻ nông thôn lớn lên trên núi, sao anh ta lại có quan hệ với siêu cấp thế lực ở tỉnh Thục Châu được?"
"Nếu Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc ở Nam Lăng, tại sao ông Thu không cắt băng với em?" Lục Như Hoa hỏi ngược lại Lục Tuyên Nghĩ.
"Tại sao ư? Trước đó em cũng có nghỉ hoặc, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông rồi, nhà họ Chúc ở Nam Lăng chịu để cho chị phụ trách dự án trường âm nhạc quốc tế, chỉ sợ... là bởi vì chú năm quá cốt"
"Trước khi chú năm qua đời, chú ấy từng luyện võ cho cô Chúc Văn Trúc."
"Có thể là cô Chúc Văn Trúc biết chú năm đã qua đời, cô ấy thương hại và đồng cảm với chị, cho nên mới để cho chị phụ trách công trình trường âm nhạc quốc tế!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...