Điểm Trí Mạng Của Hoắc Thiếu


Khưu Dĩ Đình khóc lóc hết một đêm, gần sáng mới mệt mỏi ngủ đi.

Hoắc Tuấn cả đêm ở bên cạnh giường cô, hắn khư khư ở lại cô muốn đuổi cũng không được.Khưu Dĩ Đình nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng làm cô có chút khó chịu, cổ họng khô khốc.

Cơ thể mệt mỏi, ê ẩm như không còn sức.

Người đàn ông tuấn mỹ vẫn đang ngủ cạnh giường cô, nhìn khuôn mặt phóng đại của hắn Khưu Dĩ Đình bất giác muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, bàn tay vừa vươn ra lại thu hồi.Hoắc Tuấn cảm nhận được tiếng động liền mở mắt, nhìn chằm chằm Khưu Dĩ Đình.- Em thức rồi.

Anh gọi người mang đồ ăn sáng vào.- Không cần.

Tôi muốn về khách sạn trước.Khưu Dĩ Đình muốn xuống giường đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Tuấn đè lại.


Thường thì khi đối mặt với Khưu Dĩ Đình hắn rất thích cười, ôn nhu và dịu dàng.

Bây giờ lại âm trầm đáng sợ khiến Khưu Dĩ Đình không rét mà run, nhưng vẫn cố chấp mím môi nhìn hắn.Hoắc Tuấn ép Khưu Dĩ Đình vào thành giường, giọng nói mang theo một chút cưỡng ép mạnh mẽ: - Em là người phụ nữ của anh, dù em có muốn hay không cũng không thay đổi được sự thật.- Đừng ép tôi! Tôi không muốn bên cạnh anh.Giọng Khưu Dĩ Đình hơi yếu ớt nhưng mang vẻ cố chấp.

Hai tay cô để dưới chăn nắm chặt vào nhau, cắn răng nói lời dối lòng.Hoắc Tuấn không để vào tai, lần này có vẻ hắn rất kiên quyết.- Đình Đình, chỉ có ở bên cạnh anh em mới được an toàn.Hoắc Tuấn ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lấy lưng cô, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu.

Hắn cúi đầu hôn lên trán Khưu Dĩ Đình như dỗ dành đứa trẻ đang làm nũng.Bị chính sự dịu dàng của Hoắc Tuấn nhấn chìm, cho dù Khưu Dĩ Đình cố vùng vẫy cũng không thoát ra được, Khưu Dĩ Đình muốn tránh né ánh mắt quá đỗi ấm áp của hắn.Cái vẻ cứng đầu bướng bỉnh của cô nhiều năm trước hắn từng rất yêu thích.

Hắn muốn Khưu Dĩ Đình cứ như vậy đi, cứ việc bướng bỉnh muốn mắng thì mắng, muốn chửi thì chửi, chua ngoa ngang ngược cũng được.

Hơn là hiện tại cô cứ trầm tĩnh như vậy làm tim hắn thắt lại, hắn càng không chịu nổi cảm giác đó.Cốc...cốc...cốcCửa phòng không khóa đột nhiên mở ra, người bên ngoài đứng hình mất vài giây.

Người bên trong thì hoảng hốt.Sáng sớm Lâm Lỗi đọc báo đã vội chạy đến đây không ngờ bắt gặp một màng này, mà phía sau hắn còn có Lý Ái Nhi.

Sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, cô không thể chấp nhận được chồng minh ngay chính căn nhà này ôm ấp người phụ nữ khác.Khưu Dĩ Đình vội đẫy Hoắc Tuấn ra, chỉnh lại quần áo trên người.

Cô cúi gầm mặt không dám đối diện với Lý Ái Nhi.Lý Ái Nhi nuốt xuống phẫn nộ trong lòng nói: - Lỗi có chuyện tìm anh.Hoắc Tuấn nhìn cô, trong ánh mắt có sự áy náy nhưng nhanh chóng thu hồi một tia áy náy vừa thoáng qua, nhìn Lý Ái Nhi đuổi khách: - Em ra ngoài trước, bọn anh muốn nói chuyện riêng một chút.- Ờ, phải đó chị dâu à.

Chuyện này chị tốt nhất không nên biết thì hơn.Lâm Lỗi tỏ vẻ hơi ngần ngại.Lý Ái Nhi không thể làm gì hơn, cô ý thức được bản thân là người ngoài cuộc chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hai người trên giường một cái rồi lặng lẽ khép cửa lại.- Tuấn ca, Violet hai người nhìn xem.Lâm Lỗi mang tạp chí trong tay đưa cho Hoắc Tuấn và Khưu Dĩ Đình.Khưu Dĩ Đình kéo chiếc chăn nhung đang đắp qua nửa người sang một bên, liếc nhìn người ngồi bên cạnh.Trên cuốn tạp chí là ảnh của bốn người.

Một người đàn ông sắc vóc cao lớn, đường nét khuôn mặt vô cùng góc cạnh, đầu lông mày rậm hơi nhếch lên, chiếc mũi cao thẳng mái tóc màu bạch kim.

Còn có một chàng trai trẻ tuổi, khuông mặt tuấn tú, và một người đàn ông khác khuông mặt phong trần nhưng cuốn hút, vài đường nét cùng cậu thiếu niên kia giống nhau.


Cuối cùng là một người phụ nữ.Không cần phải diễn tả ai cũng biết người đàn ông tóc bạch kim và người phụ nữ chính là Hoắc Tuấn và Khưu Dĩ Đình.

Hai người kia chính là Tưởng Thần Hy và Tưởng Thiên.Những dòng tiêu đề to đùng đập vào mắt họ.- Con trai Tưởng Thiên quay về.- Hoắc Tuấn và cái chết của ông trùm một thời.- Sự thật về cái chết của Tưởng Thiên.- Mối thù Tưởng, Hoắc.- Chuyện tay ba giữa thiên hậu và hai người đàn ông.……Chuyện lần này đã làm cả thế giới chấn động, các tạp chí lớn nhỏ đều tranh nhau đưa tin.

Cuộc sống của Hoắc Tuấn trước nay luôn được người ta quan tâm huống chi tin tức lần này chấn động như vậy, còn liên quan đến nhiều người nổi tiếng khác.Gập lại cuốn tạp chí, Hoắc Tuấn lạnh lùng nói:- Tưởng Thần Hy lần này muốn làm lớn chuyện, thật sự đối đầu với tôi.Khưu Dĩ Đình ở bên cạnh thở dài một tiếng: - Chuyện này phải làm sao bậy giờ?- Tuấn ca, mấy ngày tới đám phóng viên nhất định sẽ bám theo chúng ta.Hoắc Tuấn xoa xoa mi tâm nghĩ ngợi.- Lỗi, cậu đưa Đình Đình về Hồng Kông tránh trước đi.

Ở bên đó ít bị đám phóng viên làm phiền hơn.Trước mắt hắn phải sắp xếp ổn thỏa cho Khưu Dĩ Đình, tránh cho cô chịu tổn thương.- Bảo với Đường Hân Nghi trưởng phòng bộ phận truyền thông của chúng ta dàn xếp với các tòa soạn lớn, kiềm chế tin tức không tốt cho chúng ta lại.Lâm Lỗi gật đầu, lập tức làm theo: - Được.

Violet chúng ta đi thôi.Trong lúc này Khưu Dĩ Đình lại không muốn rời khỏi, cô nhìn Hoắc Tuấn bằng ánh mắt lo lắng.Hoắc Tuấn từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra được tình ý, liền nói lời chấn an: - Em yên tâm.

Một Tưởng Thần Hy thì không làm gì được đâu.Hoắc Tuấn phải hết lời khuyên nhủ Khưu Dĩ Đình mới đồng ý theo Lâm Lỗi rời khỏi macao.Chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng Lâm Lỗi âm thầm cho người lo liệu, sử dụng máy bay tư nhân đưa Khưu Dĩ Đình về Hồng Kông.

Thế mà vẫn có tin tức truyền ra làm cho lúc cô vừa về đến khung cảnh bỗng chốc ồn ào hết cả lên.

Mai là được Hoắc Tuấn chuẩn bị thêm vệ sĩ từ trước.


Lâm Lỗi mặc kệ tất cả phóng viên, kéo Khưu Dĩ Đình từ máy bay xuống đi một mạch đến chiếc xe đang đậu bên đường, tài xế là một người đàn ông lực lưỡng, khuôn mặt bình thường nhưng lại có vẻ nghiêm nghị, nhìn đi nhìn lại, người đàn ông này cũng chẳng phải loại hiền lành.- Violet, cậu ta là Mặc Tử thủ vệ Tuấn ca sắp xếp ở bên cạnh cô sau này, thời gian này cứ để cậu ta sống ở nhà cô.Khưu Dĩ Đình im lặng nhìn Mặc Tử qua kính chiếu hậu, cô có chút bâng khuâng.

Công khai bảo vệ? Sống ở nhà mình? Khưu Dĩ Đình phải mất một lúc mới ý thức được lời của Lâm Lỗi.- Anh….

- Khưu Dĩ Đình cảm thấy rất khó mở lời cứ ấp a ấp úng một hồi: - Anh có thể hành động quang minh chính đại?- Tôi là bộ đội giải ngũ.

Lý lịch tôi trong sạch.

Anh Hoắc chỉ thị cho tôi công khai bảo vệ cô.Mắc Tử giải thích đơn giản.- Cô yên tâm! Cậu ta đích thực là thuộc hạ đắc lực của Tuấn ca, làm việc gì cũng gọn gàng, không lưu lại dấu vết.Khưu Dĩ Đình bất đắc dĩ chấp nhận.

Trước mắt cứ để Mặc Tử bảo vệ, đợi một thời gian mọi chuyện lắng xuống sẽ nói Hoắc Tuấn thu hắn về.Mặc Tử dừng xe bên đường cho Lâm Lỗi quay về còn hắn lái xe đưa Khưu Dĩ Đình thẳng về căn hộ của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận