Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

“A! Không sai. Ta chính là Phạm Kiếm. Cô nương nhận ra ta?”

Tay hắn cầm quạt cố làm ra vẻ phong lưu tiêu sái, người khác không thể phát hiện có gì khác thường. Ánh mắt gian tà thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu
Vũ, nghĩ thầm tướng mạo nha đầu này mặc dù không so được với cô nương ở
Di Hồng Lâu, nhưng lại có bộ dáng đáng yêu. Đôi mắt to ngập nước này,
làm cho người người đều thích.

Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, trong
mắt là sùng bái phóng đại sáng rực. Tay nâng mặt, mê luyến nói: “Vốn
không biết, sau khi nghe tên tuổi cùng tài cán của người, ta nhất thời
đối với ngươi vô cùng ngưỡng mộ. Kính ngưỡng ngươi như nước sông liên
miên cuồn cuộn không dứt. Phật có câu, ngươi không vào địa ngục thì ai
vào địa ngục? Ngươi không bị coi thường thì người nào sẽ bị coi thường?
Dõi mắt khắp thành Nguyệt Tố, cũng chỉ có Phạm Kiếm công tử ngươi có đảm lược, có tên tuổi để bị coi thường như vậy. Cho nên khi Phạm Kiếm công
tử ngươi đứng trước mặt ta, ta cảm thấy cả người tràn ngập ánh sáng mạo
hiểm, được xem là bị coi thường mười phần nha!” (Phạm Kiếm đồng âm với
bị coi thường ^^)

. . . . . . ? ? ?

Phạm Kiếm nghe Tiểu Vũ mở
miệng một tiếng lại một tiếng coi thường mà mơ hồ không dứt. Không biết
bị coi thường chính là Phạm Kiếm. Nghe xong lời của Tiểu Vũ, cả người
ngây ngốc giật mình tại chỗ, nửa ngày không kịp phản ứng.

Một ít
người đi đường ở hai bên đường cũng có hiểu biết, âm thầm nén cười. Âm
thầm khen ngợi, đây là cô nương nhà nào? Trời sinh nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Trắng trợn mắng chửi người như vậy, đối phương cũng hoàn toàn
không biết. Hắc hắc, thật là hả lòng hả dạ.


Hiên Viên Thương Tử
cũng liều mạng nhịn cười, thiếu chút nữa thì nội thương. Nha đầu này
thật sự rất thú vị, thật không biết trong đầu nhỏ của nàng có cái gì,
tại sao có thể nghĩ ra những lời này?

Tiểu Vũ không cho người khác từ từ có cơ hội phản ứng chút nào. Tay nhỏ bé cử động, ngoặt lên cánh tay Phạm Kiếm.

Hắn hết sức kinh ngạc, ném cho hắn một ánh mắt như điện mười phần mị hoặc.
Tỏ rõ bình tĩnh, trong lòng sóng lớn mãnh liệt không dứt. Coi, coi đó!
Lúc này không đem ngươi lấy cả vốn lẫn lời, cũng thật xin lỗi nàng hy
sinh nhan sắc như vậy. Chiêu này vẫn là lần đầu tiên sử dụng, hi vọng
lão Đại phù hộ, chiêu này hoàn toàn lấy từ hắn mà ra, dù sao nàng bị mê
thiếu chút nữa phun máu mũi, cũng không biết mình sử dụng, hiệu quả sẽ
như thế nào?

“Phạm Kiếm công tử, mấy vị bên kia là bằng hữu của ngươi sao? Sao lại không giới thiệu cho người ta một chút?”

Thì ra Tiểu Vũ đã mặt dầy đem mình trở thành hồng nhan tri kỉ của Phạm
Kiếm, công khai khiến Phạm Kiếm giới thiệu nàng cho người khác, kì thực
là muốn đem tất cả bọn họ dụ vào trong bẫy. Chỉ là giọng nũng nịu này,
Tiểu Vũ nghe cũng thiếu chút nữa phun ra.

Cả người Phạm Kiếm khẽ run
rẩy, nghĩ thầm, ai u má ơi, cô nương nhà ai? So với những người khác
cũng thật thú vị? Quá, quá, quá bạo dạn đi?

”Được, đến đây. Ta giới thiệu cho ngươi mấy vị hảo huynh đệ của ta.”

Trên mặt lộ ra nụ cười dâm đảng, Phạm Kiếm thuận thế rút tay ra đem Tiểu Vũ
ôm vào ngực. Hắn cũng không phải bị Tiểu Vũ mê hoặc, chẳng qua nghĩ

thầm, dù sao trên trời rơi xuống miếng thịt ngon, không ăn cũng uổng.
Mặc dù cục thịt này dáng dấp không đẹp, nhưng dầu gì cũng là một nha đầu thật tốt. Khó có người sùng bái hắn như vậy!

Tiểu Vũ cố nhịn sôi
trào trong lòng, sắc mặt xanh biếc một nửa. Choáng nha, tiện nhân kia bị hôi nách à? Mẹ nó, ngàn vạn lần không để bị lây bệnh nha! ()

Hai người đi tới ba vị tài tử khác, Phạm Kiếm dương dương đắc ý ôm Tiểu Vũ, mà Tiểu Vũ lại cố ý thẹn thùng vùi trong ngực hắn.

”Các huynh đệ! Vị cô nương này đối với ta rất sùng bái mê luyến, mới vừa rồi còn đặc biệt hướng ta thổ lộ tâm ý. Vì giai nhân đường đột, ta cũng
không thể cự tuyệt. Ặc, ta giới thiệu cho các ngươi biết nhau nha.”

Thoáng buông lỏng Tiểu Vũ ra, quay về phía nàng nói: “Đây là. . . . . . . .”

Phạm Kiếm cứng họng, lần này chợt phát hiện, mình tới bây giờ còn chưa biết tên tuổi giai nhân.

Tiểu Vũ vội vàng thay hắn giải vây nói: “Tiểu Vũ! Ta tên là Tiểu Vũ!”

Ặc, Phạm Kiếm gật đầu một cái, ngay sau đó nói: “Đúng! Đúng! Vị này là Tiểu Vũ cô nương!”

Ba người đối diện ngược lại khá lịch sự gật đầu một cái, Tiểu Vũ cũng cười thật to, cười vui vẻ.

“Ba vị này đều là huynh đệ tốt của ta, bốn người chúng ta được khen là bốn
tài tử của thành Nguyệt Tố.” Phạm Kiếm dương dương đắc ý giới thiệu, cằm ngửa lên trời. “Vị này là con trai độc nhất của Trang viên ngoại, Trang Tất. Vị này là Đại công tử nhà Hạ Thượng Thư, Hạ Lưu. Còn vị này, là
tiểu nhi tử được Tần tướng quân cưng chìu, Tần Thọ.”

A ~~ Tiểu Vũ hiểu rõ gật đầu, từ trái sang phải chỉ ra: “Trang bức! Hạ lưu! Cầm thú! . . . . . . . . Bị coi thường?”

Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn về phía Phạm Kiếm, cuối cùng cố ý dùng giọng nói nghi vấn.


Phạm Kiếm rất tự hào gật đầu, “Đúng! Không sai! Chính là bốn chúng ta!”

Ừ! Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu. Chắp tay hướng bốn người bọn hắn hành lễ
nói: “Rất tốt! Rất mạnh mẽ! Thật khiến ta mở rộng tầm mắt!”

Bốn
người kia vừa thấy Tiểu Vũ như thế, nghĩ thầm, ai nha! Cô nương này là
người trong giang hồ? Mà trong lòng Phạm Kiếm kiêu ngạo! Thỏa mãn không
dứt, không nghĩ tới ngay cả nhi nữ giang hồ cũng bị hắn hấp dẫn. Aizzz,
dáng dấp quá đẹp trai tài tình, thật ra thì cũng là một tội lỗi.

Ặc. . . . Cái này. . . . . . .

Tiểu Vũ chợt sờ sờ cái ót, bộ dáng rất vô tội.

”Thật ngại quá, trí nhớ của tiểu nữ tương đối kém. Thường vừa mới nói chuyện, ta chỉ chớp mắt liền quên mất.”

Tiếng nói vừa dứt, đưa tay qua chỉ một vị, nghi ngờ nói: “Vị công tử này gọi là cái gì nhỉ?”

Phạm Kiếm vội vàng mở miệng: “Hắn gọi là Hạ Lưu!”

Tiểu Vũ vỗ ót, “Aizzz! Trí nhớ của ta thật tệ! Thật là ngượng ngùng! Hạ lưu công tử!”

Hạ Lưu mỉm cười lắc đầu một cái, vẻ mặt không sao nói: “Không sao không
sao, cô nương cùng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhớ không rõ cũng là
thường tình. Không cần xin lỗi.”

Tiểu Vũ lại mỉm cười, chợt lại duỗi ngón tay chỉ tên còn lại. “Vị này là? . . . . . .”

”Trang Tất!” Phạm Kiếm mở miệng lần nữa.

”Vị này đây?”

”Tần Thọ!”


”Gì? Vị công tử này gọi là cái gì? Hạ? ? Hạ? ? ?”

”Hạ Lưu!”

”Đúng đúng! Hạ lưu nha! Ta sao lại đần như vậy! Tên cũng không nhớ được, thật là có lỗi. Thật ra thì nhìn diện mạo Hạ công tử cũng biết hắn là hạ
lưu. Gì? Vị này là cái gì tất?”

“. . . . . . Trang Tất!”

”A a! Đúng vậy đúng vậy! Là Trang Tất Trang công tử! Ta nhớ kỹ rồi! Giả bộ!
Giả bộ! Tuyệt đối giả bộ! Cũng không phải là ngưu bức ~!” (Trang Tất
đồng âm với giả bộ)

Mặt Tiểu Vũ nghiêm túc, nói lời này thì vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh. Không nhìn ra một chút ý trêu đùa nào.

”Ai nha! Vị công tử này ta nhớ được! Cầm thú! Có đúng hay không? Là cầm thú chứ?”

Tần Thọ vừa nghe Tiểu Vũ không quên tên mình, vội vàng vui mừng nói: “Đúng đúng! Là Tần Thọ, là Tần Thọ!” (

Tiểu Vũ cười duyên, “Cuối cùng cũng có một vị chưa quên? Ta đã nói rồi! Ngươi chính là cầm thú!”

Một bên vẫn không nghe được tên gọi của chính mình, có chút không thoải mái chỉ chỉ mình: “Vậy còn ta? Ta tên là cái gì không phải ngươi cũng quên
mất chứ?”

Tiểu Vũ cau mày, giống như mất hứng nói: “Ta đây mê luyến
ngươi, làm sao có thể quên ngươi! Ta chính là quên ngày quên đêm, cũng
không thể quên ngươi nha!”

Phạm Kiếm nhếch miệng cười khúc khích, bộ mặt mong đợi nói: “Vậy, ta tên là gì?”

Tiểu Vũ đưa ngón tay chỉ hắn, cười như tên trộm. “Ngươi tên là bị coi thường! Có đúng hay không? Ta nói không sai chứ?”

Phạm Kiếm mừng rỡ cười như hoa, gắng sức gật đầu nói: “Không sai không sai! Chính là Phạm Kiếm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận