Trong phòng chính của biệt viện, nơi mà mấy người Phạm Viêm Bá tạm thời lưu lại ở mỏ đá Lạc Bắc.
“Bảo bối… Mở chân rộng thêm một chút… Đúng rồi, cho ta thấy nơi xinh đẹp nhất của ngươi…”
Trên chiếc giường to đùng trong phòng chính, thân thể trần trụi trắng sáng ngọt ngào tao nhã lộ ra, dưới giọng nói dẫn dắt, từ từ tách hai chân thon dài thêm lớn hơn, còn người ra lệnh thì đang quỳ gối bên cạnh giường, tham lam nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp dần xuất hiện trước mắt.
Hai tay Phạm Viêm Bá nắm chặt lấy kim thương sắp nổ tung của mình, ra sức chuyển động. Hôm nay Liễu Mộc Vũ chỉ nói hạ thể sưng đau không thể đồng phòng, đã cướp mất lạc thú duy nhất của hắn, cho dù cánh tay của hắn bị thương là vì cậu cũng chẳng hề có một chút thương hại. Hắn chỉ có thể sống chết năn nỉ Liễu Mộc Vũ cho mình nhìn thân thể cậu để thủ dâm… Dù không ăn được, nhìn cũng được chứ?
“A… Liễu Nhi, nơi đó của ngươi thật đẹp! Đỏ hồng non mềm… Gia cho đầu dương v*t vào… Ưm, chặt quá! Huyệt nhi của ngươi co lại hút lấy đầu kim thương của gia… A…”
Phạm Viêm Bá vừa nói năng dâm dục, vừa dùng tay bao lấy quy đầu to tròn màu tím đỏ sáng bóng, chà xát qua lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mũ, sau đó lại cầm chặt cán chuyển động lên xuống.
“A a a… Bảo bối nhi! Ta vào rồi! Ta vào hết rồi… Ngươi thật mềm, vừa mềm vừa trơn…”
“Câm miệng!” Liễu Mộc Vũ nghe xong đỏ mặt, vốn dĩ mở rộng thân thể trần trụi trước mặt tên lưu manh này đã đủ xấu hổ lắm rồi, thế mà cái tên kia còn ăn nói hạ lưu như thế, ngượng ngùng đến nỗi cả người Liễu Mộc Vũ run bần bật, hận không thể bịt kín cái miệng bẩn thỉu của Phạm Viêm Bá lại!
“À, yêu tinh lẳng lơ của gia cũng hưng phấn? Nơi đó của ngươi bắt đầu ướt kìa… Nương tử… Vi phu rất nhớ mật ngọt dâm đãng của ngươi, để ta liếm một tý đi… Một tý thôi!”
“Ngươi! Ngươi!” Cảm thấy thực sự có một dòng chất lỏng chảy ra từ sâu trong cơ thể, Liễu Mộc Vũ căng cứng thân mình.
Hôm nay sau khi về biệt viện, Phạm Viêm Bá quấn lấy Liễu Mộc Vũ suốt một buổi chiều để cầu hoan mà không được, cuối cùng nhớn nhác ra tối hậu thư, bị cường bạo hoặc đồng ý để lộ thân thể, cậu phải chọn một trong hai… Liễu Mộc Vũ chọn cái phía sau không chút do dự.
Đã nhiều ngày cùng giải quyết công việc ở mỏ đá, Phạm Viêm Bá lại ở cùng phòng với mình hàng đêm, ngày nào mà chẳng xuyên thấu hai cái động trước sau, làm nó sưng hết lên còn không chịu bỏ qua? Tuy rằng Liễu Mộc Vũ tức giận trong lòng, nhưng cũng không thể cự tuyệt lời cầu hoan khiêu khích của Phạm Viêm Bá, thông thường cũng chỉ nũng nịu ngại ngùng vài cái liền giao hết thân thể ra ngoài.
Nhưng hôm nay gặp lại Diêu Hiểu Nga đã hoàn toàn làm nhiễu loạn tâm tư Liễu Mộc Vũ, thực sự không có hứng thú điên loan đảo phượng trên giường cùng tên oan gia này, chỉ có thể lựa chọn để lộ thân thể cho tên lưu manh này tha hồ thưởng thức ý dâm, thế nhưng hiện tại trần trụi trước mặt Phạm Viêm Bá, sao mình lại thấy hưng phấn nhục nhã hơn cả khi bị hắn cường bạo?
“Nếu ngươi còn không câm miệng… thì… thì đừng hòng liếc mắt một cái!” Liễu Mộc Vũ xấu hổ bực tức, đỉnh đẩu sắp bốc khói đến nơi.
“Không cho nhìn càng tốt, gia làm ngươi luôn!” Phạm Viêm Bá xảo quyệt nheo mắt lại, cười “Khà khà” đen tối. “Nương tử đừng quên, ngươi đã thề với ngọc bội long phượng ngự ban… tùy ý để gia thao…”
“Hừ!” Liễu Mộc Vũ quay mặt vào bên trong giường, cố gắng nghĩ sang chuyện khác, làm phân tán nỗi xấu hổ lúng túng của mình.
Hiệu suất làm việc của Phạm Trạch quả nhiên rất cao, điều tra vô cùng rõ ràng về tình hình của Diêu Hiểu Nga hai năm nay, rồi báo lại cho mình. Hóa ra sau khi việc năm đó xảy ra, chưa tới hai ngày Phạm Viêm Bá đã đuổi Diêu Hiểu Nga về quận Hồ Tây, sau lại cảm thấy chưa hết giận, liền bắt tay vào tố giác tội tham ô của Diêu Thái thú, không ngờ còn nhân tiện điều tra ra Diêu Thái thú thông đồng với địch bán nước vì tiền bạc của cải… Chuyện này khiến cả triều đình tức giận, phái Thứ sử đích thân đến tuần tra, khi đã có được chứng cứ phạm tội liền bắt hết cả nhà Diêu gia, bao gồm tôi tớ tổng cộng là hai trăm mười người đi lưu đày, tội luy tam tộc.
Hai năm nay làm phạm nô, Diêu gia phải sống cực kỳ thê thảm, Diêu Thái thú đã tự sát trong ngục từ lâu, Diêu phu nhân vốn yếu ớt bệnh tật, sau khi bị tịch biên gia sản không bao lâu đã buồn rầu phát bệnh, cũng qua đời. Quận Hồ Tây cách quận Lạc Bắc xa xôi nghìn dặm, tính tất cả những người không thể chịu đựng khổ cực và chết mệt, chết bệnh ở mỏ đá suốt hai năm nay, Diêu gia chỉ còn lại mấy chục người, là một vài tôi tớ cường tráng sống sót được, trong bản gia của Diêu gia, ngoại trừ Diêu Hiểu Nga chỉ còn hai ca ca khác của Diêu Hiểu Nga – và con cháu họ hàng xa – một biểu muội gần mười một tuổi…
“Liễu Nhi, ngươi xoa vú của ngươi đi… Ta muốn nhìn thấy đầu v* của ngươi sưng đỏ lên…”
Hai gò má vừa mới hết đỏ lại bắt đầu ửng hồng, Liễu Mộc Vũ hung dữ trừng mắt với Phạm Viêm Bá một cái, một đôi tay ngọc ngà bất giác sờ lên ngực mình dựa theo dẫn dắt của hắn.
“Phạm… Á… Quận vương, ta muốn gặp Diêu Hiểu Nga…”
“Ngươi gặp ả làm gì?” Đột nhiên hai tay Phạm Viêm Bá dừng động tác lại, hai mắt trừng lớn như lục lạc, trong lòng trăm điều không muốn. “Ngươi đừng nghe phạm phụ kia nói bậy, Diêu gia của ả hại người hại mình, đây là tự thực ác quả, không liên quan đến người khác!”
Liễu Mộc Vũ mím môi, hôm nay chứng kiến cảnh ngộ thê thảm của Diêu Hiểu Nga, thực sự khiến cậu mang cảm xúc vô hạn.
Nếu phải tính lại, năm đó Diêu Hiểu Nga chính là trắc Vương phi mà Phạm Viêm Bá cưới hỏi đàng hoàng, còn mình chỉ là kẻ cướp mất trượng phu của người ta để thỏa mãn hoan du của mình, đó mới là tình yêu vụng trộm danh bất chính ngôn bất thuận… Thực sự nghĩ lại, lúc đó suốt ngày Phạm Viêm Bá ngâm mình trong viện của người khác, cho dù mình đã cầu xin hắn thế nào thì cũng đâu có nhìn lại bản thân, khi đó chỉ sợ đau đớn trong tim, càng khổ sở thêm…
Ấy! Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ được gọi mấy tiếng nương tử, đã thực sự cho mình là chính thất Vương phi của Phạm Viêm Bá?
Đột nhiên Liễu Mộc Vũ cả kinh, không để ý Phạm Viêm Bá đã trèo lên giường, ngón tay vuốt ve khẽ khàng đầy ám muội ở vòng eo trần trụi của cậu.
“Tiểu Liễu Nhi… Ngươi đừng tra tấn phu quân của ngươi nữa! Cho vi phu vào đi… Nương tử, nếu không cho ta vào, ta sẽ ngột ngạt chết mất!”
“Ngươi!” Liễu Mộc Vũ đối mặt với khuôn mặt bất ngờ đến gần, hoảng sợ, ra sức đẩy Phạm Viêm Bá đang sán lại, mặt đỏ như ráng chiều: “Hôm qua ngươi làm đến nỗi chỗ đó sưng lên, hôm nay nhất định không thể để ngươi… vào được!”
“Vậy gia không vào nữa… Chỉ liếm thôi được không?” Phạm Viêm Bá giở trò với Liễu Mộc Vũ, ai ya, hắn phải mau chóng làm Liễu Mộc Vũ quên mất chuyện về Diêu Hiểu Nga, nếu không những cố gắng trong mấy ngày vừa rồi chẳng phải là bỏ đi hết sao?
“Ta và ngươi đang nói chuyện chính, sao ngươi có thể không nghiêm túc như thế?” Liễu Mộc Vũ trừng mắt giả vờ nổi giận, thật không biết nếu còn bị quấn chặt thế này, liệu mình có thể lại động tình mềm lòng để cho hắn làm hết không…
“Ai ya, ta đang muốn thỉnh giáo nương tử đây… Ngươi và vi phu đều đang trần truồng nằm trên giường, ngoại trừ mây mưa giao hoan, còn cái gì được xem là chuyện chính?”
Bữa tiệc thịnh soạn đầy mỹ vị đang trần trụi bày ra trước mắt, Phạm Viêm Bá sao có thể chỉ nhìn mà không ăn? Ôm chặt eo Liễu Mộc Vũ, đôi môi khao khát tìm đến một đầu v* gồ lên, vội vã ngậm vào miệng cắn mút.
“A!” Kích thích sắc nhọn làm cho đầu óc Liễu Mộc Vũ trống rỗng, khoái cảm tê dại từ đầu v* chạy khắp toàn thân, đến cả ngón chân cũng thấy tê tê như bị kim châm.
“Ngươi… Buông ra! A a a…” Liễu Mộc Vũ cố sức đẩy đầu Phạm Viêm Bá ra, lại bị Phạm Viêm Bá hút mạnh hơn, hút đến nỗi vòng eo bủn rủn. “Ta, ta thấy… Diêu Hiểu Nga… cũng rất đáng thương… Ưm… Đừng mà! Ngươi đã đáp ứng chỉ nhìn… Ưm… Không chạm vào…”
Giữ chặt thắt lưng Liễu Mộc Vũ, dùng toàn bộ cơ thể để ngăn cản cậu trốn tránh, tay vuốt ve nhũ bạc mỏng manh của Liễu Mộc Vũ, vừa nắm vừa hút, Phạm Viêm Bá dùng đủ mọi kỹ năng để khiêu khích tình dục trong Liễu Mộc Vũ, làm cậu quên đi Diêu Hiểu Nga và nhục nhã đau khổ ngày trước.
“Ngươi! Ưm… Nhẹ thôi, dùng lưỡi… Đúng rồi… Hút ta, a ưm… Ngứa quá, mạnh hơn đi!”
Liễu Mộc Vũ bị hôn đến nỗi cả người mỏi nhừ, chống cự vài cái cho có, rồi cũng mặc cho Phạm Viêm Bá vừa hôn vừa sờ.
“Viêm… Ưm, ta thấy tuy tội của Diêu gia đáng bị giết… A, tê quá… Đừng lộn xộn, ngươi, ngươi nghe ta nói đã… Tội nhân chính của Diêu gia đã tự sát, những người có tội khác cũng đều bị trừng phạt… Toàn bộ Diêu gia chỉ còn mấy thiếu niên ấu nữ chưa đến hai mươi tuổi, ưm… Có thể… Có thể nghĩ cách phạt nhẹ bọn họ, đừng để ở mỏ đá làm nô lệ không?”
Phạm Viêm Bá ngẩng đầu, lửa tình dục bị mấy lời nói của Liễu Mộc Vũ giội vào làm tắt một nửa, nhíu mày khó chịu: “Không được! Diêu Hiểu Nga kia có chết hơn trăm nghìn lần cũng không hả giận! Nếu không phải ả…” Cuống quýt ngừng nói nửa câu sau, Phạm Viêm Bá cẩn thận nhìn Liễu Mộc Vũ, sợ lại nhắc đến nỗi hận của cậu.
“Ngươi… Sao ngươi đột nhiên muốn tha cho phạm phụ kia? Ả… bị như vậy là trừng phạt đúng tội!”
Thở hổn hển vài hơi để ổn định hạ thể động tình của mình, Liễu Mộc Vũ kéo chiếc chăn mỏng ở bên cạnh, che cảnh xuân đầy sắc dục của mình.
“Không phải là ta muốn tha cho cô ta, cũng không phải cảm thấy tội của cô ta đáng được thương hại… Nhưng mà, lúc đó cô ta cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, mới về nhà chồng đã phải độc thủ không khuê…” Liễu Mộc Vũ nhớ lại khi đó suốt ngày Phạm Viêm Bá cứ dính lấy mình cầu hoan, không khỏi hơi ngượng ngùng. “Trong lòng cô ta cũng rất khổ sở, dù cô ta có dũng khí để tính kế, nhưng cũng không tạo thành tổn hại không thể bù đắp. Đúng là cha cô ta có tội, nhưng đã bỏ mình từ lâu, hiện giờ, toàn bộ Diêu gia chỉ còn lại năm người, đối với tội lỗi của họ mà nói, trừng phạt như vậy… cũng đủ rồi…”
Đủ rồi? Trừng phạt như vậy sao có thể coi là đủ?
Phạm Viêm Bá căm ghét với bụng dạ hẹp hòi, đến tận bây giờ Liễu Mộc Vũ vẫn không chịu tha thứ cho lỗi lầm khi xưa của hắn, lại càng không muốn theo hắn về Phan Dương. Món nợ này phải tính hết lên người độc phụ Diêu Hiểu Nga kia!
Liễu Mộc Vũ nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện lên giọng nói khàn đặc của Diêu Hiểu Nga khi bị kéo đi…
“Ta đã làm sai chuyện gì? Ta chỉ muốn giữ lấy trượng phu của ta… Còn ngươi lại diệt vong cả nhà ta!”
“Tiểu muội muội đáng thương của ta… Khi tắt thở trong tay ta, nó mới chỉ sáu tuổi!”
Nỗi đau gia tộc bị diệt vong, chính mình đã từng trải qua, cả Liễu gia hơn bốn trăm mạng người đều tuẫn táng cho quốc gia, khiến cho trong lòng Liễu Mộc Vũ luôn thấy bất an, những người thân chưa bao giờ gặp mặt đó, rốt cuộc trông như thế nào? Nếu họ vẫn còn sống, liệu mình có cần gánh trên lưng tội lỗi đáng nguyền rủa này không?
“Tha cho cô ta đi… Để cô ta làm nông phụ bình thường ở một quận huyện xa xôi nào đó, không cần phú quý, chỉ cần không bị người khác làm nhục…” Liễu Mộc Vũ mím môi, ánh mắt xa xăm. “Cứ coi như vì Tiêu Ế, tích chút phúc đức đi…”
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá có chút ngây dại, muốn vươn tay sờ nhân nhi trước mặt xem có còn chân thật ấm áp để truyền vào lòng mình không…
“Mộc Vũ… Mộc Vũ… Ngươi mềm lòng như vậy, có thể tha thứ cho kẻ làm hại ngươi, làm tổn thương ngươi… Tại sao… Tại sao lại không thể tha thứ cho ta?”
Bỗng nhiên trong lòng Phạm Viêm Bá chua xót đau đớn, cái cảm giác thất vọng mất mát này, có phải là “bi thương” mà người ta vẫn nói không?
“Ngươi… Ngươi không giống!” Liễu Mộc Vũ ôm chặt ngực, lúc đó khi bị phạt đánh, nơi đau nhất không phải da thịt, mà là trái tim… Cứ mỗi một lần nhớ đến, lại giống như bây giờ, giống như cả người bị đào khoét ra…
“Bọn họ làm hại ta, làm tổn thương ta… Ta cũng không sao cả! Nhưng mà ngươi không được! Ngươi không thể làm tổn thương ta! Không thể không tin ta! Không thể…”
Đôi mắt trong suốt của Liễu Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào Phạm Viêm Bá, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lên án và thống khổ. Dường như Phạm Viêm Bá hiểu ra điều gì đó, vươn tay nắm chặt hai vai Liễu Mộc Vũ.
“Tại sao? Tại sao ta không giống?”
“Bởi vì…”
“Nói đi! Tại sao ta không thể được tha thứ?”
Liễu Mộc Vũ có chút hoảng hốt… Tại sao? Tại sao cứ mãi hận thù? Tại sao không thể tha thứ?
Ánh mắt chán ghét của Phạm lão phu nhân, vẻ âm thầm đắc ý của Diêu Hiểu Nga, cái nhìn coi khinh và những lời thì thầm to nhỏ của đám người hầu… Tất cả đều không thể làm mình đau đớn bằng biểu tình thất vọng sau cùng của Phạm Viêm Bá!
Ngươi không thể làm tổn thương ta! Ngươi không thể ghét bỏ ta! Ngươi không thể không cần ta…
Bởi vì…
Bởi vì…
Ngươi là người ta yêu nhất mà…
Liễu Mộc Vũ cảm thấy chỉ trong phút chốc mà trời đất ngả nghiêng, Phạm Viêm Bá mang vẻ mặt mừng rỡ quá đỗi ôm chặt đầu cậu.
“Ngươi yêu ta… Ngươi yêu ta nhất?” Trái tim Phạm Viêm Bá như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tuy rằng hắn biết Liễu Mộc Vũ có tình với mình, nhưng chưa bao giờ chính tai nghe cậu thừa nhận… Trải qua hiểu lầm năm đó, Phạm Viêm Bá vẫn luôn lo sợ trong lòng về Liễu Mộc Vũ, mà câu nói này lại y như nước cam lộ giúp người ta sống lại, khiến Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi không biết làm sao cho phải, chỉ cảm thấy giờ có chết ngay cũng cam tâm.
Chợt hiểu ra mình vừa bất giác nói những suy nghĩ trong lòng ra, còn nói rất rõ ràng, Liễu Mộc Vũ vội che miệng ra sức lắc đầu.
“Liễu Nhi… Tiểu Liễu Nhi… Bảo bối của gia!” Phạm Viêm Bá dồn sức ôm chặt Liễu Mộc Vũ. “Ngươi sắp lấy mạng gia mất!”
Liễu Mộc Vũ hoảng loạn trong lòng, cậu không biết nên đối mặt với cục diện hiện tại thế nào, cậu cần yên tĩnh một chút, bình tĩnh suy ngẫm lại…
“Cút ngay! Buông ta ra!” Liều mạng đấm đá muốn thoát khỏi vòng ôm của Phạm Viêm Bá, lại bị ôm chặt hơn nữa.
Lúc này hai mắt Phạm Viêm Bá đỏ bừng, trong tim hắn, trong đầu hắn, ngoại trừ Liễu Mộc Vũ, không còn bất cứ thứ gì khác.
“Đồ lẳng lơ này! Ngươi yêu ta? Ngươi nói ngươi yêu ta? Chết tiệt… Dám dùng lời lẽ như thế để xúi giục bổn vương! Hôm nay nếu gia không thao ngươi đến khi không thể tiết ra được, gia không xứng làm phu quân của ngươi!”
Kéo tấm chăn mỏng che đậy thân thể vứt xuống giường, ngăn chặn con mồi đáng thương không còn chỗ để trốn trong góc giường, Phạm Viêm Bá không để ý Liễu Mộc Vũ đấm đá kháng cự, dùng sức lực lớn kéo mạnh hai chân thon dài sang hai bên, phần hông rắn chắc đỉnh về đằng trước, quy đầu màu tím thô to cọ sát vào xuân nha đang run rẩy vô cùng đáng thương của Liễu Mộc Vũ.
“Không! Ngươi buông ra! Phạm Viêm Bá… Ta nói nhầm! Ngươi…”
Nhéo đầu v* dựng đứng ở giữa nhũ thịt, dùng tay đùa giỡn kỹ càng, chóp mũi Phạm Viêm Bá dính sát vào chóp mũi Liễu Mộc Vũ, phả hơi thở nóng rực của mình lên khuôn mặt đối phương đang không biết phải né tránh thế nào.
“Nói ngươi muốn ta!”
“Không…”
“Không nói ta sẽ thao ngươi đến khi bắn nước tiểu!”
Trong mắt Phạm Viêm Bá mang theo vẻ ngang ngược nóng lòng muốn thử, trước kia ở trong Quận vương phủ có một lần gian dâm Liễu Mộc Vũ đến mức không thể khống chế, trải nghiệm tình ái ướt át sung sướng đó luôn khiến Phạm Viêm Bá mong nhớ không thôi, chỉ tiếc sau đó phải quan tâm đến thân thể yếu ớt của yêu tinh nhà mình, không thể chịu nổi kiểu gian dâm bạo lực không biết tiết chế như vậy, vẫn cố chịu đựng không dám làm đến tận cùng, thế nhưng hôm nay…
Quy đầu như trứng chim loại lớn nguy hiểm đi xuống, hơi xâm nhập vào khe thịt hở ướt sũng của Liễu Mộc Vũ, bị dính không ít dâm dịch trong suốt.
“…” Liễu Mộc Vũ cắn môi, ra sức lắc đầu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, đây có tính là tự tác nghiệt bất khả hoạt không?
“Ngoan, ngươi không nói là muốn gia thao cho ngươi bắn đúng không? Muốn gia thao đến khi ngươi không thể bắn ra được gì, trong bụng chứa đầy mầm mống của gia, đút cho ngươi ăn no chứ gì… Sau này ngươi chỉ cần nằm trên giường mở rộng chân cho gia thao, sinh con cho gia… Gia sẽ làm ngươi mang thai không ngừng, thao cho ngươi không thể nghĩ đến chuyện gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ “yêu gia”…”
“Không…”
Bàn tay cố định vòng eo của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đè lên người Liễu Mộc Vũ, hông chạm hông, đầu v* chạm đầu v*, nhẹ nhàng đong đưa vật lớn dưới khố, như thể uy hiếp mà ma sát qua lại ở miệng huyệt nhi đã ứ đọng đầy nước từ lâu.
“Nói “phải”…”
“Ngươi… Ngươi không thể ép ta… Ngươi đã đáp ứng…”
“Ngươi không nói, ta gọi hết thị vệ, quan lại ở đây, còn cả Diêu Hiểu Nga kia tới, xem bổn vương yêu thương “Quận Vương phi” của mình thế nào… Gia sẽ luôn thao ngươi, thao cho đến khi ngươi mang thai con của gia, sau đó đưa ngươi về Phan Dương… Ngươi không có lựa chọn nào hết! Nếu ngươi nói… gia sẽ làm ngươi sướng, sẽ rất yêu ngươi… sẽ cho ngươi về quận Tây Nam chờ lầu quan sát xây xong…”
Liễu Mộc Vũ bị mấy lời uy hiếp hạ lưu của Phạm Viêm Bá làm cho kinh hãi cùng cực, đương nhiên cậu biết tên lưu manh vô lại này không biết xấu hổ đến thế nào, thế nhưng mỗi một câu của Phạm Viêm Bá giống như một pháo hoa nho nhỏ, châm ngòi cho tình dục ẩn sâu trong mình, khiến toàn thân cậu kích động hưng phấn.
“Nói mau… Ngươi có yêu ta nhất không?”
“Ngươi là tên khốn nạn!”
“Nói… Ngươi muốn để tên khốn nạn này thao ngươi… Muốn để tên khốn nạn này yêu ngươi…” Phần lưng khẽ dùng sức, Phạm Viêm Bá cố ý để đầu dương v*t thô tròn sưng to dùng tốc độ thong thả gần như là tra tấn, cạy mở huyệt nhi ướt đẫm từ lâu của Liễu Mộc Vũ, ép buộc cậu mở thân thể ra vì mình. “Đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi…”
“Ô ô… Phải… A a a…”
Cùng với một tiếng nhận thua sau cùng “Phải” của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đưa cả phân thân to lớn vào sâu trong thân thể Liễu Mộc Vũ, giống một cái đinh to đùng bằng thịt xuyên qua thân thể cậu, đóng thẳng vào trong lòng Liễu Mộc Vũ.
Xỏ xuyên quá kịch liệt, căn bản mặc kệ người bên dưới mình có tiếp nhận nổi không, Phạm Viêm Bá như phát điên, dùng sự kiêu ngạo dã man của giống đực hắn để chinh phục giống cái không chịu khuất phục, khoang đạo chật hẹp bị căng ra hết cỡ, mỗi một lần ra vào đều làm một lượng chất lỏng lớn trào ra ngoài, làm ga giường ướt từng mảng.
“Không… Không! Đừng làm mạnh quá! Ta hỏng mất… Bị xuyên thủng mất!”
Thân thể bị cố định chặt chẽ, Liễu Mộc Vũ chỉ còn biết dùng hết sức để lắc đầu kêu khóc, cầu xin chủ nhân của thân thể cậu có thể cho cậu dù chỉ một chút từ bi, thế nhưng kinh nghiệm của vô số lần giao hợp cuồng dã nói cho câu biết, khóc lóc cầu xin như vậy, chỉ đổi lại là sự xâm phạm và chiếm đoạt thô bạo dã man hơn nhiều.
Liễu Mộc Vũ cũng muốn cố gắng nín nhịn tiếng khóc nức nở của mình, để Phạm Viêm Bá cảm thấy mất hứng vì đang cưỡng gian một khối đầu gỗ, nhưng Phạm Viêm Bá lại dễ dàng nhìn rõ tâm tư cậu, cố tình đâm mạnh vào nơi mẫn cảm nhất của cậu, thành ra Liễu Mộc Vũ kinh hãi luống cuống, rồi sau đó sẽ xuyên xỏ hung ác qua cửa tử cung, sau cùng Liễu Mộc Vũ chỉ có thể hưng phấn mà khóc lóc xin Phạm Viêm Bá tha cho mình, lại bị cự tuyệt dã man, chỉ có thể mở rộng thân mình tiếp tục bị con dã thú động dục kia gian dâm hung bạo.
“A a…” Khoái cảm quá mức điên cuồng, có khi cũng làm người ta sợ hãi… Trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô thức, Liễu Mộc Vũ đã tiết đến mức rối tinh rối mù, sung sướng của cơn cào trào thực sự quá kịch liệt, sau khi xuân nha bắn ra ba lần, chỉ có thể rũ xuống ngả sang một bên, huyệt nhi nhỏ bé cùng vì phun ra quá mạnh mà sưng đỏ đau đớn, rồi lại tiếp tục run rẩy trong khoái cảm mãnh liệt kéo dài.
Đột phá cửa tử cung, Phạm Viêm Bá đã bắn vào trong bụng Liễu Mộc Vũ hai dòng dịch trắng, khang đạo ướt mềm cũng đã cao trào ba lần, vật lớn tráng kiện được ngâm trong đủ loại chất lỏng, tím đỏ sáng bóng, va chạm thật hung mãnh, một chút mật ngọt hoà trộn với tinh dịch được bắn vào bị va chạm bắn tung tóe ra ngoài, dính vào cạnh đùi trong đang rộng mở của Liễu Mộc Vũ, chảy xuống tạo nên những vết tích ẩm ướt.
Đùi run rẩy càng lúc càng kịch liệt, màng thịt sưng đỏ đang trói chặt kim thương của Phạm Viêm Bá ở trong co rút lại, mỗi lúc một thít chặt hơn, nói rõ cho chủ nhân của thân thể biết đã sắp đến bên bờ vực sụp đổ.
“Tha… Tha cho ta… Không được đâu… A a… A a a…” Liễu Mộc Vũ cố ngửa đầu để hít vào nhiều không khí, đôi mông run lên dã man, cảm giác kích thích gay gắt đã không còn liên quan đến khoái cảm, khiến cho hồn phách Liễu Mộc Vũ lạc trong những dấu vết của Phạm Viêm Bá.
“Yêu tinh! Lẳng lơ! Ngươi định ép khô lão tử sao?” Dũng đạo đang trói chặt mệnh căn tử của Phạm Viêm Bá dần dần cố sức, không ngừng thít chặt lấy cái chày thịt như vắt khăn mặt, đấu sức liên tục làm Phạm Viêm Bá dù vẫn muốn nhẫn nhịn thêm một chút nữa cũng không chịu nổi, vỗ mạnh lên đôi mông tròn vểnh lên của Liễu Mộc Vũ, tạo ra tiếng va chạm ‘Đôm đốp’ của nhục thể, quy đầu tráng kiện nhiều lần phá bỏ cái miệng mềm dẻo dưới đáy dũng đạo, trong tiếng hét vút cao của Liễu Mộc Vũ, kiên quyết đâm mạnh xuống tận dưới đáy hạ thể, bắn ra dòng dịch nóng bỏng nồng đậm vào sâu trong tử cung.
“A a… A a…” Liễu Mộc Vũ ngửa đầu ra sau, lưng tạo thành một độ cong tao nhã, cao trào mãnh liệt kéo dài rất lâu. Liễu Mộc Vũ giống như búp bê vải bị rút sạch linh hồn, mềm nhũn rạp xuống giường, chỉ còn biết thở hổn hển nặng nhọc.
“Bảo bối… Ngươi giỏi quá! Chỉ có ngươi mới có thể làm gia thích như vậy…” Hôn tỉ mỉ lên khắp thân thể đẫm mồ hôi của Liễu Mộc Vũ, làn da nhẵn nhụi được mồ hôi tưới ướt, sáng bóng như được bôi một lớp thuốc mỡ.
Đầu lưỡi liếm láp trên làn da mang vị mặn của Liễu Mộc Vũ, sự hưng phấn cuồng dã trong hai mắt Phạm Viêm Bá vẫn đang bùng cháy hừng hực.
“Không… Không muốn nữa…” Liễu Mộc Vũ bị thao đến nỗi thần trí không còn tỉnh táo từ lâu, chỉ là từ từ nhắm mắt cầu xin như nói mê.
“Được được… Không muốn, không muốn…” Nhẹ nhàng rút thứ tráng kiện đã mềm xuống một nửa ra khỏi cơ thể Liễu Mộc Vũ, mang theo một lượng dịch trắng dinh dính ra ngoài, Phạm Viêm Bá nghiêng người nằm xuống ôm Liễu Mộc Vũ vào lòng an ủi khẽ khàng, bàn tay xoa nhẹ động thịt giữa hai chân đã bị mình thao đến nỗi không thể khép kín, ngón tay chạm vào màng thịt nóng đến dọa người, cho dù chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng cũng khiến Liễu Mộc Vũ đau tới mức run rẩy cả người, tiếng khóc thút thít nức nở vang lên không ngừng.
Phạm Viêm Bá hơi do dự một chút… Tay lại bắt đầu vuốt ve đôi mông co dãn rất tốt của Liễu Mộc Vũ. Lúc này Liễu Mộc Vũ đã không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể nghẹn ngào yếu ớt. Phạm Viêm Bá càng thêm to gan trùm cả hai bàn tay mình lên đôi gò mông vểnh lên, mỗi tay cầm một bên mông, hoặc tách chúng ra hoặc ép chúng lại, đùa giỡn giống như nhào bột mì.
“Ưm…” Tiếng rên khe khẽ của Liễu Mộc Vũ như đang cổ vũ Phạm Viêm Bá, ngón tay thô dài móc chất dịch dinh dính từ giữa hai chân, đâm vào trong mông Liễu Mộc Vũ.
“Đừng chạm vào…” Liễu Mộc Vũ mệt đến nỗi cánh tay cũng không thể nhấc lên nổi, cảm thấy mông bị người ta mở ra, rồi lại không có sức chống cự, chỉ biết gắng gượng mở to mắt, nước mắt rơi xuống.
Để Liễu Mộc Vũ nằm úp sấp trên giường, chèn một chiếc gối dài xuống bụng cậu, để cho mông cậu vểnh lên trời, tiện cho mình gian dâm.
“Thả lỏng…” Phạm Viêm Bá yêu thương hôn nhẹ lên bả vai Liễu Mộc Vũ, cạy mở mông thịt sít chặt, cầm quy đầu to tròn lại sưng lên đặt vào cửa hậu huyệt, chậm rãi tiến vào trong…
“A… Ưm…” Nắm chặt ga giường bên dưới, cổ họng Liễu Mộc Vũ đã khàn đặc từ lâu vì la hét, vặn vẹo thắt lưng tỏ vẻ kháng cự một chút, cuối cùng vẫn bị Phạm Viêm Bá nắm mông đi vào.
Bên trong được nhồi nhét làm cho trong lòng Liễu Mộc Vũ có một cảm giác an bình kỳ lạ, tuy rằng mệt mỏi đến nỗi lúc nào cũng có thể mê man, nhưng sự ra vào chậm rãi lần này vẫn an ủi thân thể Liễu Mộc Vũ vừa mới trải qua cơn cao trào cuồng dã như vũ bão.
“Ngoan… Tách ra chân một chút, lần này sẽ rất thoải mái…” Phạm Viêm Bá dỗ nhẹ bên tai Liễu Mộc Vũ, luật động nguyên thủy lại bắt đầu lần nữa…
Liễu Mộc Vũ bị lật qua lật lại hết lần này đến lần khác, mê man trong những xỏ xuyên, tỉnh lại trong những va chạm.
“Bắn… Không bắn được…” Lần này thực sự Phạm Viêm Bá làm cậu không thể có phản ứng nổi, ngọc trụ nam tính mềm nhũn xuống, trong huyệt cũng không thể tiết ra dâm dịch, tất cả lỗ thủng đều đau đớn nóng rát, nước mắt cũng chảy đến khô, thế nhưng vật lớn trong cơ thể vẫn cứ luật động, vẫn cứ không ngừng tra tấn điểm mẫn cảm của cậu.
“Không bắn được, vậy tè ra…” Trời đã sắp sáng, nhưng Phạm Viêm Bá vẫn còn rất hăng hái.
Kỳ thực, Liễu Mộc Vũ không thể cầm giữ được không biết từ lần thứ mấy bị thao, hiện giờ khắp giường đều là những dịch thể không rõ là gì, trong mùi tanh tanh phảng phất hương vị tình ái nồng đậm.
Trong màn che lại truyền ra âm thanh ‘Ken két ken két’ do ván giường không chịu nổi gánh nặng, cùng với tiếng ngâm nga như có như không của Liễu Mộc Vũ…
“Ta thật sự bị ngươi làm chết mất…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...