Diễm Thê Hệ Liệt

Phạm Viêm Bá ở nhà sốt ruột chờ đợi hai ngày, đến khi Phạm Trạch trở về bẩm báo, nói rằng thân thể Liễu Mộc Vũ đã ổn định, Phạm Viêm Bá mới dám mang mấy thứ gì đó đến Liễu gia thăm cậu. Một mình Liễu mẫu không thể ngăn cản mười mấy thị vệ của Phạm Viêm Bá, phải bất đắc dĩ mở cửa cho Phạm Viêm Bá vào phòng. Nhìn thấy Liễu Mộc Vũ vẫn mang sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào đầu giường, Phạm Viêm Bá vò đầu bứt tai không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thân thể vừa mới ổn định, lại thấy tên oan gia kia đến nhà, tâm tình Liễu Mộc Vũ vô cùng phức tạp, khóe mắt hơi nóng lên, chỉ có thể nhắm mắt giả ngủ, coi như không biết.

Thấy Liễu Mộc Vũ nhắm mắt không để ý đến mình, Phạm Viêm Bá ỷ vào da mặt dày do lưu manh đã nhiều năm, trưng ra khuôn mặt tươi cười đến gần: “Liễu Nhi, Liễu Nhi tốt, gia sai rồi… Gia về muộn, để thân mình ngươi khó chịu, nên ngươi mới cáu kỉnh với gia, đúng không?… Sau này gia không bao giờ rời khỏi ngươi nữa, đi đâu cũng đưa ngươi đi cùng, đừng tức giận với gia nữa, ngoan!”

Phạm Viêm Bá luôn xưng vương xưng bá khắp mọi nơi, lần đầu tiên phải ăn nói khép nép khẩn cầu trước mặt người khác như vậy, da mặt sắp nổ tung đến nơi, thế nhưng mỗi khi trong đầu xuất hiện hình ảnh hạ thân của Liễu Mộc Vũ chảy máu, khiến hắn đau đớn không thôi, sợ hãi đến vậy nên Phạm Viêm Bá chỉ có thể vứt bỏ thể diện sang một bên, không dám ép buộc Liễu Mộc Vũ thêm lần nào: “Hôm nay bổn vương mang danh sách sính lễ đến cho ngươi và bá mẫu xem qua. Nếu không hài lòng, còn thiếu cái gì, ngươi chỉ việc lên tiếng. Chỉ cần ngươi bằng lòng về Quận vương phủ cùng gia, sau này chuyện gì gia cũng nghe theo ngươi…”

Tên Quận vương bá đạo này hiện giờ phải ăn nói nhỏ nhẹ nhận sai trước mặt mình, nếu Liễu Mộc Vũ không thấy chua xót cũng không khỏi quá không hợp tình người, thế nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, Liễu Mộc Vũ khẽ cắn môi, lạnh mặt: “Quận vương thấy hai ngày trước thảo dân vẫn còn giữ được mạng, trong lòng không thoải mái sao? Lời cần nói đã nói rõ như vậy rồi, ngài còn đến đây để làm mình thêm khó chịu, nếu người khác thấy được, chẳng phải sẽ chê cười Quận vương sao?”

“Tiểu Liễu Nhi…” Mỹ nhân ôn nhu kiều mỵ trước đây, đột nhiên biến thành một tên đầu gỗ cứng mềm đều không ăn, trong lòng Phạm Viêm Bá ngổn ngang trăm vị: “Đừng ầm ĩ với gia nữa, ngoan ngoãn về phủ cùng ta, chuyện trước đây bổn vương sẽ không tính toán, nếu không…”

“Nếu không thì sao? Bắt hai mẹ con ta vào ngục? Quận vương định gán tội danh gì cho cô nhi quả phụ chúng ta? Không chịu bám vào Quận vương?” Liễu Mộc Vũ cố làm mình cười thật cay nghiệt. “Phan Dương Quận vương ngài đúng là rảnh rỗi quá. Nếu đương kim Hoàng thượng biết quan lớn ở biên giới, cả ngày không hỏi đến nỗi khổ của dân chúng, chỉ dây dưa không rõ ràng cùng một thư sinh thân thể dị dạng, mà thư sinh kia còn là con của cựu thần tiền triều… Không biết Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào?”

“Ngươi!” Phạm Viêm Bá chỉ có nhiều thủ đoạn đùa giỡn lưu manh, nếu thật sự phải nói chuyện phân rõ phải trái tất nhiên không thể là đối thủ của Liễu Mộc Vũ, nhưng mình đã thề thốt với phụ thân sẽ không ép buộc Liễu Mộc Vũ nữa, điều này khiến cho Phạm Viêm Bá cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng. “Ngươi… Ngươi nghĩ ta thực sự thích dây dưa với ngươi? Trừ ngươi ra bổn vương sẽ không thân mật cùng người khác? Ngươi nghĩ huyệt nhi của ngươi được nạm vàng sao, bổn vương không có ngươi sẽ không thể làm gì?”

Phạm Viêm Bá tức giận liền nói năng lung tung, chỉ lo tạm thời tiếp tục duy trì chút thể diện đã bị mình giẫm nát: “Ta cho người biết, Liễu Mộc Vũ, thân mình ngươi cũng coi như bị gia chơi hết rồi, vốn nghĩ đến tình cảm trước đây, cho ngươi một nơi chốn, ngươi đã không cảm kích như vậy, ngươi… ngươi đừng… đừng hối hận!”

Phất ống tay áo, hầm hừ đi ra khỏi Liễu gia, trong lòng Phạm Viêm Bá vừa chua xót vừa buồn bã, gọi Phạm Trạch: “Đi, đi uống rượu cùng gia!”

Liễu Mộc Vũ nhìn theo hướng Phạm Viêm Bá rời đi, có chút buồn buồn. Hôm đó lúc Phạm Viêm Bá xâm phạm mình, mình cũng có chút tư tâm, nếu đứa bé này cứ đi như vậy, có phải hai người còn có thể trở lại như trước kia? Dưới đáy lòng có một giọng nói phẫn nộ trách móc mình, thai nhi trong bụng chính là cốt nhục của mình, sao mình có thể máu lạnh như thế? Còn muốn dùng tính mạng của con mình để đổi lấy cuộc sống bẩn thỉu đáng khinh trước kia ư?

Nhưng dù sao cũng đã là nam nhân hai mươi ba năm, đột nhiên chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà toàn bộ thế giới đều xoay chuyển, lại còn mang thai giống như nữ tử… Điều này làm cho Liễu Mộc Vũ không thể chấp nhận ngay được!

Bao nhiêu suy nghĩ mâu thuẫn cứ đấu tranh trong lòng Liễu Mộc Vũ, đến cuối cùng, đứa bé này được giữ lại, có phải lão thiên gia muốn nói với mình, phải cắt đứt hoàn toàn ý niệm trong đầu Phạm Viêm Bá?… Thôi! Coi đó như một giấc mộng xuân đi, chờ mấy ngày nữa, thân thể ổn định hơn rồi, sẽ rời khỏi quận Phan Dương cùng mẫu thân, còn ký ức trong mấy tháng qua, cũng sẽ tiêu tan không dấu vết cùng thời gian…




Phạm Viêm Bá say bí tỉ, ôm đầu bài Tô Đông Nhi của Tiêu Tương uyển, miệng phun ra đầy mùi rượu: “Đông Nhi, ngươi nói xem, có phải tiện nhân kia không biết điều không? Gia đối đãi hắn như moi tim móc phổi ra ngoài… mà hắn lại khinh thường gia như thằng ăn mày ngoài đường? Người như thế… Người như thế nên bắt vào đại lao, mỗi ngày đánh bốn mươi roi!”

Suốt một đêm Tô Đông Nhi đã phải nghe Phạm Viêm Bá nói xằng nói xiên, tuy trong lòng có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng cũng không khỏi thở dài, hỏi thế gian tình là gì… Là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Phạm Quận vương phong lưu bạc tình cũng có lúc đá phải tấm sắt, thật sự rất muốn khua chiêng gõ trống gọi dân chúng toàn thành đến đây xem tận mắt!

“Không… Không thể đánh… Đánh hỏng rồi, yêu tinh kia sẽ không xinh đẹp… Da thịt non mịn như vậy, thật sự không nỡ đánh…” Ánh mắt Phạm Viêm Bá lờ mờ vì say, trong miệng vẫn còn ồn ào nhắc đi nhắc lại không ngừng: “Không thể đánh… vậy thao là được rồi… Mỗi ngày đều thao hắn mười lần, hai mươi lần! Để hắn không dám… nói rời đi nữa…”

Náo loạn ở Tiêu Tương uyển một hồi, Phạm Viêm Bá uống đến say mèm, kéo mạnh Tô Đông Nhi ra ngoài, không quan tâm đêm tối sương rơi, chạy tới Liễu gia. Cái chốt đóng cửa trong mắt Phạm Viêm Bá chỉ là thùng rỗng kêu to, lảo đảo dắt người đến phòng của Liễu Mộc Vũ, bắt đầu khoe khoang: “Liễu… Liễu Mộc Vũ, ngươi cho là ngươi xinh đẹp… quý báu lắm sao? Ngươi có đẹp như Đông Nhi không? Cho tới giờ, bên cạnh đại gia ta… không hề thiếu mỹ nhân… Ngươi nhìn đi…”

Phạm Viêm Bá ôm Tô Đông Nhi ra sức hôn hít, xé rách quần áo Tô Đông Nhi, hận không thể trình diễn một màn đông cung sống động ngay trước mặt Liễu Mộc Vũ. Tuy rằng Liễu Mộc Vũ không buồn ngủ, nhưng dù sao cũng là đêm dài mệt mỏi, thấy Phạm Viêm Bá càn quấy như thế, không khỏi có chút đau đầu, nói với Phạm Trạch mang vẻ mặt xấu hổ đứng ở ngoài: “Quận vương say, Phạm tiên sinh nên mau chóng đưa Quận vương về phủ nghỉ ngơi đi.”

“Phải, phải! Quấy rầy Liễu công tử…” Phạm Trạch thấy ồn ào không ra làm sao, vội vàng nâng Phạm Viêm Bá đang lắc lư không nghe theo trở về vương phủ. Rồi những ngày sau đó, Phạm Viêm Bá luôn mang Tô Đông Nhi đến trước mặt Liễu Mộc Vũ để “khiêu khích”, với tính trẻ con hy vọng rằng Liễu Mộc Vũ sẽ ghen tuông hối hận, ăn nói mềm mỏng xin làm hòa.

Ban ngày hai người giống như hai đứa trẻ con phân cao thấp với nhau, nhưng ban đêm ai nấy cũng đều khó chịu. Không có thân thể Liễu Mộc Vũ an ủi, Phạm Viêm Bá lại bắt đầu ác chiến bụi hoa, một đêm qua lại với vô số nam nữ, lấp những bất mãn trong lòng vào huyệt động; còn bên kia Liễu Mộc Vũ cũng chẳng dễ chịu gì, đã bị dạy dỗ đến nỗi không có côn th*t sẽ không thể làm dục vọng dâm loạn an ổn lại, thân thể Liễu Mộc Vũ bị tra tấn suốt cả đêm, lúc đầu phải cầm dương cụ giả bằng gỗ bách ma sát qua lại khe thịt hở còn có thể giảm bớt cơ khát, hiện giờ chỉ có thể nhẹ nhàng đút toàn bộ dương cụ giả vào thủy huyệt mở rộng thân thể mới có thể giúp Liễu Mộc Vũ ngủ được, đến lúc dậy, dương cụ giả kia đã căng hạ thân đến nỗi d*m thủy chảy khô hết cả, nhưng không được phát tiết thoải mái sung sướng như trước đây, trong lòng không khỏi càng thêm nhớ nhung Phạm Viêm Bá, mà tất cả mọi chuyện lại không thể nói cùng ai, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ tự rơi lệ cho mình.

Từng ngày qua đi, dưới sự điều dưỡng tỉ mỉ của người mù họ Sài, thân thể Liễu Mộc Vũ đã khôi phục khỏe mạnh, tạm thời có thể đi được một đoạn đường xa. Liễu mẫu cũng bắt đầu chuẩn bị mọi công việc để rời khỏi quận Phan Dương.

Thân hình nhi tử càng ngày càn tiều tụy, Liễu mẫu thấy rõ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Nhà cửa đất đai đã nhờ người bán đi, mấy thứ đồ trong nhà bán được thì bán, cho được thì cho, vứt được thì vứt. Liễu mẫu nói với Liễu Mộc Vũ đang ngồi trên giường thẫn thờ: “Con à, mọi thứ đều thu dọn xong, sáng mai chúng ta đi, có chuyện gì muốn kết thúc, nhân lúc tối nay kết thúc hết đi, sau này… sợ là không có cơ hội gặp lại…”

Kết thúc… Hai chữ này giống như búa tạ nện vào ngực Liễu Mộc Vũ. Tuy rằng ở trước mặt Phạm Viêm Bá, mình đã nói cay nghiệt như vậy, nhưng mỗi khi Phạm Viêm Bá xuất hiện, Liễu Mộc Vũ vẫn thấy vui mừng không rõ lý do, cho dù bên cạnh hắn có đủ mỹ nữ thiếu niên xinh đẹp, dùng các loại cách thức để tỏ vẻ thân mật trước mặt mình, nhưng có thể được nhìn thấy Phạm Viêm Bá, trong lòng Liễu Mộc Vũ vẫn có chút ngọt ngào.

Hiện giờ thực sự phải rời đi, từ nay về sau sẽ không có cơ hội gặp lại… Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, Liễu Mộc Vũ đau lòng thì thào: “Làm sao đây… Làm sao đây… Ta thật sự rất khổ sở…”

Một chút ánh kim dưới gối thu hút ánh mắt của Liễu Mộc Vũ, chính là kim bài trước đây Phạm Viêm Bá đeo lên cổ mình. Tên bá vương thô bạo đó đưa cho mình “tín vật đính ước” quý trọng như thế, trong động tác lại lộ rõ vẻ săn sóc và đáng yêu.

Hiện giờ, cuối cùng cũng không thể ở cùng nhau, vật quý trọng thế này, vẫn nên trả lại cho hắn thôi… Liễu Mộc Vũ tự tìm cho bản thân một lý do, một lý do để gặp mặt lần cuối. Đứng dậy mặc quần áo, lúc này trời đã nhá nhem tối, gió lạnh bên ngoài bắt đầu nổi lên. Liễu Mộc Vũ lấy chiếc áo khoác da lông màu tím đỏ mà Phạm Viêm Bá thích mặc nhất ra để bao lấy mình, cất tấm kim bài vào người đi vào trong thành.

Đến cửa của Phạm phủ, ánh đèn rực rỡ vừa được thắp lên. Liễu Mộc Vũ đến hỏi gia đinh bên ngoài, muốn bái kiến Phạm Quận vương. Phạm phủ thường xuyên có những thanh niên cả nam cả nữ dùng các loại lý do để đến bái kiến Quận vương, không có gì ngoài hai trường hợp, một loại là do Quận vương nhà mình có nợ phong lưu bên ngoài, đối phương liền quấn chặt lấy để được vào vương phủ; một loại khác là những người tự cho mình là mỹ mạo, muốn lọt vào mắt xanh của Quận vương, một bước lên trời.


Gia đinh chưa từng nhìn thấy Liễu Mộc Vũ, nhưng thấy chiếc áo khoác tím đỏ quen thuộc, cũng không dám tỏ vẻ quá khinh thường, chỉ nghĩ rằng đây là người rơi vào trường hợp đầu tiên, liền theo thói quen che đậy cho Quận vương: “Quận vương nhà ta hiện không có trong phủ, chắc đã ra bên ngoài chơi đùa rồi, xem ra đêm nay sẽ không về nghỉ ngơi đâu… Công tử vẫn nên trở về đi…”

“Ta… Ta có chuyện rất quan trọng…” Vẻ mặt Liễu Mộc Vũ lúng túng, đêm nay không về nghỉ ngơi… Lời này suy rộng ra có biết bao nhiêu khả năng, khiến cho nội tâm cậu chua xót, vốn đã biết bên cạnh người nọ có vô số mỹ nhân, mình chỉ như vật làm nền, sớm muộn gì cũng bị lạnh lùng vứt sang một bên, nhưng khi thực sự nghe như vậy, lại làm trong lòng Liễu Mộc Vũ cực kỳ khổ sở.

“Chúng ta cũng không có cách nào… Không thì, ngày mai công tử lại đến đi…” Không dây dưa nhiều lắm, gia đinh đã đóng cửa lại, chỉ để lại một mình Liễu Mộc Vũ ở ngoài cửa lạnh lẽo.

Ngày mai… Còn có ngày mai sao? Liễu Mộc Vũ cười khổ.

Thành Phan Dương phồn hoa náo nhiệt, những cửa hàng buôn bán không hề ít khách vì buổi tối, ngược lại việc làm ăn càng thêm thuận lợi. Đi qua những cửa hàng náo nhiệt đó, Liễu Mộc Vũ vẫn ngây ngốc trong tâm sự riêng của mình, bỗng nhiên cánh tay bị người ta giữ chặt, một giọng nói yểu điệu chào hỏi: “Khách quan, đêm lạnh cô đơn, tạm đến chỗ ta sưởi ấm đi…”

Đột nhiên Liễu Mộc Vũ bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, bản thân mình đã bất tri bất giác đi đến trước cửa Tiêu Tương uyển. Tiểu quan đang mời khách không nói gì nhiều, kéo Liễu Mộc Vũ vào trong. Tiểu quan đó nhìn ra, chiếc áo khoác tím đỏ này vô cùng đắt tiền, nói vậy thư sinh này cũng là người có bạc, vội kéo cậu vào, nhất định mình sẽ có tiền thưởng không ít.

Tiêu Tương uyển… Liễu Mộc Vũ nhớ lại trước kia đến cùng Phạm Viêm Bá đã nhìn thấy những hình ảnh Tô Đông Nhi điều giáo nô lệ, trong lòng không khỏi nóng lên.

“Ta… Ta muốn gặp… Tô Đông Nhi…”

Thấy Liễu Mộc Vũ tuấn mỹ ngây thơ, tú bà đến tiếp đón cố ý trêu đùa, nũng nịu bổ nhào đến đây: “Đông Nhi là đầu bài của Tiêu Tương uyển chúng ta, nếu muốn gặp nó, chắc khách quan đã chuẩn bị đủ bạc rồi?”

Chưa từng nhìn thấy thư sinh này, vừa đến một cái đã gọi tên đầu bài của Tiêu Tương uyển, thật sự quá mức đường đột. Sắc đẹp của Tô Đông Nhi lan truyền khắp nơi, người muốn gặp hắn đâu phải chỉ có ngàn vạn, bình thường thương nhân phú hào cũng phải đưa trước ít nhất là trăm lượng bạc mới có thể tạm thời xếp hàng chờ đến lượt, cứ chờ hắn khoảng mười ngày nửa tháng, nếu Tô Đông Nhi nhàn rỗi lại cảm thấy người đó trông được, mới có thể tạm thời uống chén trà cùng, thư sinh này xem ra cũng chỉ như một con chim non, một chút quy tắc cũng không hiểu.

“Bạc? Ta… Ta không mang…” Nhìn sắc mặt tú bà không tốt, chính Liễu Mộc Vũ cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Vốn là người học được bao nhiêu lễ nghi liêm sỉ, kết quả bị Phạm Viêm Bá cưỡng gian thành thân thể dâm đãng như thế. Hiện giờ còn sa đọa đến nỗi vào xướng quán cũng bị người ở đây ghét bỏ, Liễu Mộc Vũ cảm thấy xấu hổ đến mức run lên, chỉ muốn tìm một chỗ trống nào đó để chui vào. “Ta chỉ muốn nhờ hắn… trả cái này cho Phạm Quận vương…”

Tú bà vừa nhìn thấy vật trong tay Liễu Mộc Vũ, hít lạnh một hơi, lập tức thu hồi vẻ ngạo mạn, giống như trở mặt một cái, tươi cười nịnh nọt ngay được…Ai yô, thật sự là người có tướng mạo không tồi. Tiểu thư sinh này chưa từng gặp bao giờ, vậy trong tay lại cầm tấm kim bài “Viêm Vũ Cửu Thiên”, chính là tín vật của Quận vương gia? Thư sinh này cầm tấm kim bài kia, đừng nói đến một Tiêu Tương uyển nho nhỏ của bà, cho dù có là quan phủ, binh doanh, ngân khố, đâu mà chẳng ra vào được?

“Ai da, vị tiểu gia này, ngài làm vậy không phải là đùa giỡn chúng ta sao. Nếu ngài nói muốn tìm Đông Nhi của chúng ta từ sớm, chúng ta còn không khua chiêng gõ trống nghênh đón ngài sao… Mau mau mau, mau đưa tiểu gia này lên lầu…”


Tô Đông Nhi thấy Liễu Mộc Vũ đi vào, có chút kinh ngạc trừng hai mắt ra nhìn: “Liễu công tử…”

“Tô… Tô công tử, tại hạ quấy rầy đường đột, mong đừng trách tội…” Những người tò mò chung quanh đang chú ý và bình luận, Liễu Mộc Vũ đã xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, mau chóng giơ tấm kim bài của Phạm Viêm Bá ra, ấp úng nói: “Tô… Tô công tử, ngày mai ta phải rời khỏi quận Phan Dương. Vật này của Quận vương rất quý trọng, ta không dám giữ lại, ta biết ngươi và Quận vương có mối giao hảo, mong ngươi trả lại kim bài cho Quận vương…”

Tô Đông Nhi biết chuyện tình duyên dây dưa giữa Liễu Mộc Vũ và Phạm Viêm Bá, trong lòng thầm kêu khổ, nếu Liễu Mộc Vũ này thực sự rời khỏi quận Phan Dương, hỗn thế ma vương kia còn không náo loạn ngày qua ngày sao?

Đóng cửa phòng, ngăn cách đám người đang xem náo nhiệt bên ngoài hành lang, Tô Đông Nhi cười nhẹ cầm lấy tấm kim bài, sau đó ngầm ra hiệu bằng mắt cho tiểu tư của mình, để hắn mau chóng tìm Phạm Viêm Bá đến, còn bản thân thì xoay chuyển đầu óc, nghĩ cách giữ Liễu Mộc Vũ ở lại: “Liễu công tử, Đông Nhi vẫn luôn ngưỡng mộ Liễu công tử, lần này có cơ hội gặp nhau, sao không cùng uống mấy chén, rồi đi cũng không muộn…”

Bị Tô Đông Nhi kéo mạnh vào bàn ở buông trong, trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng có vẻ ưu sầu, miễn cưỡng ngồi xuống, nhận chén rượu đầy do Tô Đông Nhi rót, là hoa quế nhưỡng. Liễu Mộc Vũ không đè nén được những phiền muộn trong lòng, dựa vào cảm giác ngà ngà say, dùng ánh mắt mông lung nhìn Tô Đông Nhi, giọng nói bi thương: “Tô… Tô công tử, có thấy tại hạ rất đê tiện không…”

Tô Đông Nhi sửng sốt, lại rót thêm rượu cho Liễu Mộc Vũ: “Sao Liễu công tử nói vậy?”

“Ta… Ta rõ ràng là nam tử, lại… lại dây dưa không rõ cùng Quận vương…” Hoa quế nhưỡng có hương thơm ngọt nồng đậm, nhưng Liễu Mộc Vũ uống xong lại cực kỳ chua xót, thôi, thôi! Ngày mai phải rời khỏi quận Phan Dương, hôm nay buông thả một lần thì đã làm sao? Ngửa đầu uống hết rượu trong chén, Liễu Mộc Vũ phát tiết hết những thống khổ nghi hoặc đã áp chế trong lòng: “Ta… Ta vốn thích nữ tử, thế nhưng… thế nhưng lại không rời khỏi Quận vương được… Hắn càng áp bức làm nhục ta, ta lại càng thích trong lòng, ngươi nói ta không đê tiện, thì là gì?”

Tô Đông Nhi cười, cũng nhấp một ngụm rượu ngon: “Đạo phân ngũ cốc, nhân sinh thiên chủng, mỗi người đều có bản tính khác nhau… Huống chi, chuyện tình dục, chỉ cần vui sướng, có gì không được?”

“Chuyện tình yêu, giống như đồng hoang bắt lửa, khi bốc cháy sẽ hừng hực, khi tắt ngấm sẽ chỉ còn tro tàn… Thích thì đã sao, đến cuối cùng cũng chỉ là kết cục tự sinh tự diệt…” Đối mặt với ly biệt sắp đến, Liễu Mộc Vũ chỉ muốn thật say, nhưng một chén rượu nho nhỏ lại không thể thỏa nguyện, ngước đôi mắt mê ly lên, giằng lấy bình rượu trong tay Tô Đông Nhi, đổ vào miệng mình.

“Quận vương để Liễu công tử tự sinh tự diệt?” Tô Đông Nhi đã thấy ánh mắt Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ, vẻ hăng hái đó, chỉ hận không thể nuốt gọn Liễu Mộc Vũ vào bụng, ngay cả một sợi tóc cũng không nhả ra. Hiện giờ hai người lại ầm ĩ thành kết cục này, chẳng lẽ đến giờ Quận vương vẫn chưa bày tỏ tỉnh ý?

Liễu Mộc Vũ đã ngấm men say đến tám phần, khóe môi cong lên thành một độ cong xinh đẹp, trong đôi mắt có mang theo chút ánh nước trong suốt, phô bày ra vẻ quyến rũ trời sinh, Tô Đông Nhi nhìn mà cũng thấy đỏ mặt động tâm: “Hắn để ta tự sinh tự diệt cũng được thôi… Nhưng hắn… Hắn lại muốn cưới ta vào vương phủ, để ta giống mấy phu nhân nam sủng của hắn, vứt bỏ hết tự tôn và danh tiết, làm đồ chơi dưới khố hắn! Ta vốn đường đường là nam nhi, lại phải vào phủ tranh đoạt tình cảm cùng mấy phu nhân đó, làm những chuyện yêu hoan nịnh hót…”

Sắc mặt Tô Đông Nhi thay đổi, lập tức hiểu ra điểm then chốt. Trước đây Phạm Viêm Bá qua lại phần lớn là các ca cơ, vũ nương, nam quan, nếu Quận vương bằng lòng chuộc thân cho họ, cưới họ về, chẳng những có thể giúp họ thoát ly bể khổ, hơn nữa còn cả đời được cẩm y ngọc thực, đó là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu! Nhưng Liễu Mộc Vũ này khác với những ca cơ vũ nương đó, là một người đọc sách, điều để tâm nhất chính là khí tiết thanh danh, huống chi còn dùng thân nam tử vào vương phủ, đối với người bình thường đó đã là chuyện mất mặt ô nhục, bắt Liễu Mộc Vũ phải sống cả đời bị trói buộc như giống cái dưới thân Quận vương, quả thực quá mức thống khổ.

Tô Đông Nhi đang muốn lên tiếng khuyên giải, liền nghe thấy bên ngoài phòng có những tiếng ồn ào huyên náo: “Nghe nói trong uyển của chúng ta có tiểu mỹ nhân mới đến, bổn đại gia muốn đến nghiệm hàng trước!” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra thô bạo, mấy gia đinh xông vào, mà người được mấy gia đinh đó đứng chắn xung quanh, chính là người trước đây đã trêu ghẹo Liễu Mộc Vũ, Khánh Đạt Niên!

Hóa ra hôm nay Khánh Đạt Niên cũng tới Tiêu Tương uyển tìm thú vui, vốn đang định vào phòng hoan hảo, trong lúc vô ý mấy gia đinh ngoài cửa nhìn thấy thân ảnh Liễu Mộc Vũ. Từ nhỏ gia đinh đó đã là người hầu đi theo Khánh Đạt Niên, biết thiếu gia nhà mình để ý đến phu tử họ Liễu, vội vàng đi vào bẩm báo với Khánh Đạt Niên.

Trong lòng Khánh Đạt Niên vẫn còn nhớ nhung tới phong thái tuyệt thế của Liễu Mộc Vũ, thế nhưng không thể tranh đoạt rõ ràng, lúc này thấy Liễu Mộc Vũ vào nam quán một mình, chính là dê chui vào miệng hổ, lập tức sửa sang quần áo, mang theo mấy gia đinh chậm rãi đến chỗ của Tô Đông Nhi, ỷ vào mình người đông thế mạnh, lần này nhất định phải được thưởng thức như mong muốn, gian dâm mỹ kiều lang này cho thật sướng!


“A, đây không phải Khánh gia sao…” Tô Đông Nhi thấy đám người tới không có ý tốt, vội vàng bước ra trước che cho Liễu Mộc Vũ. “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”

Khánh Đạt Niên kéo tay Tô Đông Nhi đẩy sang một bên, lúc này trong mắt hắn chỉ có Liễu Mộc Vũ với vẻ quyến rũ vì say rượu đang ngồi cạnh bàn! Phất tay, sai khiến gia đinh kéo Tô Đông Nhi ra ngoài. Tô Đông Nhi nôn nóng trong lòng, hắn không thể trêu chọc vào Khánh Đạt Niên, thế nhưng… Hắn lại càng không thể trêu chọc vào Phạm Viêm Bá! Nếu Liễu Mộc Vũ xảy ra chuyện ở chỗ hắn, Phạm bá vương kia còn không phá hủy cả Tiêu Tương uyển này sao?

“Khánh gia… Khánh gia, hắn là người của Phạm Quận vương… Ngài ngàn vạn lần đừng làm ẩu…” Thanh âm càng lúc càng xa. Gia đinh hiểu rõ chuyện gì kế tiếp, cũng lục tục kéo nhau rời đi, khóa cửa lại, chỉ để lại hai người Liễu Mộc Vũ và Khánh Đạt Niên.

“Tiểu mỹ nhân ơi, lần này ngươi rơi vào tay ta rồi…” Khánh Đạt Niên cười dâm đãng, không hề che giấu tâm tư xấu xa đối với Liễu Mộc Vũ. Gần đây hắn chú ý khá kỹ đến động tĩnh của Phạm Viêm Bá, thấy Phạm Quận vương lại trở lại như trước đây, tầm hoa vấn liễu khắp nơi, bên cạnh có vô số mỹ nhân, tưởng hắn đã hết hứng thú với Liễu Mộc Vũ. Nếu Liễu Mộc Vũ đã không còn chỗ dựa vững chắc, thịt đã đến bên miệng, có lý nào lại không ăn?

Liễu Mộc Vũ đang mơ màng bị kéo vào một vòng ôm xa lạ, cố gắng nhìn diện mạo của người trước mắt. Đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhưng thân thể đã theo trực giác mà bắt đầu bài xích đối phương tới gần: “Ngươi… đừng ôm ta… khó chịu…”

“Tiểu bảo bối, ta lập tức làm cho ngươi thoải mái!” Vội vàng xé quần áo Liễu Mộc Vũ, Khánh Đạt Niên chỉ cảm thấy mình hưng phấn đến sắp bốc cháy.

“Không! Buông ra!… Ngươi… Tránh ra!” Cảm nhận mình sắp bị xâm phạm, Liễu Mộc Vũ bắt đầu ra sức giãy giụa… Hắn không phải Phạm Viêm Bá… Hơi thở đó, động tác đó, thân thể đó, không có một chút an tâm và vui sướng mà Phạm Viêm Bá mang đến cho mình…

Khánh Đạt Niên đâu có quan tâm đến tâm tình, cảm thụ của Liễu Mộc Vũ, tự cởi sach quần áo mình, kéo Liễu Mộc Vũ lên giường, tay vội vàng tìm kiếm dây lưng của Liễu Mộc Vũ, chỉ vài động tác đã làm quần lỏng ra, tụt cả quần và tiết khố xuống.

“Không! Đừng! Ngươi cút đi! Buông ra… Viêm… Viêm!” Liễu Mộc Vũ điên cuồng đá hai chân lung tung, không để Khánh Đạt Niên tới gần, sợ hãi ôm ngực… Đừng! Cậu không thể để bí mật của mình bị người nào khác biết!

Tâm trí Khánh Đạt Niên chỉ còn tiểu mỹ nhân trong ngực, mất cảnh giác, ngay cả những tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài đột nhiên biến mất cũng không biết gì.

Ngay vào lúc Khánh Đạt Niên giữ được đầu gối của Liễu Mộc Vũ, đang định mở ra để xâm nhập, cửa phòng bị đá văng ‘Rầm!’ một tiếng. Phạm Viêm Bá tức giận xông vào, nhìn thấy Khánh Đạt Niên dùng thân thể trần truồng đè lên người Liễu Mộc Vũ quần áo không chỉnh tề, quả thực lửa giận bốc lên bốn phía, không nói không rằng, túm tóc Khánh Đạt Niên lôi xuống giường, đấm mấy cái vào mặt Khánh Đạt Niên làm mặt hắn sưng tấy.

“Thằng ranh con này, ngay cả người của bổn đại gia ngươi cũng dám động vào? Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy… Hôm nay Phạm gia gia của ngươi sẽ siêu độ cho ngươi!” Phạm Viêm Bá tức đến nỗi hai mắt đỏ đậm, xuống tay không hề cố kỵ, lại cho Khánh Đạt Niên thêm mấy đấm, đến khi Khánh Đạt Niên sùi bọt mép, hai mắt tối sầm ngất đi.

Tô Đông Nhi và tú bà vào phía sau sợ trong uyển ồn ào dẫn đến tai nạn chết người, lập tức đến gần khuyên can. Phạm Trạch cũng vội vàng ngăn Phạm Viêm Bá vẫn còn đang muốn đấm đá tiếp, ra hiệu cho gia đinh của Khánh gia, mau chóng đưa thiếu gia của chúng đi: “Gia, gia, ngài bớt giận, chắc Liễu công tử bị dọa không nhẹ, nơi này nhiều người lẫn lộn, ngài nên đưa Liễu công tử rời đi trước… mới là chuyện chính!”

Được Phạm Trạch nhắc nhở tỉnh táo lại, lúc này Phạm Viêm Bá mới quay đầu nhìn vào giường, chỉ thấy quần áo Liễu Mộc Vũ bị kéo xộc xệch, áo khoác lộn xộn ở bên dưới đôi chân trần trụi, men say làm mặt mũi đỏ ửng, nước mắt chảy dài, lộ ra mị thái câu dẫn người khác gian dâm.

“Để yêu tinh này bên ngoài, nhất định sẽ làm người khác bận tâm!” Phạm Viêm Bá hung dữ nhổ nước bọt, bước thêm vài bước, cởi áo khoác của mình che thân thể Liễu Mộc Vũ, bao lấy mỗi một tấc da thịt, đảm bảo chắc chắn cảnh xuân của yêu tinh nhà mình không bị lộ ra ngoài, bế thân thể hơi run rẩy của Liễu Mộc Vũ lên, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Phạm Trạch ở lại thu dọn mọi chuyện. Nhìn khắp phòng toàn một đống lộn xộn, Phạm Trạch có chút đau đầu xoa thái dương, e là ngày mai khắp phố sẽ lan truyền Phạm Quận vương xông vào nam quán giận dữ vì chuyện ái ân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui