Bữa sáng trôi qua Phương Tri Đồng kiểm kê nguyên liệu nấu ăn: "Cô Dương, những cái bánh mì đó là do ai cung cấp vậy?"
Tình huống của viện phúc lợi cô cũng biết ít nhiều, giúp đỡ xã hội cũng không nhiều, chi phí ăn mặc cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến còn dư lại thì không nói đến.
Bánh mì có nhân, bánh mì ngọt đối với viện phúc lợi mà nói là không mua nổi.
Dương Thanh giúp đỡ kiểm kê số lượng báo cho cô tình hình thực tế: "Là "Tiên sinh Tiểu Ngư" cung cấp, mỗi tuần cậu ấy sẽ phái người đưa bánh mì, quần áo cùng một ít đồ chơi đến, cũng nhờ có cậu ấy mà tình huống viện phúc lợi mấy năm nay cũng khá hơn nhiều.
Phương Tri Đồng lật xem bánh mì tách các khẩu vị khác nhau ra: "Tiên sinh Tiểu Ngư? Nghe không giống tên thật chẳng lẽ là đứa nhỏ lớn lên từ viện phúc lợi đi ra ngoài, không muốn mọi người biết anh ấy là ai mới lấy cái tên này.
"
Dương Thanh bởi vì lời nói của cô lại vui vẻ: "Nói không chừng thật đúng giống như em nói, nhưng mà những đứa nhỏ đó đa số đều gửi thư trở về, đến thăm viện phúc lợi một cái cũng là số ít, còn lại thì đến tin tức cũng không hề có.
"
Phương Tri Đồng dọn các bánh mì công thức Nhật đặt lên trên giá gỗ: "Cô Dương, cô nhớ bọn họ sao?"
Dương Thanh đặt những bánh mì đã gọt lên giá, đặt cạnh bánh mì của cô: "Đúng vậy, nhớ chứ, đi dạo với cô đến giáo đường đi, bỗng nhiên muốn nhìn những đứa nhỏ đó một chút.
"
Giáo đường của viện phúc lợi rất cổ xưa, đồng hồ quả lắc rỉ sắt trước nay chưa từng vang lên, không ít cành cây loang lổ trên cửa lớn, đoá hoa nở rộ dưới cửa, trong tiếng nói cười vui vẻ, mùi hương từng đoá hoa theo gió bay đi phương xa.
Phương Tri Đồng đi vào giáo đường, chim chóc dừng lại trên cửa sổ cao cao đã bị kinh hách cất cánh bay ra ngoài.
Trên tường trắng dán đầy ảnh chụp, bọn nhỏ của viện phúc lợi làm động tác kỳ lạ, gương mặt hạnh phúc tươi cười, dùng những phương thức mà bọn họ thích lưu lại những năm tháng đã từng.
Dương Thanh chỉ một tấm ảnh đã ố vàng cho cô nhìn: "Nhiều năm trôi qua như vậy rồi cũng không tìm thấy người nào nghịch hơn bọn chúng, nhìn xem động tác kỳ quái này cũng chỉ có Húc Đông nghe lời một chút, sau khi đi làm biết gửi thư, gửi đồ ăn về.
"
"Em nhất định không thể tưởng tượng được người có tiền đồ nhất trong mấy đứa này lại là Cố Hồng An.
"
Trong một đám đầu nhỏ cậu bé làm mặt quỷ với ống kính thu hút ánh nhìn nhất.
Phương Tri Đồng nhìn về bức ảnh khác, muốn nhìn xem có chính mình hay không.
Cô rất ít khi đến giáo đường, những bức ảnh thuộc về giáo đường cũng chưa từng nhìn kỹ, mỗi lần đều là vội vàng đến rồi vội vàng đi cũng không bước vào nhạc viện của bọn nhỏ.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua nhưng Dương Thanh vẫn nhớ từng tên những đứa trẻ trong ảnh, đồ vật bọn nhỏ thích ăn, việc đã làm không tốt, thậm chí là ngày bọn họ rời khỏi viện phúc lợi.
"Lúc Minh Ngọc rời đi, buổi tối trời còn có tuyết, tính tình của đứa nhỏ kia thật sự quật cường, nhất định lặng lẽ rời đi không muốn mọi người thương tâm.
"
"Kết quả mười mấy đứa trẻ đứng ở cửa sổ nhìn thằng bé rời đi, nha đầu Đào Ninh kia khóc dữ nhất, luyến tiếc người anh luôn nhường tất cả cho mình rời đi.
"
“…”
Người lớn tuổi thì thích nhớ lại quá khứ, từng chuyện nhỏ đều có thể nói nửa ngày.
Dương Thanh cũng không để ý Tiểu Đồng bên cạnh có nghiêm túc nghe bà ấy nói chuyện hay không, nói ra toàn bộ thì phiền muộn trong lòng bà ấy cũng đã biến mất.
Một tấm ảnh ở trong góc là một phòng học trống vắng, nam sinh mặc đồng phục đeo cặp một bên vai đứng bên cửa sổ, gió thổi bay bức màn mày trắng, thổi bay hoa anh đào còn có tóc ngắn màu đen phi dương, nữ sinh ngồi ở trên bàn học cạnh anh ngủ rất sâu không có chút quấy rầy nào.
Chỉ liếc mắt một cái tất cả đã tốt đẹp.
Phương Tri Đồng gỡ ảnh xuống, vốn dĩ cô không nhớ rõ thời kỳ cấp ba đột nhiên rõ ràng lên một góc.
Khi đó cô đang học lớp 10 bởi vì buổi tối một ngày giúp đỡ làm điểm tâm ngọt đến đêm khuya chỉ ngủ năm tiếng, cơm trưa cũng không ăn nên ghé vào bàn ngủ bù.
Đồng phục xanh trắng đan xen của nam sinh đắp ở trên người cô, to rộng mà ấm áp còn băng cá nhân hình con mèo trên mặt anh lại đáng yêu thú vị.
Chúng ta lúc đó, nhất định là bạn bè rất tốt.
Dương Thanh thấy cô sững sờ, có chút chần chừ: "Tiểu Đồng, em… nhớ lại sao?"
Vốn dĩ không muốn lắm miệng nhưng còn hy vọng đứa nhỏ lại nhớ lại chuyện trước kia.
Phương Tri Đồng cho rằng bà ấy đang nói đến lúc học cấp ba, gật gật đầu: "Có chút ấn tượng ạ.
"
Dương Thanh rất vui mừng: "Còn tưởng là em rất lâu nữa mới có thể nhớ lại không nghĩ đến lại nhanh như vậy, ngày em bị tai nạn xe đứa nhỏ này giống như điên rồi mà đi tìm em, đợi một tháng ở viện phúc lợi, kết quả vẫn không chờ được.
"
Phương Tri Đồng nhìn ảnh nhớ đến thời gian đã qua đó.
Cô bị tai nạn nằm viện một tháng, thủ tục thôi học là do bà con xa thân thích thấy cô đáng thương nên đi một chuyến, gian nan đi đến đây, lúc nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa đã qua ba tháng, quãng thời gian địa ngục kia hoá ra cũng có người đang chờ cô.
Dương Thanh kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay, an ủi cô: "Ảnh này vốn là chụp em lấy về đi thôi, lưu chút kỷ niệm.
"
Phương Tri Đồng bỗng nhiên muốn biết thêm càng nhiều chuyện về nam sinh này: "Cô Dương, cô biết tên cậu ấy không?"
Dương Thanh lắc đầu: "Mấy đứa trẻ cùng tuổi ở viện phúc lợi đều không nói chuyện được với cậu ấy, cũng không ai biết tên cậu ấy, quan hệ của cậu ấy với em rất tốt, chỉ sợ có mình em rõ ràng.
"
Nhưng cô không nhớ nổi, Phương Tri Đồng lật ảnh qua xem, sau lưng ảnh trống rỗng không lưu lại bất cứ tin tức gì.
Dương Thanh thấy cô sốt ruột thì đưa ra chủ ý: "Vừa lúc Nhất Trung cũng sắp chúc mừng tròn 50 năm thành lập, quay về nhìn một cái có lẽ sẽ có tin tức của đứa bé kia.
"
Phương Tri Đồng nhận lại ảnh: "Nếu ngày đó em không bận em sẽ đi xem.
"
Thật ra cô không muốn đi Nhất Trung, việc lúc trước xảy ra tai nạn bị bà con thân thích nói ra ngoài làm cho toàn lớp thậm chí toàn trường đều biết, thật ra thì cô không phải sợ nghe những lời nói châm chọc ấy mà chỉ là không thích ánh mắt thương hại cô của bọn họ.
Những đứa nhỏ của viện phục lợi bất cứ khi nào cũng tràn đầy tinh thần, 3 giờ chiều còn quấn lấy Quyên Tử, Tiểu Linh, còn có Phương Tri Đồng theo chân bọn họ chơi trốn tìm.
Bì Bì che mắt lại còn chưa bắt đầu đếm số, nhóm anh trai và em gái đã mất tăm.
"Một, hai, ba, bốn… mười lăm, đếm đến 30 em sẽ đi bắt người, nhớ trốn cho kỹ.
"
Phương Tri Đồng chọn phòng học của viện phúc lợi làm chỗ trốn, ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng ghế dựa cửa sổ, chờ Bì Bì đến tìm.
Vài phút sau khi tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu nhìn thấy người đàn ông quen thuộc: "Tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Trên người anh mặc áo sơ mi trắng, toàn thân lộ ra hơi thở thiếu niên, người này thật sự lớn hơn cô sao.
Đường Khách Ngọc ngồi trước mặt cô, đôi tay đặt ở lưng ghế: "Tôi đến chơi trốn tìm cùng em.
"
Anh bỗng nhiên dí sát vào làm Phương Tri Đồng ngửi được một vị ngọt, cô nhớ đến cơm trưa để trong phòng bếp: "Anh ăn mì Ý sốt cà chua rồi?"
Cho dù đến viện phúc lợi vị khách ăn cơm ké cũng đi theo đến đây, còn cố ý để lại tờ giấy, bên trên viết mấy chữ to "Tôi muốn ăn mì Ý".
Đường Khách Ngọc nhìn cô chằm chằm: "Ừm, ăn xong rồi, em… không vui sao?"
Phương Tri Đồng không nói lên được mình có tâm tình gì, cảm xúc ngày thường cô giấu rất tốt, rất ít khi có thể nhìn thấu: "Bị anh phát hiện rồi.
"
Tâm tình không tốt liền muốn giấu đi thế thì không tốt lắm, Đường Khách Ngọc véo lên mặt cô: "Nhìn đi chỗ nào thế, nhìn tôi này.
"
Phương Tri Đồng vừa quay đầu bị mặt quỷ của anh chọc cười: "! Khó coi chết đi được.
"
Đường Khách Ngọc quyết định dùng trò chơi vừa mới làm để tâm tình cô tốt hơn chút: "Chúng ta đến chơi trò chơi.
"
Phương Tri Đồng bị hộp giấy trong tay anh hấp dẫn sự chú ý: "Rút thăm?"
Hộp giấy đong đưa, giấy trong đó loạn thành một đoàn, Đường Khách Ngọc ném lên bàn: "Năm tờ giấy trong hộp có một tờ viết tên của tôi nếu em bắt được thì tôi mang em đến chỗ chơi vui.
"
Phương Tri Đồng nóng lòng muốn thử, chỉ chỉ tờ giấy này, chỉ chỉ tờ giấy kia: "Tiên sinh, 6 giờ tôi phải làm bữa tối, không có thời gian đến chỗ khác.
"
Ánh mắt Đường Khách Ngọc đi theo ngón tay cô, chỉ trái chỉ phải lưu chuyển giữa các tờ giấy: "Không xa, rất gần, chỉ cần đi vài bước là đến, còn ba tiếng là đủ rồi.
"
Phương Tri Đồng vừa nghe anh nói như vậy cũng không do dự nắm tờ giấy trong tay lên, mở ra.
Chữ viết thanh tú, thẳng tắp, xinh đẹp chứa thể Kim.
“Đường Khách Ngọc.
”
"Gọi người có ai gọi cả tên lẫn họ, gọi hai chữ sau tôi nghe một chút.
"
Phương Tri Đồng không quen gọi người thân mật như vậy, lắp bắp hô một tiếng: "Khách… Ngọc.
"
Đường Khách Ngọc: “Thật là dễ nghe.
”
Phương Tri Đồng bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, trong lòng lại không nhịn được mà gọi thầm tên anh.
Đường Khách Ngọc thu lại tờ giấy còn dư chỉ còn thừa tờ giấy trong tay cô: "Chiều cao, cân nặng, sinh nhật, tên là thông tin cá nhân độc nhất vô nhị của tôi, em đã biết hết cho nên tôi có thể tiến vào thế giới của em một chút hay không?"
Ngữ khí không giống như ngày thường, nghiêm túc mà hỏi, Phương Tri Đồng cũng rất nghiêm túc trả lời anh: "Có thể.
"
Đường Khách Ngọc rút tờ giấy trong tay cô ra lật đến mặt trái: "Bây giờ có thể để tôi ở bên ngoài còn kịp, nếu không muốn thấy tôi thì không cần viết tên của em xuống chỗ này.
"
Tuy Phương Tri Đồng dốt đặc cán mai trong phương diện cảm tình nhưng nếu là người trước mặt này đột nhiên biến mất, không xuất hiện nữa thì cô sẽ không vui.
Tim Đường Khách Ngọc đập lợi hại, tờ giấy có thủ đoạn, năm tờ đều có tên của anh, căn bản không cho tiểu điểm tâm ngọt cơ hội lựa chọn nhưng bây giờ anh sợ hãi, nếu tiểu điểm tâm ngọt không viết ra chính là tìm đường chết, sau đó chỉ có thể làm một vị khách bình thường của cửa hàng bánh kem, nếu muốn có quan hệ khác thì rất khó khăn.
Đã nhìn thủ đoạn của anh trai nhà mình nhiều, Nhị thiếu gia nhà họ Đường mưa dần thấm lâu, làm ra chứng từ khế ước, thuận buồm xuôi gió trong xương cốt, hoàn toàn kế thừa truyền thống trở thành thợ săn Đường Khách Ngọc, lúc suy nghĩ miên man cực kỳ giống sơn dương bị giam lại, chỉ cần cây bút trong tay Phương Tri Đồng bất động thì sẽ phán tử hình cho anh.
Thể chữ thanh tú khắc ở mặt trái tờ giấy, tên hai người một trái một phải, kề sát gắn bó giống như khế ước, cũng giống số mệnh trùng phùng.
Tử hình tuy không đến nhưng không làm chút thi thố thì trong lòng liền không yên ổn, tờ giấy ở trong tay Đường Khách Ngọc càng gấp càng nhỏ.
Phương Tri Đồng chớp chớp mắt, làm gì vậy: “Tiên sinh?”
Đường Khách Ngọc gỡ vòng cổ xuống, cất vào hai bên nút đồng: "Để phòng ngừa em chơi xấu nên tôi phải giấu kỹ nó.
"
"Tôi sẽ không làm vậy.
" Là cô hoa mắt sao? Vòng cổ tiên sinh đeo rất giống cô.
"Tìm được chị Đồng rồi!"
Bì Bì đột nhiên xuất hiện làm Phương Tri Đồng nhớ đến trò chơi trốn tìm, mặt cậu bé đỏ rực hưng phấn giống như nhà thám hiểm tìm được bảo tàng.
"Mang em đi đến chỗ chơi vui.
" Đường Khách Ngọc lôi kéo Phương Tri Đồng rời đi từ cửa trước.
Bước chân Bì Bì ngắn nhỏ vừa đuổi theo hai bước đã đuổi không kịp.
"Đáng giận! Mình phải đi nói cho mọi người, có một anh lớn mang chị Đồng đi rồi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...