"Nhạc trang chủ nhận được sự kính yêu của võ lâm nhân sĩ, xem ra vị trí Minh chủ võ lâm lần này, thật sự là dành cho người tài đức như ngươi."
***********
"Khụ khụ!"
Sau khi Tằng lão thối lui, liền nghe được tiếng hắng giọng, cả khu vực vốn dĩ ầm ĩ liền dần dần trở nên an tĩnh.
Nhạc Văn Quân đứng lên, đứng ở giữa Phong Thần đài, thanh âm lanh lảnh nói: "Những ngày gần đây, có hòa thượng nổi điên cùng hắc y nhân hướng toàn bộ võ lâm phát động tấn công, cũng may hiện tại mọi chuyện cũng đã bình ổn lại...Ai..."
Nhạc Văn Quân thở dài một tiếng, nhắm hai mắt, mày hơi chau, vẻ mặt tiếc hận, nói: "Chỉ là mọi người đều gặp tổn thất nghiêm trọng, lão phu đối với chuyện này luôn cảm thấy tiếc hận sâu sắc."
Phó Vân Mặc khoanh tay nhìn, cũng thở dài theo Nhạc Văn Quân, khóe miệng lại mang ý cười khinh thường nhìn tới.
"Làm sao vậy Tiểu Mặc tỷ?"
Nam Côn Luân nghe thấy được tiếng thở dài, liền lập tức quay đầu lại nhìn Phó Vân Mặc, chỉ thấy khóe miệng của nàng nhếch lên, trong mắt đều mang vẻ khinh thường.
"Than thở kỹ thuật diễn xuất của hắn kém quá."
Phó Vân Mặc ngắn ngọn đánh giá kỹ năng diễn xuất của Nhạc Văn Quân, mà Nam Côn Luân vừa nghe được, lại cảm thấy hứng thú, nói: "Kỹ năng diễn xuất của đệ so với hắn đỡ hơn không vậy?"
Khoảng thời gian bế quan kia, Phó Vân Mặc đã từng dạy Nam Côn Luân diễn kịch, khi đó Nam Côn Luân cảm thấy thú vị liền học theo, chỉ là suốt một đoạn thời gian khá lâu Phó Vân Mặc đều nói kỹ năng diễn xuất của hắn đã đỡ hơn nhiều rồi.
"Ta dạy làm sao có thể so với cái loại nghiệp dư như vậy được chứ?"
Phó Vân Mặc liếc Nam Côn Luân một cái, Nhạc Văn Quân này kỹ thuật diễn căn bản còn chưa chắc tay, ít nhất ở trước mặt Phó Vân Mặc là người trong nghề, kỹ năng diễn xuất thế này quả thực vụng về đến cực điểm, cái mặt rạng rỡ thế kia, sợ là trong lòng mừng rỡ đến sắp thăng thiên rồi!
"Hiện tại võ lâm gặp phải kiếp nạn này, nguyên nhân ta triển khai đại hội võ lâm lần này, chính là vì muốn mọi người đề cửa một vị tân Minh chủ võ lâm ra, chấn chỉnh võ lâm."
Lời vừa nói xong, lập tức kéo lại sự chú ý của Phó Vân Mặc, chỉ là xung quanh bắt đầu xào xạt vang lên, làm như đều đang thấp giọng nghị sự đề nghị vừa rồi của Nhạc Văn Quân.
Lần đại hội võ lâm lần trước bởi vì vắng mặt quá nhiều người, cho nên không có hoàn thành, mà Minh chủ võ lâm được lựa chọn tốt nhất là Mạc Ly Hề bởi vì gặp phải chuyện từ hôn, đã rất lâu không để ý đến chuyện trong giang hồ, giang hồ sớm cũng không còn xem Mạc Ly Hề là Minh chủ võ lâm, hiện tại Nhạc Văn Quân muốn nhân cơ hội này, thoắt một tiếng chiếm một địa vị ở trong võ lâm cho chính mình.
"Trong khoảng thời gian này vẫn luôn được Nguyệt Lạc sơn trang quan tâm, Nhạc trang chủ tài đức nhiều mặt, theo lý đại hội võ lâm lần này, người được chọn tốt nhất chính là ngươi."
Không biết ai nói một câu như vậy, sau đó lục đục có vài người bắt đầu muốn đê cửa Nhạc Văn Quân làm Minh chủ võ lâm, mà những người này đều là một số môn phái nhỏ chịu một ít ân huệ của Nguyệt Lạc sơn trang, Phó Vân Mặc thậm chí còn có thể nhìn thấy đám người Nguyệt Lạc sơn trang kia khóe miệng đều không giấu được ý cười.
"Mấy người này là cọng hành nào vậy?"*
*这些人都算哪根葱: Nguyên văn là 'Mấy người này là cọng hành nào vậy', mang ý nghĩa tương tự như là 'Người nào vậy?"
Phó Vân Mặc nhịn không được mà thầm nói một câu, Nam Côn Luân cười theo, cũng nói thầm theo Phó Vân Mặc, nói: "E là cả cọng hành cũng không phải."
Hai người nhỏ giọng nói lại lớn tiếng cười, lại thu hút sự chú ý của Nhạc Văn Quân, ánh mắt Nhạc Văn Quân dừng lại ở trên người Phó Vân Mặc, hắn thần sắc cả kinh, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch, lại lộ ra thần sắc bất thiện.
Lại nhìn thấy Phó Vân Mặc chỉ cười, cũng không nói gì cả, Nhạc Văn Quân lại càng cảm thấy da đầu tê dại...!
"Nhạc trang chủ."
Lúc này, Tuyết Tâm mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng bởi ẩn chứa nội lực, cho nên đều làm tất cả mọi người đang ồn ào đều ngậm miệng lại.
"Được, Tuyết trang chủ mời nói."
Nhạc Văn Quân lễ phép mà chắp tay thi lễ, tất cả mọi người ở Phong Thần đài đều tập trung nhìn Tuyết Tâm, Tuyết Tâm đã rất lâu rồi không có xuất hiện ở trên giang hồ, thậm chí đại hội võ lâm suốt năm năm qua cũng không tham dự tới, bao nhiều người đều muốn diện kiến, cho nên hiện tại đều rất tò mò, vị Trang chủ tao nhã của Linh Lung sơn trang này, sẽ đối với lần đại hội võ lâm này sẽ tỏ thái độ gì đây.
"Nhạc trang chủ nhận được sự kính yêu của võ lâm nhân sĩ, xem ra vị trí Minh chủ võ lâm lần này, thật sự là dành cho người tài đức như ngươi."
Khóe miệng Tuyết Tâm gợi lên một ý cười nhàn nhạt, tựa như gió thổi lay chuyển góc cây hoa lê, có thể cảm giác được sự tao nhã cùng mỹ lệ của nàng.
"Lời này của Tuyết trang chủ..."
Trong lòng Nhạc Văn Quân vui vẻ, nghĩ đến một sơn trang khác đang ủng hộ mình, bản thân thấy phần thắng càng lớn hơn nữa, đang lúc muốn thuyết khách nói lời khách sáo, còn chưa nói xong, thì đã bị Tuyết Tâm cắt đứng mạch cảm xúc.
"Nhạc trang chủ có phải muốn ta nói như vậy hay không hả?"
Tuyết Tâm đứng lên, một thân bạch y, theo gió tung bay, mơ hồ như một tiên tử, rơi vào trong phàm trần, lại không nhiễm một chút tục khí phàm trần nào.
Chỉ là lời nói ra, lại mang theo sự châm chọc cùng công kích, làm nụ cười tươi treo trên miệng của Nhạc Văn Quân cứng đờ, giương mắt nhìn tới, chỉ thấy nụ cười của Tuyết Tâm đều mang theo vài phần châm chọc, điều này làm cho hắn cảm thấy không ổn.
"Tuyết trang chủ là có ý gì?"
Nhưng mà Nhạc Văn Quân là 'quân tử', cần phải tiếp tục duy trì phong độ của quân tử, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười này không được đẹp cho lắm.
"Ý của ta là, các môn phải đều nguyên khí đại thương, duy chỉ có Nguyệt Lạc sơn trang có thể tự lo thân mình, Nhạc trang chủ hiện tại tất nhiên có năng lực lớn nhất để di tranh cử Minh chủ võ lâm lần này."
Tuyết Tâm giơ lên ống tay áo che lại nửa miệng, như một vị thiếu nữ dùng tay ôm đàn tỳ bàn che đi ý cười ở trên gương mặt, làm cho mọi người đều chấn động, nhưng là bởi vì lời của nàng nói, càng giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ, nổi lên từng trận sống lớn nhỏ khác nhau.
"Tuyết trang chủ xin ăn nói cẩn thận, chuyện này Nguyệt Lạc sơn trang cũng bị liên lụy, làm sao có thể nói là 'chỉ lo thân mình', ngươi như vậy là có ý bôi nhọ bổn trang rồi."
Nhạc Văn Quân nhíu chặt mày, nhìn nữ nhân giống như trích tiên kia, không thể ngờ được mà một con rắn độc phun lưỡi, từng câu từng chữ đều như là nọc độc phun lên ở trên người mình, ăn mòn bộ mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bản thân.
"Có bôi nhọ hay không, trong chốc lát sẽ có câu trả lời thôi."
Tuyết Tâm ngồi trở lại, hành động tự nhiên, dường như Nhạc Văn Quân có chút kích động, vô cớ gây sự.
"...Chư vị, Nhạc mỗ bất tài, sợ là không gánh nổi trọng trách này, vị trí Minh chủ võ lâm tất nhiên nên để người có năng lực đảm nhận."
Nhạc Văn Quân nói xong, đủ để Phó Vân Mặc ở dưới đài cười châm chọc, cười vì con cáo già này muốn lấy lui làm tiến, mà tiếng cười này phát ra trong bầu không khí an tĩnh có vẻ có chút đột ngột, dẫn đến ánh nhìn của người khác.
Nhưng mà Phó Vân Mặc chỉ cười, cười xong thì ngậm miệng lại, cũng không nói gì, mà Nhạc Văn Quân cũng không muốn cùng một nữ oa so đo, tuy rằng trong lòng muốn đem Phó Vân Mặc giết chết đến cỡ nào chăng nữa, hắn vẫn luôn mang bộ dáng chính nhân quân tử.
"Kẻ có năng lực?"
Thanh âm truyền đến, nhưng may mắn lại đem ánh nhìn của mọi người trên người Phó Vân Mặc dời đi chỗ khác, người nói chính là Sở Hồng Phi, hắn một thân hắc y, còn chưa thoát tang, hai tròng mắt đỏ ngầu, tinh thần cơ hồ cũng có chút thả lỏng, nhưng mà lúc nhìn Nhạc Văn Quân, lại mang theo vài phần hận ý.
"Hiện tại người có khả năng trên giang hồ còn không phải là Nguyệt Lạc sơn trang sao? Tam đại môn phái, thậm chí ngay cả Linh Lung sơn trang cũng bị tổn thất nghiêm trọng, Thần Nhận phái cũng chỉ còn chưa đến năm mươi đệ tử, e là còn không bằng một phần mười của Nguyệt Lạc sơn trang."
Sở Hồng Phi chìa tay ra, làm như để cho mọi người thấy rõ vết thương trên người của mình, mà tất cả mọi ngừng đều nín thở, Sở Hành cũng không đích thân tham gia đại hội võ lâm lần này, mà là Sở Hồng Phi chủ trì đại cục, trên người còn để tang, chẳng lẽ là Sở Hành đã chết?
"Nếu không phải đệ tử của Thiên Duyên phái liều mình cứu giúp, sợ là hiện tại Thần Nhận phái đã sớm không còn nữa..."
Sở Hồng Phi chỉ vào Nhạc Văn Quân, cánh môi nhợt nhạt trên gương mặt tái nhợt hơi khép mở, nói: "Nhạc trang chủ ngược lại nên giải thích, tại sao chỉ riêng Nguyệt Lạc sơn trang chỉ lo thân mịnh?"
Đối mặt với sự lên án của Sở Hồng Phi, Nhạc Văn Quân dù sao cũng là một tên cáo già, trên mặt không hề biến sắc, nói: "Ngày thường Nguyệt Lạc sơn trang đề phòng nghiêm ngặt, mỗi đệ tử đều nỗ lực tập võ, tất nhiên có thể càng thong dong mà đối diện với nguy cơ này."
Những lời này dường như một hòn đá lại ném lên mặt hồ một lần nữa, bắn nổi lên không ít bọt nước.
"Trái lại là mang vẻ mặt đứng đắn mà nói hươu nói vượn..."
Lần này Phó Vân Mặc cũng không dám cười nhiều hỗ nháo, tránh cho sự chú ý lại đặt lên trên người của mình, đây là hành vi mang đến cừu hận.
"Theo Nhạc trang chủ nói như vậy, là do trong phái của chúng ta đề phòng không nghiêm ngặt, đệ tử không gắng sức tập võ? Hơn nữa..."
Nói chuyện chính là Ninh Bất Khuất, trên người của hắn có thương tích, sắc mặt còn có chút tái nhợt, tuy rằng kích động, nhưng vẫn kiềm nén cảm xúc của mình, ngữ khí như cũ không nhanh không chậm.
"Hơn nữa dựa vào thực lực gì đó của Nguyệt Lạc sơn trang các ngươi, chốn võ lâm này ai mà không biết?"
Lời này vừa nói ra, dưới Phong Thần đài mơ hồ truyền đến từng tiếng cười giòn tan, tựa như là khinh thường, tựa như là đang nhìn mà chê cười, Nguyệt Lạc sơn trang từ khi lập phái tới nay, không có một lần nào ở đại hội võ lâm mà đoạt được hạng nhất, nhiều năm qua đều là bỏ chạy, càng thua càng đánh, đánh trận nào thì thua trận đó, đây thật ra đã trở thành câu chuyện dùng để tán dốc trên ở chốn võ lâm.
"Ngươi...!"
Nhạc Văn Quân có chút đứng không vững, trợn mắt thù giận nhìn Ninh Bất Khuất, rồi lại nói không nên câu nào, cứ như thế làm cho những tiếng cười đó càng ngày càng lớn hơn, mà bản thân càng giống như một tên hề đang nhảy nhót trên đài.
Nhưng mà Nhạc Văn Quân cảm thấy tò mò...rõ ràng việc thương vong của các môn phái đều là bí mật, tại sao số lượng thương vong của bản thân lại bị tiết lộ ra bên ngoài? Điều này làm Nhạc Văn Quân cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ trong phái có nội gián?
"Chư vị, xin nghe ta nói một lời."
Lúc này, Mạc Ly Hề nói chuyện, nàng đứng lên, ngữ khí ôn hòa, giống như tính tình ôn nhu của nàng, khóe miệng mang theo nụ cười lễ phép mà xa cách, cho dù giang hồ đồn đãi đem nàng xấu xa đến cỡ nào, nhưng mà chỉ một câu, mọi người đều cho rằng, Mạc tiên tử vẫn là vị Mạc tiên tử kia, làm người khác chỉ dám nhìn mà không thể khinh hờn.
"Ngày ấy hắc y nhân tấn công vào Thiên Duyên phái, vừa vặn Thiếu trang chủ cũng ở đó, khi đó Nguyệt Lạc sơn trang cũng bị đánh đến bò lăn bò càng ở dưới đất, ta tin rằng Nguyệt Lạc sơn trang cũng chịu thiệt hại."
Mạc Ly Hề nói xong, mọi người đều vô cùng khó hiểu mà nhìn nàng, nhưng mà khóe miệng lại không nhịn được mà giơ lên một nụ cười, bởi vì nghe thấy Nguyệt Lạc sơn trang bị đánh đến bò lăn bò càng ở dưới đất liền cảm thấy buồn cười.
Mà Nhạc Văn Quân cùng đám người liên can đến Nguyệt Lạc sơn trang mặt thì lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết nên nói cái gì mới đúng đây, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Mạc Ly Hề.
"Chẳng qua, Nhạc trang chủ luôn hiểu được làm sao để không cần dùng vũ lực để giải quyết mâu thuẫn, ngày ấy nghe nói sau khi hắn cùng một vị hòa thượng mật đàm xong, liền không còn ai tân công Nguyệt Lạc sơn trang."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên, Mạc Ly Hề nói một cách phong khinh vân đạm, dường như đang tự thuật lại một chuyện hết sức bình thường.
"Cho nên ta tin rằng, Nhạc trang chủ tuyệt đối không phải là kẻ cầm đầu, dù sao hắn cũng không có năng lực như vậy, nhiều nhất chỉ là một tên hề từ ở giữa nhảy ra mà chiếm chút lợi ích mà thôi."
Mạc Ly Hề nói xong câu cuối cùng, cũng không chừa lại một đường sống, đem tấm mặt nạ tự xưng là 'quân tử' kia của Nhạc Văn Quân xé toạc xuống đất, không để lại một chút tình cảm nào.
Thù mới hận cũ, lần này hợp lại một lần tính hết!
---------Hết chương 104------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...