Viện phúc lợi Xuân Đằng thành phố Ngân Châu.
Những đứa trẻ đơn thuần đang chơi đùa trên bãi cỏ xanh mướt.
Trên bãi cỏ, Tần Nhu đang ngồi khoanh chân, trong bộ váy trắng, mái tóc dài buông xõa sau đầu, màu đen tuyền hoàn toàn trái ngược với chiếc váy trắng của cô ấy.
Trên đầu đeo chiếc vòng nguyệt quế bằng hoa do bọn trẻ con làm cho, chiếc váy dài xõa ra trên bãi cỏ, giống như một tinh linh trong rừng vậy.
“Chị Tần Nhu, em cũng muốn kẹo!”, một cầu bé đầu đinh chạy tới trước mặt Tần Nhu, cười hi hi với cô ấy.
“Tiểu Hổ, em không được ăn kẹo nữa”, Tần Nhu vươn cánh tay ngọc ngà xoa đầu Tiểu Hồ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Một bà lão tóc hoa râm cúi người, từ bên cạnh đi tới, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Nhu, cháu chiều hư mấy đứa nhóc này rồi đấy”.
Một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt của Tần Nhu, xinh đẹp như một bông hoa nở rộ: “Viện trưởng Thôi, cháu thấy bọn nhóc vui như vậy, cháu cũng thấy rất vui.
Đúng rồi, người tên Trương Hùng đó, anh ấy tới rồi ạ?”
“Vừa đến”, viện trưởng Thôi chỉ sang bên cạnh, trong một gian hàng bằng gỗ, Trương Hùng lặng lẽ ngồi đó, nhìn về phía trước.
Viện trưởng Thôi nhìn dáng vẻ này của Trương Hùng, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên sự bất lực: “Haiz, đứa trẻ này, mãi vẫn không thoát ra được khỏi nút thắt.
Năm đó mẹ nó vì không muốn liên lụy đến con trai nên đã nhảy lầu tự sát, nó vẫn luôn tự trách về chuyện này”.
Đôi mắt của Tần Nhu dõi theo hướng chỉ tay của viện trưởng Thôi, cô ấy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trương Hùng.
Từ trên người người đàn ông này, cô ấy luôn cảm nhận được một nỗi bi thương.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật, giống như có rất nhiều câu chuyện vậy, khiến cho Tần Nhu không kìm được lòng muốn khám phá.
Nhưng mỗi lần cô ấy thử nói chuyện với người đàn ông này luôn cảm thấy anh tỏ ra xa cách hàng vạn dặm.
Tần Nhu sinh ra một gia đình giàu có, đường nét khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, cô ấy là nữ thần trong lòng nhiều người, ngoài ra cô ấy còn tốt bụng, quyên góp cho Viện phúc lợi Xuân Đằng mà không đòi hỏi bất cứ báo đáp nào, cô ấy cũng có vô số người theo đuổi.
Một tháng trước Tần Nhu gặp Trương Hùng, khi cô ấy nhìn thấy Trương Hùng ngồi trong gian nhà gỗ thất thần, trong lòng cảm thấy người đàn ông này đang giả vờ trầm ngâm sâu lắng.
Nhưng bây giờ, Tần Nhu không còn nghĩ như vậy nữa, cô ấy đã nghe viện trưởng kể lại câu chuyện về người đàn ông này, và cô ấy cũng hiểu tại sao anh ấy lại ngồi trong đó lâu như vậy, đó là nơi trước đây anh và mẹ cùng nhau xây dựng lên.
“Trương Hùng nó là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi nó đưa cho ta hai vạn tệ, cho dù ta từ chối thế nào, nó vẫn cố chấp đưa cho ta, đứa trẻ này cuộc sống vốn không dễ dàng gì nhưng vẫn luôn muốn làm chút gì đó cho viện phúc lợi”, viện trưởng Thôi thở dài lắc đầu: “Năm đó nếu như viện phúc lợi có người tốt như cháu giúp đỡ, ta cũng không đến nỗi lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn mẹ nó chết”.
Tần Nhu nhìn chằm chằm người Trương Hùng, anh mặc một bộ đồ cũ nát như vậy nhưng lại quyên góp cho viện phúc lợi 2 vạn tệ…
“Anh Trương Hùng, chúng ta cùng nhau chơi đi!”, một cô bé 3 tuổi chạy đến chỗ Trương Hùng, giọng nũng nịu nói, kéo ống quần Trương Hùng bày tỏ nguyện vọng của mình.
“Được, Nhân Nhân muốn chơi gì nào”, Trương Hùng bế cô bé lên, ném lên rồi lại bắt lấy cô bé, nở nụ cười tươi rói.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm Trương Hùng chỉ được thể hiện ở hai nơi, thứ nhất là trước mặt Lâm Thanh Hy, thứ hai là ở viện phúc lợi.
“Nhân Nhân muốn được tung lên cao”, cô bé mỉm cười khúc khích, đôi mắt to nheo lại thành một đường mảnh, giống như vầng trăng khuyết.
Tần Nhu đang ngồi trên bãi cỏ không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười chân thành của Trương Hùng, cô ấy có thể thấy người đàn ông này thực sự thích những đứa trẻ này, không giống như những kẻ theo đuổi cô, vì muốn lấy lòng cô nên mới chạy tới đây đối xử tốt với những đứa trẻ này.
Trương Hùng chơi với cô bé một lúc, điện thoại liền reo lên, Trương Hùng liếc nhìn, là thanh niên đẹp trai hôm qua gọi tới.
Anh đặt Nhân Nhân xuống đất, bảo Nhân Nhân tự mình đi chơi, sau đó đi sang một bên, nghe điện thoại: “Sao thế?”
Giọng của thanh niên đẹp trai có chút ngưng trọng: “Đại ca, nhận được tin, có sát thủ hôm nay chuẩn bị ra tay với chị dâu”.
“Sát thủ!”, Trương Hùng nghiến răng khi nói những lời này.
Lúc này, qua điện thoại thanh niên đẹp trai cũng có thể cảm nhận được sự ớn lạnh, mặc dù anh ta không biết vì sao đại ca lại quan tâm đến nữ tổng tài của thành phố Ngân Châu như vậy, nhưng anh ta biết rõ, đám sát thủ đó, chết chắc rồi!
Điện thoại im lặng trong vài giây, Trương Hùng lại lên tiếng: “Được, tôi biết rồi, cậu đừng tùy tiện phái người hành động.
Chuyện này tôi sẽ giải quyết, như vậy đi”.
Tc cúp máy, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời phương xa, lẩm bẩm: “Có một số người không thích sống thì phải?”
Ban đầu, Trương Hùng muốn quang minh chính đại theo đuổi Lâm Thanh Hy, dù sao với địa vị của anh, cho dù là phương diện nào cũng đều rất xứng đôi với Lâm Thanh Hy, có thể coi là trời sinh một cặp với Lâm Thanh Hy vậy.
Nhưng Trương Hùng vô tình nhận được tin có người muốn mạng của Lâm Thanh Hy, thân phận của đối phương rất thần bí, Trương Hùng nhất thời chưa thể tra ra được.
Trương Hùng biết rằng không phải do cấp độ của bên kia quá cao.
Ngược lại, mà là do bọn chúng quá thấp hèn, khiến anh không thể tra ra được.
Dù sao thì những người anh tiếp xúc đều là những nhân vật tầng lớp đỉnh cao của thế giới.
Trương Hùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bí mật bảo vệ Lâm Thanh Hy, và từ từ điều tra xem ai muốn gây bất lợi cho Lâm Thanh Hy.
Vì vậy anh mới ở rể, cho dù Trương Hùng biết rằng Lâm Thanh Hy sẽ coi thường anh, nhưng anh vẫn hưởng thụ những ngày tháng này.
Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thiên sứ trong cuộc đời mình anh đã mãn nguyện rồi.
Cô mang tới ánh sáng trong lúc tăm tối nhất của cuộc đời anh, khiến cho anh trong lúc tuyệt vọng nhất tin rằng, thế giới này không hề lạnh lùng vô tình như anh nhìn thấy.
Sau khi biết sát thủ đã được điều động, Trương Hùng tạm biệt viện trưởng Thôi, mặc áo ba lỗ trắng và quần đi biển, dưới chân là một đôi dép tông, đi bộ về phía tòa nhà Lâm Thị.
Thấy Trương Hùng muốn rời đi, Tần Nhu liền đi tới trước mặt anh, dịu dàng nói: “Có cần tôi đưa anh một đoạn không?”
Tần Nhu muốn tiếp xúc với người đàn ông này ở khoảng cách gần, tình yêu dành cho trẻ em và sự gắn bó tình cảm gia đình của anh khiến Tần Nhu mê mẩn, Tần Nhu muốn tìm hiểu sâu và hiểu rõ về anh.
“Không cần đâu”, Trương Hùng giơ tay từ chối, không nói thêm với Tần Nhu một câu.
Thậm chí ánh mắt cũng không nhìn trên người Tần Nhu một giây.
Tần Nhu nhìn theo bóng lưng Trương Hùng rời đi, vẻ ngoài trầm mặc khiến đôi mắt đẹp của Tần Nhu lộ ra một tia thất vọng.
Tòa nhà của Lâm Thị nằm ở trung tâm khu thương mại trung tâm của Ngân Châu, là tòa nhà nổi bật nhất trong toàn khu trung tâm, tòa nhà cao 22 tầng tượng trưng cho khối tài sản khổng lồ của Lâm Thị.
Trong văn phòng CEO ở tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Thị, Lâm Thanh Hy vừa cúp điện thoại, đồng thời biết được chuyện từ chỗ cha mình.
Về chuyện vì sao có người lại muốn lấy mạng của cô, Lâm Thanh Hy không biết rõ, nếu nói đắc tội với ai, Lâm Thanh Hy chỉ có thể nói rằng, cô làm ăn trên chiến trường kinh doanh, số người đắc tội thực sự quá nhiều.
Suy nghĩ kỹ, hình như ai cũng đều có khả năng muốn giết cô, dù sao thương trường là chiến trường, mặc dù không thấy máu nhưng có thể khiến cho kẻ thua cuộc tán gia bại sản, không ít người trong một đêm mất hết tất cả, cuối cùng lựa chọn nhảy từ trên tầng thượng xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...