Cô Nguyệt cuối cùng đồng ý thả ta, nhưng yêu cầu ta trở về thuyết phục Thạch Đầu tinh đại vương cũng chính là ta, để nữ yêu tinh hắn gặp ngày đó đến thay thế ta.
Thần hồn trở lại bên trong cơ thể cảm giác thật thoải mái, ta ở trong sơn động trang điểm thật đẹp, rồi mới đến đỉnh Tây Sơn gặp Cô Nguyệt.
“Ngươi đến rồi.”
Cô Nguyệt đứng ở dưới chân núi dầy đặc cây tùng, hắn mặc hồng y, lưng dựa vào đại thụ, đeo một cái mặt nạ màu bạc, ánh mặt trời theo khe hở của lá tùng chiếu lên trên khuôn mặt hắn, khiến hắn rực rỡ chói mắt.
Tư thái phong lưu tuấn dật, không hề mang thần sắc lạnh nhạt như lúc trước.
Hừ, nam nhân quả nhiên đều là kẻ háo sắc!
Trong lòng ta nghĩ như thế, nhưng vẫn nâng cằm, ưỡn ngực đi về phía hắn.
Bản đại vương không sợ, ta muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo!
……
Hiện tại, Cô Nguyệt đối với ta vô cùng tốt.
Hắn dạy ta đánh đàn vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho ta một số phương pháp tu luyện. Ta từng lấy thân phận Thạch Đầu Tinh ở trên núi này ba tháng, cho nên đối với những sở thích của hắn nắm rõ như lòng bàn tay, tựa có thần giao cách cảm, khiến hắn càng thêm sủng nịch ta, điều đó không khỏi khiến ta có chút cảm giác lâng lâng.
Hắn thật sự thích ta đúng không?
Một khi đã như vậy, có nên nghĩ đến chuyện thành thân động phòng?
Ta cả ngày nghĩ cách quật ngã hắn, nhìn ánh mắt phát ra tia sang xanh của hắn, thật giống một con sói đói.
Nhưng hắn vẫn luôn rụt rè, không chịu cùng ta có quan hệ xác thịt, mỗi khi bị ta đụng tới sẽ mặt đỏ tai hồng, nhưng cuối cùng lại làm mặt lạnh, nhất định không chịu mở mắt nhìn ta.
Nóng vội không thể ăn được đậu hũ……
Nhưng ta lúc nào cũng muốn ăn đậu hũ của hắn!
Ta xin hầu tinh vài hũ rượu, thứ nhất là muốn chuốc say hắn, thứ hai là muốn cho mình thêm can đảm.
Không nghĩ tới hắn còn chưa say, chính ta lại có chút mơ hồ, nhìn nam nhân trước mặt biến thành hai cái bóng, bổ nhào về phía hắn lại chỉ vồ được khoảng không, cả người ngã quỵ về phía trước, kém chút nữa sẽ đụng đầu vào cạnh bàn.
Cô Nguyệt đỡ lấy eo của ta, sau khi miễn cưỡng đứng vững, ta thuận thế ngả vào trong lòng hắn.
“Này, ta thích ngươi……” Hai má nóng cháy dán trên lồng ngực hắn, ta vừa ợ một tiếng vừa hỏi hắn, “Ngươi thì sao, có thích ta không?”
Hai tay ta nắm chặt lấy quần áo hắn, nhón chân duỗi cổ, muốn ghé lại liếm bờ môi của hắn một chút. Chẳng qua tầm mắt mơ hồ không rõ, rõ ràng là hướng vào môi hắn, lại không biết vì sao hôn lên vành tai.
“Ngươi, ngươi đừng lộn xộn, để ta hôn một cái……”
Bóng người trước mắt bỗng nhiên đung đưa, ta cắn đến cắn đi cũng không tới được vị trí chính xác, nhất thời trở nên nóng nảy, nâng tay nhéo lỗ tai hắn, “Bảo ngươi đừng nhúc nhích, không nghe thấy sao, bản đại vương không cho ngươi nhúc nhích!”
Ta uống say thường hay nói nhảm, đầu lưỡi còn đang không ngừng lải nhải, bỗng nhiên Cô Nguyệt cúi người xuống chặn lại miệng của ta, ta như rơi vào mộng, cho đến tận khi đầu lưỡi linh hoạt kia trượt vào trong khoang miệng, giống như một cái đuôi cá nhỏ chơi đùa, ta mới bất giác vươn đầu lưỡi ra đi truy đuổi hắn.
Một nụ hôn thật dài, ta cảm thấy hai má càng lúc càng nóng, tức ngực hụt hơi, cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, tỉnh lại vẫn còn hơi ngây ngốc, đến khi nhớ lại tình huống đêm qua, trong lòng dâng lên bi phẫn tột độ, cơ hội tốt đến thế mà ta lại say rượu thiếp đi, khổ ta tính kế lâu như vậy, kết quả là giỏ trúc múc nước, công sức tan biến hết.
Không được, nụ hôn đêm qua có tư vị gì ta đã không còn ấn tượng, cảm giác không rõ ràng, cần tranh thủ thời điểm thanh tỉnh, đi nếm thử một chút, nghiệm chứng xem có đúng như trong trong thoại bản thường viết hôn môi như bị cướp mất linh hồn hay không.
Ta kích động ra khỏi phòng, nhưng mà sau khi đi ra ngoài lại phát hiện thấy trời có hiện tượng dị thường.
Bên ngoài, mây đen gần sát đỉnh núi, những tia chớp màu tím lóe lên liên tục, nơi nơi tràn ngập sát khí. Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, chốn trời đất như hòa thành một mảnh, toàn bộ Tây Sơn đều bị bao phủ ở trong màn mưa.
Ta là yêu tinh, tất nhiên biết mây đen như vậy không phải chuyện bình thường, đây là kiếp vân*.
Cô Nguyệt nói hắn sắp thăng tiên, chẳng lẽ đây chính là lôi kiếp** của hắn?
*Kiếp vân: kiếp nạn do mây gây ra; lôi kiếp: là kiếp nạn bị sét đánh nếu muốn trở thành tiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng trở nên căng thẳng, vội vã bay về phía kiếp vân.
Ta còn chưa bay đến gần, đã thấy tia sét chói mắt bổ xuống đỉnh núi. Uy lực kinh thiên động địa, tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ đỉnh núi bị san thành đất phẳng, trong nháy mắt, ánh lửa đầy trời.
Mưa dù to nhưng không có cách nào dập tắt lửa trời đang thiêu hủy sinh linh.
Bị thiên lôi giáng xuống như vậy, Cô Nguyệt có thể bảo trụ được tính mạng hay không? Ta không để ý tới mây sấm còn chưa tản đi, lập tức phi thân tới chỗ Cô Nguyệt. Thế nhưng đi về phía trước một đoạn, ta lại không thể tiến thêm một bước nào nữa.
“Đại vương, đại vương, hồ ly kia đặt kết giới, chúng ta không vào được.”
“Đúng vậy, nếu không phải hắn đặt kết giới, sợ rằng lôi vân kia đã san bằng toàn bộ Tây Sơn của chúng ta.”
Ta bỗng nhiên hiểu được.
Vì sao hắn muốn đến Tây Sơn để độ kiếp, bởi vì Tây Sơn có Hoa Sen Tuyết, chỉ cần hắn còn một hơi thở, có thể dùng Hoa Sen Tuyết cứu sống. Nghĩ thế, ta lập tức bay về phía đỉnh Tuyết Sơn, hái Hoa Sen Tuyết chín cánh.
Hoa Sen Tuyết vừa được hái xuống, ta lập tức cảm thấy trong ngực khó chịu đến cực điểm, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Thế nhân chỉ nghĩ ta cùng Hoa Sen Tuyết làm bạn nhiều năm, ràng buộc sâu đậm, coi ta là kẻ bảo vệ của hoa sen tuyết, mà không biết, rễ hoa kỳ thật cắm ở trên người ta.
Làm bạn mấy ngàn năm, linh khí của nó tẩm bổ cho cơ thể ta, sau khi ta có được thần trí, ta trở thành người bảo vệ cho nó, ta cùng với nó đã sớm hòa thành một thể. Bằng không, một Thạch Đầu tinh như ta, tu ra hình người sao có được dung mạo như vậy. Ta là nó, nó cũng là ta.
Chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Có vinh hoa thì cùng vinh hoa, có tổn hại thì cùng tổn hại, ý chỉ sự gắn bó quá mức sâu đậm.
Lúc này ta bất chấp thương thế của chính mình, chạy về bên người Cô Nguyệt.
Vừa đứng vững, liền thấy mây đen trên trời tán đi, mưa to ngừng lại, ánh sáng vạn trượng.
Ta đạp lên trên ánh sáng, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào giữa hố sâu, phát hiện ra Cô Nguyệt vẫn còn thở, nhất thời quá vui mừng mà khóc rống lên.
“Cô nguyệt……”
Tuy rằng còn hơi thở, nhưng cả người hắn cháy đen, tỏa ra hương vị thịt nướng, cẩn thận cảm ứng, thì có thể thấy được thần hồn của hắn suy yếu vô cùng, dường như đang dần tán đi.
Ta nâng hắn dậy, vừa đặt Hoa Sen Tuyết bên miệng hắn vừa nói: “Đây là Hoa Sen chín cánh, có thể cải tử hoàn sinh, ngươi sẽ không có việc gì, Cô Nguyệt tỉnh tỉnh, ăn nó sẽ không có chuyện gì.”
Cô Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra, không giống với thân mình cháy đen, đôi mắt của hắn lóe sáng, đong đầy hào quang của thiên hà.
Hắn nói: “Đa tạ đại vương tặng thuốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...